Bảo Bối, Thật Muốn Cùng Em!

Chương 25: Làm?

"Chị Duệ Hàm, nói chuyện với tôi một chút được không?" Thay chiếc áo ngủ mà nhà nghỉ chuẩn bị xong, cả bốn người đi một đoạn thì Đường Song Y nói với Phùng Duệ Hàm.

"Được." Phùng Duệ Hàm nói.

"Hai người về phòng trước đi! Em muốn nói chuyện với chị Duệ Hàm một chút!" Đường Song Y nói với Bạch Tư Tranh và Lệ Chí Hạ.

"Cố lên!" Hai người nói nhỏ với Đường Song Y rồi đi nhanh về phòng.

"Chúng ta đến vườn hoa kia được không?" Đường Song Y chỉ đến vườn hoa nhỏ ở đằng trước.

"Ừ." Phùng Duệ Hàm đi theo.

Hai thân ảnh đi đến vườn hoa rồi ngồi xuống nền cỏ.

"Chị Duệ Hàm, chị có thể kể cho tôi chuyện của chị và Tước ca không?" Đường Song Y nói nhỏ.

"Được... Tôi là cấp dưới của Tước, 4 tháng trước nhận lệnh công tác ở quân của Tước. Ngày đầu bước vào quân của anh ấy, là anh ấy đến đón chúng tôi. Tôi là quân y trưởng nên thường tiếp xúc với anh ấy. Anh ấy giúp đỡ tôi, quan tâm tôi suốt 2 tháng và tôi có cảm giác chính là mình đã yêu anh ấy rồi. Ngày hôm đó, tôi lấy hết dũng khí đến khu vực mà anh ấy đang huấn luyện binh. Tôi tỏ tình với Tước sau đó anh ấy cũng chấp nhận. Và chúng tôi đã yêu nhau hơn một tháng rồi!" Giọng nói của Phùng Duệ Hàm êm đềm, nhẹ nhàng giữa khoảng trời mát.

"Này Y Y, tôi thấy như là cô... yêu Tước phải không?" Phùng Duệ Hàm quay qua nhìn Đường Song Y, ánh mắt kiên định nói.

"...Đúng vậy. Tôi yêu Tước ca... đã 13 năm rồi... Đường gia chỉ có một mình tôi là con cháu vì mẹ tôi sinh tôi quá khó khăn nên sau này không thể mang thai nữa nên tôi là người thừa kế của gia đình. Ông ngoại bắt tôi phải thừa kế môn võ của tổ tiên Đường gia truyền từ nhiều đời nên nói tôi phải học võ. Nhưng còn nhỏ thì chị cũng biết rồi đấy, con gái nào mà không thích dịu dàng hay chơi búp bê? Nên tôi không chú tâm vào việc luyện võ cho lắm. Mà năm tôi 9 tuổi, lúc đó là sinh nhật Bội Bội, tôi đã gặp Tước ca vì trước đó anh ấy ở bên nhà ngoại ít khi về nhà nên tôi không biết. Ban đầu tôi chỉ thấy anh ấy đẹp trai, tốt bụng, luôn quan tâm tụi tôi. Rồi có một ngày, hôm đó ở võ đường có tổ chức cuộc thi nhỏ, đấu đến chung kết tôi gặp bạn đấu ấy hơn tôi 2 tuổi rất hung dữ, bạn ấy đánh tôi đến nỗi xanh tím cả mình người đau đến chịu không nổi. Mà đúng lúc đấu ấy, Tước ca cùng mọi người đến võ đường chơi liền thấy và đã thách đấu với bạn ấy. Trong khoảnh khắc đó, tôi cảm giác được nhịp tim của mình đã lệch nhịp, anh ấy đánh bạn đấu ấy thân mình xanh tím hơn tôi rất nhiều. Rồi anh bước đến nói với tôi rằng, em mà học võ mạnh thì sau này có thể tự bảo vệ mình và người khác còn lúc em lớn khi nào có thằng nào làm em đau liền đánh tên đó một trận. Rồi tôi hỏi anh ấy, kiểu người anh ấy thích là như thế nào. Anh ấy nói là kiểu mạnh mẽ. Và từ đó, tôi đã cố luyện võ thật giỏi hơn, mạnh hơn để Tước ca có thể chú ý đến tôi, quan tâm đến tôi hay là thích tôi. Cũng có năm đó, Bội Bội nói với tôi rằng anh ấy chỉ xem tôi như em gái, tôi không tin liền đánh cậu ấy. Và bây giờ, tôi mới biết được, tôi thật sự là em gái rồi..." Nước mắt đã lưng tròng, Đường Song Y lại cố giữ nhưng cũng chỉ đến câu cuối đã òa lên.

