Trong căn phòng tối với chút ánh đèn mờ nhạt ở đầu giường, tiếng rêи ɾỉ đôi lúc vụn vặt lại đôi lúc nâng cao của người phụ nữ và hơi thở trầm đυ.c của người đàn ông, lại thêm âm thanh "bạch bạch", "bì bõm" từ việc hai cơ thể đang giao triền làm khoảng không gian tràn đầy ái muội đẫm tình.
"Không... Hạo a... chịu không nổi... chậm chút... chậm chút a!" Lời nói phát ra như không chịu nổi du͙© vọиɠ của nam nhân. Nhưng mỗi cái đâm, cây côn ŧᏂịŧ kia vào sâu bên trong, eo và đường hầm tình yêu lại vô cùng co bóp, xoắn chặt, Lâm Bội Bội chủ động đón ý nói hùa, hai tay ôm chặt lấy cổ người đàn ông đang đưa đẩy trên thân thể mình để thân thể hai người bám chặt lấy nhau không kẻ hở, làm lỗ nhỏ ăn côn ŧᏂịŧ được rất nhiều, ăn côn ŧᏂịŧ rất sâu.
"Không phải, không phải như vậy! Bảo bối chịu được! Bảo bối thích được đâm như vậy! Chậm lại không làm em thoải mái được!" Gương mặt anh tuấn của Lục Vũ Hạo ửng hồng, hốc mắt sưng huyết, không chớp mắt mà nhìn vị hôn thê da^ʍ mị xuân tình dưới thân, miệng không ngừng hô vang những từ kí©ɧ ŧìиɧ.
Thô ngữ dâʍ ɖu͙© như vậy thật sự kí©ɧ ŧɧí©ɧ trái tim nhỏ của Lâm Bội Bội, cô đắm chìm trong đại dương tràn đầy tình và dục, eo liễu không ngừng vặn vẹo, tiểu huyệt co chặt, mị thịt từng chút từng chút mυ'ŧ lấy, bao lấy, kẹp lấy từng đường gân xanh tím mạnh mẽ trên côn ŧᏂịŧ, rên lên một tiếng cao vυ't, hoa tâm mẫn cảm liên tục tiết ra ái dịch cọ rửa qυყ đầυ đang hưng phấn.
Lục Vũ Hạo ôm mông cô bạnh ra, vừa tận hưởng kɧoáı ©ảʍ ôm chặt từ sâu bên trong hoa động, cảm giác nóng ấm ướŧ áŧ của dâʍ ɖị©ɧ đang tưới trên mã mắt qυყ đầυ, xúc cảm mềm mại tiếp xúc trên từng vùng da thịt lại vừa kìm nén lại xúc động muốn bắn.
Yết hầu sưng to qua một lăn lộn lên xuống, phát ra âm thanh trầm đυ.c mê người. Hai mắt anh hơi híp lại nhìn đến khuôn mặt nhỏ nhắn kiều diễm khi đang chìm đắm trong du͙© vọиɠ.
Eo thon săn chắc của anh lui ra, dươиɠ ѵậŧ theo động tác mà rút khỏi huyệt non mềm với môi thịt đã có chút sưng đỏ vì trừu động quá mức. Côn ŧᏂịŧ vừa rút ra, dâʍ ɖị©ɧ cũng chảy ra một đường qua đấy chậu rồi xuống cúc huyệt.
Lục Vũ Hạo luyến tiếc mà đưa tay xoa xoa hai bối thịt, từ trên đầu lại vang lên tiếng hít thở sâu, "Hạo~ Chịu không nổi..."
"Ngoan, không sao. Anh không làm ở huyệt nhỏ nữa." Vừa dứt lời, tay anh lại mò xuống cúc hoa.
Nhận thấy hành động của anh, Lâm Bội Bội hơi vặn vẹo mình chống cự nhưng lại bị anh giữ chặt eo, "Ngoan, không sao. Anh chưa bao giờ tổn thương em mà! Đừng sợ!"
Tay anh xoa xoa nếp nhăn đè ép trên cúc hoa làm cho nó ướt hết bởi dâʍ ɖị©ɧ sau đó đâm ngón trỏ vào.
"Ưm~" Tay cô siết chặt tấm trải giường phía dưới, nâng cổ khẽ ngâm.
Lục Vũ Hạo đâm hai lóng của ngón tay vào rồi lại rút ra. Lúc rút ra, thịt mềm co rúm bao lấy ngón tay như lưu luyến khi rời đi, dần dần từ một ngón tay chuyển sang hai ngón rồi lại ba ngón.
Dâʍ ɖị©ɧ được anh giữ hết vào trong cúc huyệt, nhầy nhớt thuận trôi mà trừu động chẫm rãi mà thoải mái.
Đến lúc này, người đần ông vẫn còn đang cương cứng thật sự chịu không nổi, qυყ đầυ chen tới, ngón tay dần rút ra, ngay lúc ba ngón tay thoát ra, qυყ đầυ trứng ngỗng phụt vào.
Vẫn như lần trước, Lâm Bội Bội cảm nhận được sự căng ra một cách cực đại từ hậu huyệt, cảm giác này thật sự là căng trướng và nóng cháy. Còn Lục Vũ Hạo thì lại bị cô cắn chặt qυყ đầυ đến da đầu tê dại, lông tơ trên người như muốn dựng lên.
Từ từ, chậm chậm, côn ŧᏂịŧ theo cử động eo nhẹ nhàng từng chút chống ra từng nếp uốn mềm mại mà lại chặt chẽ mà đâm sau vào lút cán.
Lục Vũ Hạo nằm nghiêng qua một bên, xoay cô nghiêng người đối mặt với anh, tay nắm lấy đùi cô vắt lên eo mình, sau đó hai bàn tay mềm nhẹ khoác trên da thịt cô, giữ nguyên tư thế đó, anh cố gắng lấy lại hơi thở bình tĩnh.
Môi lưỡi như chộn rộn, tìm đến môi cô dây dưa, trao đổi nước bọt, đôi mắt anh nhìn cô đang nhắm mắt thừa nhận cái xâm lược của anh thật say, ngón tay vuốt trên gò má đỏ hồng rồi lại vén tóc cô ra đằng sau: "Bảo bối, nhìn anh! Không được rời mắt khỏi anh!"
Đôi lông mi dài cong như cánh bướm khẽ run rẩy, mí mắt cô co lên, mắt hai người đối diện nhau cảm nhận từng đợt sóng triều trong mắt đối phương, nó là lẫn tình và dục.
Qua một hồi sau, Lục Vũ Hạo ẩn nhẫn nhẹ nhàng rút ra côn ŧᏂịŧ lại chậm rãi trừu động đi vào.
Không mãnh liệt, không mạnh bạo, không như mãnh thú lao vào con mồi, lại không mưa rền gió rít, chỉ nhẹ nhàng, chậm rãi, ưu nhã đi vào rồi rút ra. Nhưng không vì vậy mà không còn kɧoáı ©ảʍ mà ngược lại, Lục Vũ Hạo lẫn cả Lâm Bội Bội đều cảm giác thoải mái đến tê rần da đầu, tế bào da thịt tê dại. Thân côn ŧᏂịŧ được cô quấn chặt, hút cắn đến lợi hại, cảm giác ấm nóng bao trùm xung quanh.
Lục Vũ Hạo nhìn cô, tha thiết trong lòng mà nói ngàn vạn lần lời yêu.
Mà Lâm Bội Bội, suốt cả quá trình, đều nhìn anh.