Lục Vũ Hạo ở trên người Lâm Bội Bội, tay luồn vào tóc cô, nâng đầu rồi áp môi mình xuống một nụ hôn lên môi mềm của cô.
"Ưʍ...ư~" Nụ hôn mãnh liệt, anh như con thú, không chút lưu tình mà mạnh mẽ mυ'ŧ lấy môi dưới rồi môi trên của cô, sau đó đưa lưỡi vào khoang miệng thơm mát, câu lấy chiếc lưỡi nhỏ và ra sức day dưa, cắn rồi lại gặm, tha thiết hôn.
Qua một hồi, hai môi dứt ra, hơi thở nặng nề, hồng hộc phả ra chóp mũi của đối phương.
Lục Vũ Hạo nhìn khuôn mặt đã có chút nhiễm tình, dần dần ướŧ áŧ của cô, lại cúi đầu hôn xuống cần cổ trắng nõn nhưng vẫn còn mấy dấu hôn mờ mờ từ tối hôm qua, hôn xuống, mυ'ŧ xuống, cắn xuống, lại liếʍ nhẹ, dấu cũ chưa tan lại được hôn đè lên, nơi chưa có lại có một dấu mới phủ xuống.
Lâm Bội Bội ban nãy bị nụ hôn của anh làm cho thiếu dưỡng khí, vẫn chưa suy nghĩ được gì, bây giờ được lưu thông lại không khí liền hai tay chống ở ngực anh, đẩy đẩy ra:"Không được... Không được đâu!"
Người đàn ông đang gặm nhắm sự mềm mại ở thịt vυ' nghe giọng khẩn thiết của cô liền ngẩn đầu dậy, đôi mắt đã có chút nhiễm tơ máu:"Sao em?" Giọng anh khàn khàn, tràn đầy mùi du͙© vọиɠ.
"Đêm qua... anh làm mạnh lắm... nó sưng... Em còn đau..." Do dự một hồi, cô quay mặt qua một bên, một tay đưa lên che mặt, giọng nói của cô phát ra từ kẽ tay.
"Đau lắm sao?" Khuôn mặt của anh như ngẫm nghĩ, sau đó môi lại cong lên một độ cong giảo hoạt:"Vậy thì để anh xem! Anh giúp em hết đau!"
Lục Vũ Hạo nắm chặt chân cô, dang rộng ra, kéo chiếc qυầи ɭóŧ sang một bên, nhìn chằm chằm vào tiểu huyệt hơi sưng đỏ của cô.
Anh nhớ đến tình cảnh của một đêm nào đó vào hai tháng trước...
"Chụt" Lục Vũ Hạo cúi người, hôn ngay vào tiểu huyệt rồi lượn chiếc lưỡi một đường quanh tiểu huyệt ấy.
"A~... đừng mà..." Cô rên lên một tiếng mị hoặc.
"Anh đang giúp em hết đau!" Anh ngước mặt lên nói rồi mặc kệ sự giãy giụa của cô, lại cụp mặt vào hoa môi, môi dán lên đó, từng chút hôn lên, sau đó lại vươn lưỡi ra, liếʍ quanh một đường, chen lưỡi vào hai môi thịt, liếʍ đến âm đế đang dần sưng cứng rồi lại cố gắng chen chúc vào đường hầm nhỏ, cảm nhận sự nóng ấm, co chặt. Anh hôn rồi lại mυ'ŧ, phát ra từng tiếng chậc chậc rồi dần dần lại có thêm tiếng chóp chép do nước từ bên trong ồ ạt chảy ra. Lưỡi của anh như con rắn, chui vào bên trong liền ngo ngoe, đầu lưỡi liếʍ quanh vách tường, bên trong chảy ra bao nhiêu nước anh liền hút bấy nhiêu mật ngọt ấy.
