"Tới đây! Anh yêu chết em!" Lục Vũ Hạo ôm chặt lấy Lâm Bội Bội, môi đáp xuống môi mềm ngọt hung hăng hôn, một tay anh nắm côn ŧᏂịŧ trướng căng nổi rõ từng đường gân xoa xoa hai bối thịt vừa cao trào nên mẫn cảm, đẫm dâʍ ɖị©ɧ.
"Phụt" một tiếng, côn ŧᏂịŧ một đường ma sát với vách tường chặt chẽ, nóng ấm, co rút vô cùng, đâm thẳng vào sâu bên trong, đỉnh hôn lên miệng tử ©υиɠ.
"A~" Cả hai cùng run lên, khẽ siết chặt cơ thể đối phương, rêи ɾỉ một tiếng từ kɧoáı ©ảʍ.
Dươиɠ ѵậŧ nằm trong đường hầm, cảm nhận sự co chặt, ẩm ướt đang không ngừng ngậm cắn, quấn chặt nó.
Từ mũi anh phát ra tiếng hừ, bị bao chặt như này anh vừa thấy thoải mái nhưng cũng lại đổ mồ hôi không ngừng vì phải nhẫn xuống cảm giác muốn bắn, "Em yêu, đừng cắn chặt anh như thế! Thả lòng đi nào!" Anh vỗ một cái lên mông cô.
"Ư~" Lâm Bội Bội bị vỗ không những không thả lỏng mà lại càng co rút đến lợi hại, như hưng phấn cắn nuốt lấy cái nóng bỏng đang kí©ɧ ŧɧí©ɧ vách tường của mình.
"Anh... anh đừng vỗ! Em sẽ thả lỏng mà..." Giọng nói cô có chút run run mà có chút khẩn thiết.
Dứt lời, cô hít vào thở ra, cố gắng thả lỏng nhất có thể.
Lục Vũ Hạo mị mị mắt cười nhìn cô, không gấp gáp thao vào mà nhẫn nại để cô thả lỏng, cảm nhận từng cái co vào thả ra của tiểu huyệt như nhịp thở, trên trán đã ẩn nhẫn mồ hôi.
Qua một hồi cố gắng thả lỏng, tiểu huyệt ngưng co rút lại mà liếʍ mυ'ŧ mã mắt và thân gậy càng chút càng chút trướng căng như muốn nổ tung, sâu bên trong hoa huyệt lại bắt đầu ngứa ngáy, khó chịu, muốn bị thao lấp.
"Hạo, đâm em~"
Rốt cuộc, Lục Vũ Hạo hôn hôn môi mềm rồi hăng hái thao đâm vào.
Côn ŧᏂịŧ thô dài bên trong tiểu khu nhẹ nhàng đâm rút. Đâm nhẹ qυყ đầυ vào hôn lên cửa tử ©υиɠ, sau đó dần dần rút ra, khi chỉ còn lại qυყ đầυ thì mới đâm lại vào. Cảm nhận được tiểu huyệt đã không có cảm giác gì không thoải mái với cái đâm của anh, tốc độ và lực đâm dần dần nhanh lên và mạnh hơn.
"A... ha~ ân..." Lâm Bội Bội nằm dưới thân anh đón nhận từng cái đâm rút thao vào làm cho miệng huyệt căng trướng ra của anh, gắt gao mà liếʍ mυ'ŧ đại du͙© vọиɠ của anh mặc cho càng mυ'ŧ vào, côn ŧᏂịŧ lại càng hăng hái đâm vào rồi khiến cho chảy nước, ướt đẫm nơi giao tranh và sofa phía dưới.
Lục Vũ Hạo khóe miệng cong lên, hưng phấn vô cùng với phản ứng của cô, thấp giọng đã tràn đầy mùi tìиɧ ɖu͙© hỏi:"Bảo bối, thoải mái sao? Anh đâm em thoải mái sao?" Ngay lúc hỏi, qυყ đầυ bỗng nhiên đỉnh đến đâm vào mạnh hơn, hơi đổi góc độ đâm, đâm đến một chỗ thịt mềm.
"A! Hạo... Chỗ đó... ân... a~" Cô hét chói tai bởi cái đâm của anh, khiến từ tử ©υиɠ trào ra càng thêm nhiều nước.
"Hả? Bảo bối da^ʍ, nơi này sao?" Anh khẽ dùng qυყ đầυ cọ sát một chút, cọ cọ vào tai cô hỏi.
"Ân~...ha..." Lâm Bội Bội bị cọ cho chân nhũn ra, mềm mại như nước, kɧoáı ©ảʍ từ tao huyệt chạy đến sóng lưng làm nó tê dại rồi lại xông thẳng lên đại não như muốn bị đánh úp cho hư không, trống rỗng, chả suy nghĩ được gì mà chỉ có khao khát được anh thao vào sâu nữa.
"Ha, xem là nơi này rồi!" Bây giờ, Lục Vũ Hạo hoàn toàn dùng sức đâm đến thịt mềm gồ lên ấy, mỗi cú thúc rồi vang lên tiếng bạch lớn như khi đánh vào bãi nước lớn, ướt sủng.
Tay cũng hoạt động không ngừng, xoa xoa niết niết vυ' to và eo mềm. Lưỡi rắn mê muội vành tai yếu ớt, liếʍ mυ'ŧ rồi phả hơi thở nóng vào. Kɧoáı ©ảʍ chồng chồng chất chất ập đến, thao túng đầu óc Lâm Bội Bội khiến cô đứng trên đỉnh núi, đón từng đợt kí©ɧ ŧɧí©ɧ làm run rẩy đại não và thân thể, cô lãng kêu một tiếng, cao trào, bắn tung tóe ra nước da^ʍ tưới trên đỉnh qυყ đầυ của anh.
Lục Vũ Hạo lúc này cũng nhẫn không được mà đâm sâu vài cái, gầm một tiếng, bắn hết tϊиɧ ɖϊ©h͙ đặc nóng vào sâu trong tử ©υиɠ.
Thiếu nữ nằm dưới thân anh bị bắn cho dịch nóng bỏng kiều suyễn một tiếng, run rẩy, siết chặt lấy anh, móng tay ở trên lưng anh cấu vào da thịt rồi lại cào ra mấy đường.
Người đàn ông cũng ôm chặt cô trong lòng, hơi thở hổn hển, nóng bỏng, phát ra vài tiếng hừ hừ thỏa mãn: "Bảo bối, sau khi kết hôn hai năm rồi chúng ta sinh con nhé?"
"Hửm? Sao lại hai năm?" Cô cũng thực thích em bé nên cũng muốn có sớm.
Lục Vũ Hạo chôn đầu vào cần cổ trắng tinh tế của cô hít hà từng hương thơm ngọt ngào mê luyến, rồi hôn hôn lại hút hút, sau đó lại liếʍ cắn xương quai xanh của cô, "Hưởng thụ cuộc sống riêng của hai chúng ta hai năm rồi sinh con cũng không muộn. Mà đến lúc đó sinh con, chúng ta mới có thể cho con chúng ta tất cả... Được không?" Giọng anh trầm trầm thấp thấp, đầy từ tính khiến Lâm Bội Bội cũng thuận theo.
"Ừm. Hai năm nữa chúng ta sinh con."