Bây giờ là 6 giờ sáng. Trời như đổi gió vào đông rồi, ánh sáng hôm nay không được tươi lắm hay hơn là ánh nắng khá yếu ớt, bầu trời trông âm u, gió thổi rít lên từng cơn làm cuốn đi những chiếc lá vàng đỏ rãi trên mặt đất...
Trong căn phòng ở lầu hai của một ngôi biệt thự cuối cùng, gần bờ hồ nhỏ không có lấy một chút ánh sáng, cả một mảnh tối tăm ái muội.
Trên giường có một đôi tình nhân đêm qua vừa giao triền liên miên đến ngọt ngào, say sưa đến nổi đêm qua có một trận mưa to làm chuyển tiết trời cũng không hay biết.
Lâm Bội Bội vẫn như mọi khi mà thức dậy theo đồng hồ sinh học, nhưng có lẽ... một phần nào đó là do sự "trổi dậy" của ai đó đang vùi sâu bên trong cô làm cô khó chịu mà tỉnh dậy.
Đôi lông mi cong dài như cánh bướm của Lâm Bội Bội khẽ run run rồi cô mơ màng mở mắt, lập tức cảm nhận được gậy thịt của Lục Vũ Hạo ở sâu trong mật huyệt của cô mà dần cương cứng nóng lên, hoa huyệt theo phản xạ bỗng nhiên co rút, người đàn ông phía sau bị kẹp đến kêu lên một tiếng.
Anh mở mắt ra, nhìn cái đầu nhỏ đang cọ vào lòng ngực mình rồi cúi đầu xuống, dịu dàng thì thầm vào tai thiếu nữ ấy:"Bảo bối tỉnh rồi à?" Thật ấm! Thật êm! Thật yêu!
Xấu hổ. Lâm Bội Bội bị anh thủ thỉ bên tai có chút nhột, vành tai cô đỏ dần lên, nằm im không nói gì.
Lâm Bội Bội nhớ đến đêm hôm qua.
Lục Vũ Hạo nói, Lục Vũ Hạo là yêu cô! Là yêu cô! Lần đầu tiên là yêu cô! Lần tiếp là yêu cô! Tiếp nữa vẫn là yêu cô và cả đời yêu cũng chính là Lâm Bội Bội cô!
Như vậy hai người bây giờ chính là người yêu nha~~~
Cô gái đem kí ức chạy lại mà trong lòng vui quá chừng, nhưng niềm vui không trải qua lâu thì trên gương mặt xinh đẹp yêu kiều của thiếu nữ đã xuất hiện những nét khó chịu.
Do đâu?
Là do cái cảm giác trướng căng khi côn ŧᏂịŧ còn vùi sâu trong mật động, bắp đùi đang ê ẩm, hai bối thịt huyệt sưng đau đến lợi hại, eo mỏi không còn sức mà tên Lục hỗn đãn nhà cô mang lại chứ đâu!
"Sao tai đỏ vậy? Ngại sao?" Lục Vũ Hạo nhìn biểu cảm đáng yêu của tiểu bảo bối của mình thì lại thủ thỉ nhỏ vào tai cô, thuận bề chiếc lưỡi rắn của anh vươn ra mà liếʍ lấy chiếc tai nhỏ nhắn xinh xắn ấy.
"Đồ xấu xa!" Lâm Bội Bội đã xấu hổ giờ còn xấu hổ hơn, cô hơi xoay người mà dùng tay đánh lên tấm ngực trần của anh.
"Thôi nào..." Anh cười:"Chúng ta tiếp tục thêm một trận nữa đi!" Không để cô phản ứng, Lục Vũ Hạo hôn sâu lên đôi môi đỏ mọng đang nhu nhu lên của cô rồi nhanh chóng quỳ dậy, nhịn không nổi bắt đầu đưa đẩy hông. Côn ŧᏂịŧ cứng rắn nóng rực vùi sâu trong hạ thân của cô thong thả ma sát, khiến các vách thịt theo bản năng tiết ra dịch nhầy.
"Ân~a...a..." Chỉ với cái động nhẹ nhưng cũng đủ đánh úp cô làm ra cô kêu lên những tiếng nũng nịu.
Bàn tay to ấm áp của anh đè lên bụng dưới bằng phẳng trơn mịn của cô. Cùng lúc áp chặt nơi riêng tư ấy về phía gậy thịt mình, còn đưa ngón tay đè lên khe thịt gồ lên phía trước.
"Ưm -- a -- a a!... Ha a..." Cửa mình Lâm Bội Bội và âm hạch đồng thời bị cây côn ŧᏂịŧ và ngón tay anh đè ấn, cuối cùng kɧoáı ©ảʍ mãnh liệt cũng khiến cô rêи ɾỉ thành tiếng. Có điều tiếng rên vừa thoát ra lại bị nụ hôn sâu của Lục Vũ Hạo nuốt hết, thay bằng âm thanh nức nở mềm mại, cùng với hơi thở ồ ồ của anh hòa quyện vào nhau. Cô muốn đẩy anh ra, không muốn mới sáng sớm đã bị hành hạ như vậy, nhưng nửa người dưới lại không tự chủ đong đưa phối hợp theo anh. Nhưng mà cô thấy thật lạ, sao sáng nay anh dịu dàng quá vậy, cường độ ra vào vừa phải làm cả người cô run rẩy thoải mái.
Cả hai miệng trên dưới của cô đều bị người đàn ông này bá đạo chiếm lĩnh, dây dưa, khuấy đảo, mang đến cho cô một cảm giác hạnh phúc như được bay trên mây. Lưỡi anh thô ráp liếʍ láp môi và khoang miệng cô, cùng đầu lưỡi cô quấn quýt; côn ŧᏂịŧ to lớn cắm đút trong nơi nữ tính ngọt ngào, thỉnh thoảng đâm vào nhưng không rút ra mà hướng sâu hơn nữa.
Sau khi hôn nhau hồi lâu, lúc môi anh rời môi cô, giữa miệng hai người kéo ra một sợi chỉ bạc, tạo nên hình ảnh cực kì da^ʍ mỹ. Gậy thịt của anh vẫn đút trong cơ thể cô, tiếp tục rong ruổi. Lâm Bội Bội bị đâm đến mềm mại rêи ɾỉ không ngừng, đong đưa thân thể, bỗng, côn ŧᏂịŧ ma sát với vách tường dần thối lui ra và tách ra khỏi huyệt động.
"Sao vậy?" Lâm Bội Bội như bị dòng điện kích tới tử ©υиɠ run rẩy nhưng anh bỗng rút ra, khàn khàn giọng hỏi.
Cơ thể Lâm Bội Bội vừa tách khỏi anh, lập tức cảm nhận được có một luồng dịch chảy ra từ bên trong. Nhìn đến đó là dịch nhầy cùng chút tơ máu của mình lẫn với tϊиɧ ɖϊ©h͙ của anh ngày hôm qua ở trong cơ thể, cô không nhịn được xấu hổ đỏ mặt.
"Chúng ta đi tắm rồi ăn sáng."