Nghe hắn hỏi như vậy, kích động trong lòng Trang Vũ dần lạnh xuống, nhanh nhẹn lật lại danh sách các loại dược đã dùng rồi nghi hoặc* lắc đầu:
(có điều còn nghi ngờ vì không rõ, không hiểu sự thật ra sao)
“Không có, ban đầu vẫn dùng những dược vật đó, tinh thần lực của ngài bị ô nhiễm quá nặng tôi không dám tùy tiện đổi dược…… Chẳng qua là dụng cụ vừa mới đưa ra số liệu cho thấy tinh thần lực bị ô nhiễm của ngài xác thật là có một chút chuyển biến tốt đẹp.”
Niềm hy vọng và vui sướиɠ trong lòng Phàm Hướng Nam vừa mới dâng lên liền tan biến, cúi đầu suy tư rồi phỏng đoán* nói:
( không có cơ sở chắc chắn)
“Chữa trị đột nhiên hữu hiệu có thể nào liên quan đến việc Trưởng quan bị quặng hồng tích biến dị ô nhiễm lần hai hay không? Tựa như cách ngôn nói vậy, phá rồi mới lập……”
“Không có khả năng!” Trang Vũ lập tức phản bác suy đoán của hắn, biểu tình nghiêm túc:
“Trưởng quan, quặng Hồng tích biến dị khiến khiến cho tinh thần lực ngài bị tổn thương quá nặng, thả không thể nghịch, tôi không kiến nghị* ngài bởi vì một chút suy đoán nho nhỏ mà để chính mình mạo hiểm. Lần này đột nhiên chuyển biến tốt đẹp, tôi nghĩ là do thân thể ngài đang có khuynh hướng tự chữa trị.”
(nêu ý kiến đề nghị về một việc chung với người có thẩm quyền)
Phàm Hướng Nam nghe vậy cũng ý thức được suy đoán của mình quá mức nguy hiểm, mày nhăn lại, trong lòng thở dài, nói:
“Xin lỗi, tôi quá nóng vội.”
“Không trách anh được, chẳng qua sự chuyển biến tốt đẹp lần này đúng là không có liên quan gì đến quặng hồng tích biến dị.”
Chử Dung xua xua tay, lại tinh tế cảm thụ cảm giác nhẹ nhàng trong đầu đã lâu không có, nghĩ không ra manh mối vì thế lắc đầu không nghĩ nữa dùng khăn tắm tùy tiện xoa xoa thân thể, cầm lấy một bên áo tắm dài phủ thêm vừa mới chuẩn bị hỏi tình huống khai quật quân hạm đế quốc bên kia liền bắt gặp ánh mắt lăng lăng của Georgia đang nhìn về phía này
…… Đúng rồi, còn có chú Gà con ngốc nghếch này nữa.
“Lấy dược tề trấn an tinh thần lực cho cậu ta.”
Hắn cất bước ra khỏi dụng cụ, phân phó Phàm Hướng Nam một câu, sau đó đi đến trước mặt Georgia giơ tay búng lên cái trán của cậu rồi lại kéo lỗ tai cậu như món đồ chơi, nhợt nhạt cong cong môi, tâm tình rất tốt mà xoay người rời đi
“???”
Đầu Georgia đầy mờ mịt mà nhìn theo hướng hắn rời đi, sờ sờ lỗ tai vừa bị nhéo của mình rồi nhìn về phía Trang Vũ khoa tay múa chân —— Bạch Mao Quái có phải hay không sinh bệnh? Là do cái đồ vật đen tuyền kia sao? Có thể trị hết không?
Mỹ thiếu niên ngủ đến quần áo hỗn độn tóc loạn kiều, hai mắt mê mang hướng ngươi duỗi tay muốn ôm một cái…… Trang Vũ chấn động gào thét trong lòng, gương mặt hồng lên nhanh chóng rồi nghiêm túc tới gần sau đó đột nhiên đem Georgia nhét vào trong lòng ngực, kích động hô:
“Ôm một cái nào, để chị đây ôm cưng! Ôi chu choa đứa nhỏ đáng yêu của tôi ơi cưng lợi hại lắm đó, vừa cứu được một đội viên lại cứu thêm trưởng quan nữa, còn phát hiện âm mưu của bọn đế quốc con rệp bổng bổng*(?) ngây người! Trấn an tề cho cưng! Quả trám cũng cho cưng luôn nè! Thích thuý ngọc có phải hay không, chị sẽ mua cho cưng! Mua mua mua! Có chỗ nào không thoải mái không? Chị lại làm kiểm tra toàn thân cho được không?”