Lâm Bội Bội bị anh liếʍ 2 tầng hoa môi cùng vách tường ấm chặt, vừa cảm thấy có chút rát rát do chỗ sưng nhưng cũng cảm thấy thoải mái, dễ chịu, thậm chí bên trong dần có một sự ngứa, trống rỗng, muốn anh lắp đầy. Ban đầu, cô vũng vầy không thôi, nhưng bây giờ, hai chân cô kẹp lấy cổ anh, hai tay luồn vào mái tóc mềm mại của anh như muốn đẩy đầu của anh vào sâu hơn.
"A~ ha... Hạo~ ư..." Hành động của anh càng ngày càng kịch liệt, như mô tả tốc độ ra vào của côn ŧᏂịŧ mà nhanh chóng kí©ɧ ŧɧí©ɧ cô.
Ngay lúc này, bụng dưới cô có một trận dâng trào của sóng nước, từ tử ©υиɠ bắn ra một dòng nước ngọt ngào mà ái muội.
Lục Vũ Hạo hút hết tất cả mật dịch, anh thẳng lưng dậy, tay đưa lên khóe miệng quệt đi một chút dịch dính nơi đó rồi đưa lưỡi ra liếʍ, sau đó tay anh đưa xuống đũng quần tây đã dựng lên một túp lều, tiếng lạch cạch của kim loại vang lên, rồi xoẹt một tiếng của khuyu quần được kéo xuống, tiếp theo, Lâm Bội Bội cảm nhận được sự nóng ấm như đốt lửa.
Bụng nhỏ bằng phẳng của cô vẫn còn hóp vào căng lên liên tục, tiểu huyệt cũng co rút không kém, đôi mắt cô mơ màng nhìn đến anh đang kéo chiếc caravat xuống, sau đó là cởi từng cái cúc áo, đến khi áo được cởi ra hết, mắt cô mới có thể nhìn rõ thân hình rắn chắc, múi nào ra múi đó của anh.
Lục Vũ Hạo lại cởi từng cúc của chiếc áo sơmi màu hồng cùng xanh rộng của cô, sau đó lại kéo chiếc qυầи ɭóŧ ra, cơ thể cô bày ra trước mắt anh.
Người đàn ông nhìn cơ thể của hài lòng ngắm nghía cô, tay bắt đầu mò mẫn thân thể của cô.
Bàn tay to lớn của người đàn ông nắm lấy khỏa vυ' xúc cảm tốt, mềm mại như thạch trái cây mà nắn bóp, xoa xoa đều rồi lại niết niết làm cô khẽ ngâm nga. Sau đó miệng của anh lại bao chụp lấy đầṳ ѵú cô hút hút, cắn cắn, một bên vừa xoa, một bên vừa mυ'ŧ như muốn đôi nhũ chảy ra sữa, kí©ɧ ŧɧí©ɧ từng tế bào của cô.
"Hạo~ em muốn a~" Chịu không nỗi với kí©ɧ ŧɧí©ɧ này từ anh, Lâm Bội Bội cuối cùng cũng nỉ non cầu hoan.
"Muốn sao? Muốn gì?" Hơi thở nóng ấm của anh phả ra trên da thịt của cô, làm lỗ chân lông của cô như muốn giãn nở.
Cô thật ngại ngùng mà không thể nói ra: "Muốn anh... Cho em..."
"Là muốn anh cho em cái gì? Phải nói rõ chứ!"
Thiếu nữ thật thiếu kiên nhẫn, nghiến răng, ủy khuất nói: "Muốn... Muốn đại côn ŧᏂịŧ của anh đâm tiểu huyệt của em!"
"Muốn thì cũng được. Nhưng anh muốn em nói điều này."
"Three words, eight letters. Say it, and I am yours!"
(3 từ, 8 chữ. Nói đi, và anh là của em!)
"... I like you." Má cô đỏ bừng, rụt rè nói.
"No!" Anh dứt khoát cắn lên đầṳ ѵú một cái, cô thất kinh kêu lên một tiếng cao vυ't.
Bên dưới thật sự rất ngứa và trống rỗng, thật muốn anh lấp đầy. Nhưng anh lại không chịu, rốt cuộc, cô nũng nịu.
" I love you. "
"I fucking love you!"