Màn hình lại sáng lên, lần này chiếu đúng phim rồi, là bộ “From Hell” mà Tào Diệp chọn, một bộ phim kinh dị đề tài phạm tội.
Nửa phần trước của phim hơi chán, trong quá trình xem sát vách thỉnh thoảng vang lên tiếng cót két của ghế nằm lắc lư, ngay cả tai nghe chụp cũng không ngăn được, khiến người ta rất khó không tưởng tượng sát vách đang làm gì.
Bầu không khí lúng túng trong không khí chỉ có tăng chứ không giảm, trong lúc đó hai người không cẩn thận liếc nhau, Tào Diệp tháo tai nghe xuống, lại gần muốn nói chuyện. Lương Tư Triết cũng tháo tai nghe xuống.
Tào Diệp ghé vào tai anh, thậm thà thậm thụt thì thầm: “Anh nói xem có phải họ đang ấy ấy không?”
“Ấy ấy?” Lương Tư Triết liếc cậu một cái, tỉnh bơ hỏi ngược lại.
“Anh không nghe thấy hả?” Tào Diệp ý tứ sâu xa giơ tay vỗ vỗ cánh tay anh, “Đợi ra ngoài sẽ nói cho anh.”
Lương Tư Triết đeo tai nghe lên, trong lòng “chậc” một tiếng: Hiểu rất nhiều đấy chứ.
Phim sát vách kết thúc sớm, sau khi đôi tình nhân kia rời đi, cảm giác kỳ dị trong không khí sau một thời gian dài mới chậm rãi tan hết. Bộ phim đến phần kịch tính ở nửa sau, cảnh quay mở ngực lấy nội tạng đánh vào thị giác, cảm giác thần kinh căng cứng hồi hộp dần dần chiếm ưu thế trong phòng riêng chật hẹp, sự xấu hổ nhỏ bé lúc này mới hoàn toàn rút đi.
Trên đường về, tâm điểm thảo luận của hai người đều tập trung trên người Johnny Depp, “Jack the Ripper” do anh diễn trong phim thật sự đáng kinh ngạc, động tác mở ngực ác liệt và ánh mắt chán chường không có tiêu điểm, cùng với động tác châm lửa ly Absinthe(1) kia, đều có vẻ khá hấp dẫn. Mà về phần đôi nam nữ phòng bên rốt cuộc đang làm gì, hai người không nhắc đến nữa.
(1) Absinthe được mô tả là một thức uống chưng cất, độ cồn cao.
“Lần sau sinh nhật anh,” Tào Diệp đi lùi về phía trước, vừa đi vừa nhìn Lương Tư Triết nói, “Em tặng anh một chai rượu giống thế, chúng ta cũng đốt chơi.”
“Tôi tặng câu chứ,” Lương Tư Triết cười một tiếng, “Sinh nhật cậu tháng chín mà, sắp đến rồi.”
“Thật hả?” Tào Diệp tưởng thật, nhìn anh nói, “Nói lời giữ lời nhé.”
“Này, cẩn thận ổ gà.” Trên đường sau lưng cậu có một cái ổ gà nhỏ, Lương Tư Triết giơ tay túm cánh tay của Tào Diệp nhắc nhở cậu, “Có điều, ăn sinh nhật này cậu cũng mới mười sáu thôi…” Nghĩ ngợi anh lại nói, “Tặng cậu xem như quà sinh nhật mười tám tuổi được không.”
“Vậy thì lâu quá!” Tào Diệp nói xong xoay người, nhảy qua ổ gà kia, nâng cánh tay lên khoác lên bả vai Lương Tư Triết.
“Hai năm sẽ rất nhanh.” Lương Tư Triết nói, thầm nghĩ nếu như khi đó tôi vẫn tìm được cậu.
Đường mặt phố gần khu xanh hóa của thành phố, xung quanh cỏ cây rậm rạp, tiếng ve kêu trên cây réo rắt, ánh mắt Lương Tư Triết xuyên qua tường vây cách đó không xa, lướt qua ngọn cây cành lá rậm rạp, nhìn về phía bầu trời tối tăm mờ mịt không biết ở nơi xa, thầm nghĩ hai năm sau mình sẽ đang làm gì nhỉ?
Từ con hẻm gần đó vòng về phố Nhân Tứ, trên đường đi chậm rãi ung dung, mỗi người cầm một chai nước ngọt vị sơn tra, bước chân rất nhàn hạ, sau khi trở về đã rạng sáng rồi.
Đêm nay việc làm ăn của Lam Yến không tốt lắm, vừa qua rạng sáng đã có ý định đóng cửa, như thường lệ vào thời gian này mấy khách hàng mic King giọng có lực xuyên thấu kia giờ đang ở thời điểm phát lực cho hiệp hai, nhưng hôm nay mấy người này đều không đến ủng hộ việc kinh doanh nữa.
Có lẽ tầng hai có khách gọi “công chúa” đến hát, hát cũng rất hay, chất giọng rất đặc biệt, hát bài “Ngọt ngào” rất có hàm súc, vang lên trong hành lang chật hẹp tối tăm, giống như cảnh tượng trong bộ phim cũ của phim Hồng Kông những năm 90.
Hai người xách theo nước ngọt uống một nửa lên tầng, theo lẽ thường thì Tào Diệp tắm trước, cậu sợ nóng, Lương Tư Triết luôn để cậu tắm trước.