Lại lần nữa đầu bị chôn trong ngực Trang Vũ, Georgia lập tức đem bệnh tình của Bạch Mao Quái quẳng ra sau đầu, vội dùng sức giãy giụa, mặt cùng lỗ tai đều hoàn toàn bị nghẹn đỏ, trong lòng thực ngốc —— tại, tại sao vị nữ sĩ xinh đẹp này lại càng nhiệt tình hơn trước vậy.
“Ây Da, quả nhiên sức lực thật lớn, phải ôm đứa nhỏ đáng yêu này nhiều hơn mới được! Chị đã chuẩn bị cho cậu dịch chữa trị thể chất rồi đây uống xong thân thể càng thêm tốt đó nha, mau tới đây!”
Trang Vũ bị bộ dáng đỏ mặt của Georgia làm cho tình mẹ thiêng liêng trong người bộc phát, nhào tới liền bị cậu né lập tức lại nhào tới thêm lần nữa
Georgia sợ tới mức nhảy từ trên giường bệnh xuống, quay đầu nhìn chung quanh, trong sự hoảng loạn cậu dứt khoát chạy tới trốn ở phía sau lưng Phàm Hướng Nam.
“Được rồi, Trang Vũ, đừng chọc ghẹo cậu ấy nữa.”
Phàm Hướng Nam buồn cười ngăn Trang Vũ đang muốn thể hiện tình cảm lại, xoay người nhìn Georgia, đôi mắt cong lên lộ ra sự tươi cười ôn hòa, giơ tay vỗ nhẹ nhẹ bờ vai của cậu, chân thành nói:
“Chuyện ở mỏ quặng, cảm ơn cậu.”
Cảm nhận được thiện ý* đơn thuần ấm áp vây quanh Georgia sửng sốt chớp mắt một cái đột nhiên cảm thấy có chút ngượng ngùng, lại lặng lẽ nhìn Trang Vũ, thẹn thùng trốn ra ngoài, lỗ tai hồng muốn nhỏ máu —— kỳ lạ quá mọi người đều cười đến thật kỳ lạ rốt cuộc là làm sao vậy.
(ý định tốt lành trong quan hệ với người khác)
Dựa theo con đường trong trí nhớ cậu trốn về phòng của mình, Georgia banh khuôn mặt nhỏ ở trong phòng xoay một hồi lâu mới hoàn toàn bình tĩnh lại, ngồi xếp bằng trên sàn nhà, bắt đầu nhớ lại giấc mơ kia, cậu cảm nhận được vài thứ.
Georgia khẳng định, lúc trước cậu cảm nhận được cảm giác không thoải mái kia từ trên người Bạch Mao Quái chính là do ánh sáng màu trắng phát ra trung điểm đen kia nhưng cái điểm đen kia là cái gì? Không giống như ma pháp hắc ám cũng không giống do khoáng thạch phát ra…… Còn có cái ánh sáng làm người cảm thấy ấm áp đó là cái gì? Có chút giống ma lực, rồi lại không giống, người ở đây tu luyện loại lực lượng gì sao?
Cửa phòng đột nhiên bị gõ vang, cậu hoàn hồn, đứng dậy đi qua mở cửa nghi hoặc nhìn người đàn ông cao tráng* đứng trước cửa
(Cao to khỏe mạnh)
“Đây là trưởng quan bọn họ làm kêu tôi đưa tới cho cậu”
Người đàn ông cao tráng móc từ trong túi ra hai cái nút không gian ném vào trong tay Georgia sau đó giơ tay làm quân lễ Liên Bang với cậu rồi tươi cười ý đồ làm mình trông có vẻ thân thiết hơn một ít, nói:
“Cảm ơn cậu đã cứu giúp mong cậu hãy nhận lấy lòng biết ơn của tiểu đội”
Nói xong thì dừng lại thấy cậu không đáp liền xoay thân thể cứng ngắc rời đi.
Georgia nghi hoặc mà nhìn theo hướng hắn rời đi, nhì hai món đồ trữ vật trong tay gãi gãi đầu —— cái người kia vừa mới nói cái gì ấy nhỉ?
Đóng cửa trở lại ngồi xuống mép giường, cậu nhìn hai món đồ trữ vật trong tay ý thức tham nhập vào.
Cái thứ nhất hơi lớn chứa đồ dùng vật dụng hàng ngày cùng với trái cây, còn có mấy cái rương nhỏ không biết là gì. Bên trong cái thứ hai là một đống đồ vật tiểu sơn lục hồ hồ (?)