Phùng Duệ Hàm đưa tay vỗ vỗ lưng Đường Song Y an ủi một hồi.

"Chị Duệ Hàm, tôi có một câu hỏi." Giọng của cô ngập nước.

"Hỏi đi."

"Chị có thật sự mang lại hạnh phúc cho Tước ca không?" Đường Song Y ngưng khóc hỏi.

"Tôi... có thể mang lại hạnh phúc cho anh ấy!" Phùng Duệ Hàm khẳng định.

"Vậy chị hãy hứa với tôi phải đem hạnh phúc đến anh ấy, đừng lừa dối, đừng làm anh ấy buồn, đừng---..."

"Được mà! Tôi hứa tất! Nếu tôi mà làm sai tôi liền để cho cô dập tôi hết mấy môn võ của cô!" Phùng Duệ Hàm cắt lời, lấy tay móc nghéo với Đường Song Y.

"Chị hứa đó!" Đường Song Y nói rồi chui vào lòng ngực Phùng Duệ Hàm mà khục khịt.

Khóc một hồi, cô ngưng rồi nói với Phùng Duệ Hàm:"Thôi chị về phòng đi! Tôi muốn ngồi đây một chút!"

"Vậy nhớ về sớm! Ở đây gió hơi lớn!"

"Ừ."

Phùng Duệ Hàm đi, Đường Song Y lại ngồi thu lại, nước mắt lại trào ra.

"Uống không?" Ở bên, cô nghe tiếng cỏ rào rào.

Ngước mặt lên cô thấy Đông Phương Thiên Hàn đang ngồi bên cạnh đưa cho cô chai rượu. Nhìn chai rượu một chập cô liền cầm lấy và uống.

"Từ bỏ cũng từ bỏ rồi. Khóc cũng khóc rồi. Uống rượu giải sầu cũng uống luôn. Còn gì đâu mà phải buồn?" Đông Phương Thiên Hàn nói rồi lấy bình rượu trong tay cô uống một ngụm.

"Đưa tôi!" Đường Song Y giật lại bình rượu.

"Cậu không muốn bỏ sao?" Đông Phương Thiên Hàn lại hỏi.

"Hừ! Đường Song Y tôi đây chả lẽ cậu không rõ? Tôi cầm được thì tôi bỏ được!" Cô lại núc rượu.

Đường Song Y cứ thế mà uống hết bình rượu.

"Nè, hic... Thiên Hàn. Cậu... đã từng "làm" với ai chưa?" Đường Song Y bây giờ đã say, đầu óc của cô chỉ việc muốn bắt đầu lại tất cả.

"Nè, cậu say rồi!" Nghe câu hỏi, Đông Phương Thiên Hàn liền đỏ mặt.

"Trả lời tôi!" Cô nghiêm giọng.

"... Là trai tân!"

"Trai tân...? Hic... Cậu hic... hahaha, đã yêu bao nhiêu người rồi mà vẫn còn trai hic tân... hahaha..." Đường Song cười to lên.

"Cậu thôi đi! Tôi đưa cậu về phòng, cậu say rồi!" Anh cầm lấy tay cô đỡ cô lên.

"Này..."

"Hả?"

"Nếu vậy cậu "làm" tôi đi! Tôi phá đời tân của cậu! Cậu phá trinh tôi! Haha.." Đường Song Y ngước mặt lên cười nói.

"Cậu say thật rồi!" Đông Phương Thiên Hàn lắc đầu ngao ngán.

"Tôi không say! Tôi nói thật! Tôi muốn làm!" Nói xong, cô nhào đến đôi môi của anh mà cắи ʍút̼.

Đông Phương Thiên Hàn bị tấn công mà đơ người. Nhưng giây sau anh ôm cô lên rồi tiến về phòng anh:"Cái này là cậu nói!"