Đây là cái gì?
Cậu đem cái trữ vật thứ hai có khắc ấn ký thực vật cầm lấy nhìn kỹ hai giây sau đó khϊếp sợ trừng lớn đôi mắt, vội đem đồ vật bên trong lấy ra, sốt ruột kêu:
“Cầu cầu? Cái trên người của cậu là cái gì? Cậu có khỏe không?”
Bị một đống dược tề không rõ bôi đầy toàn thân ma thực cầu cầu giật giật, buồn bã ỉu xìu giơ dây đằng chi* thô tráng lên, sau đó như là nhẹ nhàng thở ra rồi hoàn toàn nằm liệt trên mặt đất, nhanh chóng khô héo thu nhỏ lại, đảo mắt liền biến thành một đống cỏ khô.
(Cành cây)
Georgia nhìn mà đau lòng vô cùng, vội lay đống cỏ khô từ bên trong tìm ra lực lượng sở hữu bị hao hết một lần nữa lùi về tuổi nhỏ như đậu Hà Lan dây đằng nhỏ dần, nhẹ nhàng sờ sờ, áy náy nói:
“Lần này ngươi vất vả rồi, tôi liền truyền ma lực cho cậu…… hả?”
Trước khi ngủ ma lực trì đã nữa đầy vậy mà giờ lại hoàn toàn khô cạn, bộ dáng thật là thê thảm, cậu ngẩn người nhớ tới chuyện trong mộng cậu dùng ma lực hệ mộc cắn nuốt điểm đen kia thật sâu nhíu mày sau đó lắc đầu tạm thời áp xuống không suy nghĩ nữa, móc đá ma pháp hệ mộc trung cấp nhặt được trên quân hạm từ trong túi trữ vật ra, nhắm mắt hấp thu.
Trước kia ma lực trì của cậu rất cạn ma lực không đủ, chưa bao giờ trực tiếp dùng ma lực cho ma thực ăn, lần này cậu rốt cuộc cũng có thể làm tròng trách nhiệm chủ nhân, vừa đút một lần liền có chút dừng không được. Cầu cầu cũng vui vẻ vô cùng, chỉ chốc lát liền lên tinh thần, dùng dây đằng thân mật cọ cọ cánh tay cậu, thân mình nhỏ của đậu Hà Lan có thể thấy được đang phình lên một vòng.
Chủ sủng chơi đến nửa đêm mới nặng nề ngủ, ngày hôm sau đương nhiên là thức dậy trễ.
“Tiết của khóa thứ nhất đã bắt đầu từ một giờ trước, cậu đến muộn.”
Lâm Chấn mặt vô biểu tình* đứng chờ ở ngoài cửa thấy cậu đi ra, liền vứt một bịt dinh dưỡng tề coi như là bữa ăn sáng cho cậu, sau đó liếc mắt đánh giá từ trên xuống dưới của cậu một lần, lấy ra một quyển tài liệu điện tử đưa cho cậu ý bảo cậu đi cùng mình rồi nói:
(Không cảm xúc)
“Từ hôm nay trở đi, buổi sáng cậu đi theo ta học ngôn ngữ thông dụng buổi chiều thì cùng một tiểu đội huấn luyện với nhau, giờ giấc bảng chương trình học nằm ở trang thứ nhất, nghiêm khắc dựa theo lịch làm việc và nghỉ ngơi mà làm, ta không thích học sinh đến trễ, không được có lần sau.”
Cậu không nhận thấy được ác ý của đối phương, nhìn kiểu dáng quần áo của hắn cùng với kiểu dáng của đám người Bạch Mao Quái không sai biệt lắm, Georgia một chút cũng không phòng bị đi theo hắn ra ngoài nhìn nhìn tài liệu điện tử trong tay ánh mắt lộ nghi hoặc —— đây là muốn làm gì?
Mười lăm phút sau, Georgia nhìn cửa kín nửa trong suốt dâng lên trước mặt, trên màn hình là những chữ cái khá quen mắt, lại nhìn Lâm Chấn đứng trước bàn rốt cuộc hiểu rõ ý đồ của hắn, khoa tay múa chân —— Bạch Mao Quái ở đâu, ta muốn gặp hắn.
Lâm Chấn làm lơ động tác của cậu, trực tiếp bắt đầu dạy học.
Georgia dừng lại động tác, buông tay, do dự một chút vẫn thành thành thật thật học theo —— Ba có nói phải tôn trọng thầy giáo, nữ sĩ mặc đồ trắng nhiệt tình kia hình như có thể trị bệnh cho Bạch Mao Quái, sau khi thấy chuyện của Bạch Mao Quái liền rời đi.
Lâm Chấn trộm quan sát cậu, thấy thế ở trong lòng vừa lòng gật đầu, tuy vẫn là bộ dáng mặt vô biểu tình nhưng ngữ khí dạy học lại ôn hòa vài phần —— một đứa nhỏ nghe lời biết đúng mực, so với học sinh vô cớ gây rối thì bớt lo hơn nhiều.
Cơm giữa trưa không phải là dinh dưỡng tề, mà là một phần thịt thăn cùng một chút rau dưa, trái cây sau khi ăn xong
Georgia gần như là cảm động đem phần đồ ăn này đó ăn hết, vừa mới chuẩn bị buổi chiều đi tìm Bạch Mao Quái thì đã bị Lâm Chấn đưa tới một phòng huấn luyện giao cho một tiểu đội, đội trưởng là Đàm Thăng Duy.
“Trước dẫn cậu ta làm một ít huấn luyện cơ sở để thích ứng.”
Lâm Chấn nói xong liền rời đi, Georgia ngửa đầu, nhìn người đàn ông cao tráng rất quen mắt trước mặt, dạy cậu học bản ký lục, mơ hồ ý thức được chương trình học đại khái còn chưa kết thúc.
Bận rộn học tập sinh hoạt qua vài giờ, trong lúc này Georgia rốt cuộc đã biết tên của đoàn người Bạch Mao Quái, trừ bỏ Bạch Mao Quái —— đối phương gần như rất bận, đi sớm về trễ, cậu căn bản không có cơ hội thấy đối phương.
Như thế lại qua hai ngày, trong phòng họp.
An trí xong Chử gia rồi vội vàng cùng đoàn đội tới đào quặng điều tra, Chử Dung dựa lưng vào ghế, trong đầu sửa sang lại các hạng sự vật, xác định không để sót gì sau đó nhìn về phía Phàm Hướng Nam, hỏi:
“Tiểu quỷ kia thế nào?”
“Thích ứng rất khá, Lâm Chấn nói thiên phú ngôn ngữ của cậu ấy rất cao, lấy tiến độ hiện tại hẳn là một tuần sau là có thể học được cách nói chuyện cơ bản, phòng huấn luyện bên kia đưa ra phản hồi cũng không tồi, từ các hạng huấn luyện thiết bị ghi nhớ số liệu phân tích, thể chất thiên phú khả năng là S trở lên, cũng không phải ban đầu đo đạc ra được.”
Phàm Hướng Nam đơn giản hội báo, do dự một chút, dò hỏi:
“Trưởng quan, ngài có phải ngài muốn bồi dưỡng cậu ta không?”
Chử Dung gật đầu, cũng không che dấu tán thưởng và hứng thú của mình đối với Georgia
“Cậu ấy thực không tệ, có một loại cảm ứng sinh tồn của động vật nhỏ, tính tình thích hợp, thể chất thiên phú có giá trị bồi dưỡng.”
Khó có được trưởng quan trực tiếp đưa ra đánh giá chính diện của mình với một người như vậy có thể thấy được ngài ấy là thật xem trọng tiềm lực của đối phương.
Trong lòng Phàm Hướng Nam cũng đồng ý lời hắn nói, thu lưu Georgia cũng duy trì thái độ, đứa nhỏ kia đúng là rất tốt nhưng mà…… Hắn nhìn ra trưởng quan nhà mình trưởng quan hình như đã bắt đầu tỉ mỉ lên kế hoạch kỹ càng nên bồi dưỡng thuộc hạ mới như thế nào, căng da đầu gây mất hứng nhắc nhở nói:
“Chỉ là trưởng quan, lỡ như đứa nhỏ kia chỉ là bị lạc với cha mẹ bất hạnh bị bọn trộm quặng bắt được ở nơi này…… Hơn nữa cậu ấy còn chưa thành niên.”
Giữa mày Chử Dung nhảy dựng, nghiêng đầu mặt lạnh nhìn hắn, bày ra bộ dáng cao thâm khó đoán.
__________________________________
Tác giả có lời muốn nói: Cảm ơn chúng sinh, tam nguyên, trở lại tới hề cùng một văn tiền địa lôi! Ái các ngươi moah moah =3=
PS: ︿(⊙v⊙)︿ học ngôn ngữ lạp, Chử đại gia bắt đầu quải tiểu hài tử lạp
__________________________________