Tào Diệp tắm rất nhanh, sau khi ra khỏi phòng tắm lại hơi khát nước, cậu cầm lấy nửa chai nước lúc nãy uống còn thừa lên tu ừng ực hết sạch, dùng mu bàn tay lau khóe miệng một cái, nói với Lương Tư Triết: “Em tắm xong rồi, anh tắm đi.”
“Ừ.” Lương Tư Triết đang cầm điện thoại trả lời tin nhắn, nghe vậy đáp một tiếng.
“Ngày mai cuối cùng chúng ta cũng có điều hòa rồi.” Tào Diệp úp sấp trên giường nói. Cậu cầm lấy điện thoại nhìn thoáng qua, bạn thân Trì Minh Nghiêu của cậu gửi tin nhắn đến, đại loại là cậu ta vừa về sau khi vẽ tranh trên núi Châu Phi, mấy ngày nay có thể đi ra ngoài chơi.
“Lúc nào?” Tào Diệp cầm điện thoại gõ chữ vào khung chat, “Thời gian của tao rất kín.”
Bên kia trả lời lại rất nhanh: “… Mày thì có việc chính gì?”
Lương Tư Triết xuống giường, cầm lấy áo ngủ đi về phía phòng tắm. Lúc nãy Tào Diệp tắm đã chỉnh nhiệt độ nước, anh đứng dưới vòi hoa sen trực tiếp mở van ra, nước ấm phun ra từ vòi hoa sen có nhiệt độ thích hợp, dội xuống đầu rất thoải mái.
Đêm nay gu chọn nhạc ở tầng dưới rất tốt, toàn là những bản tình ca cũ kinh điển của Đặng Lệ Quân, hát xong “Ngọt ngào”, lại đến bài “Ngày nào quân lại đến”.
Giọng kia nghe vào rất phục cổ, hơi dịu dàng, hơi lưu luyến, nhấn chữ có phần đặc biệt nghe rất tình tứ, khiến Lương Tư Triết không kìm được suy nghĩ về bộ phim gợϊ ȶìиᏂ tràn ngập hình ảnh lộ liễu bị chiếu sai trong phòng riêng tối nay.
Thật ra lúc đó khi nhìn thấy những hình ảnh kia, anh đã khó tự kiểm soát mà nổi lên chút phản ứng, cũng may ánh sáng trong phòng riêng mờ tối, chất liệu quần jeans anh mặc trên người lại hơi cứng, mới không đến mức quá rõ ràng.
Nhưng âm cuối bài hát này du dương, chữ và chữ móc nối như gần như xa, giống một sợi tóc rất nhỏ chui vào trong tai như có như không, gãi đến mức màng nhĩ anh ngứa ngáy. Lương Tư Triết nhận ra mình lại có phản ứng, lần này du͙© vọиɠ mãnh liệt hơn lúc ở trong phòng kín kia.
Đã hơn một năm chưa tự mình giải quyết, trước khi xảy ra tai nạn xe thỉnh thoảng anh sẽ làm một phát để giải tỏa áp lực, nhưng về sau chuyện bực mình quá nhiều, tâm trạng cũng luôn trong trạng thái u ám. Trong hơn một năm, anh gần như hoàn toàn không có hào hứng trong phương diện này, không, là không hề nghĩ đến phương diện này.
Có lẽ mấy ngày nay chậm rãi thoát ra khỏi quá khứ nặng nề, tâm trạng bắt đầu cởi mở hơn, bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ bởi bộ phim buổi tối và tiếng hát dưới tầng, lúc này du͙© vọиɠ trong cơ thể anh đột nhiên trỗi dậy dữ dội, khí thế giống như thủy triều của nước biển khiến người ta không thể đương đầu.
Vậy thì… làm một phát nhỉ? Dù sao cũng rất lâu rồi chưa làm. Sau lưng Lương Tư Triết dựa vào tường gạch men sứ, tay phải thò xuống dưới, cong ngón tay nắm lấy du͙© vọиɠ của mình, trong khoảnh khắc chạm vào anh nhắm mắt lại, thoải mái thở ra một hơi.
Những cảnh phim xem vào buổi tối chiếu lại trong đầu anh, nụ hôn dài ướŧ áŧ và cơ thể run run quấn quýt nhau không ngừng hoán đổi, hơi thở của anh dần dần trở nên gấp rút và ồ ồ.
*
“Đương nhiên tao có việc đứng đắn.”
“Việc đứng đắn gì?”
“Không nói cho mày, đúng rồi, lúc về giới thiệu cho mày một người bạn, trông rất đẹp.”
“Nam hay nữ?”
“Nam.” Tào Diệp trả lời tin nhắn, ngẩng đầu nhìn cánh cửa phòng vệ sinh đóng chặt, cậu hơi mắc tè, Lương Tư Triết còn bao lâu mới tắm xong?
Điện thoại rung lên, Trì Minh Nghiêu lại gửi tin nhắn đến: “Tao cảm thấy ánh mắt mày có vấn đề.”
Tào Diệp lập tức trả lời: “Ánh mắt mày mới có vấn đề, thôi, không giới thiệu cho mày nữa.”
“Tuyệt đối đừng giới thiệu cho tao. Rốt cuộc hôm nào mày có thể ra ngoài?”
“Mày xin tao tao cũng sẽ không giới thiệu cho mày! Mày quyết định thời gian rồi nói cho tao, tao xem có thể bớt thời gian không.”
Tào Diệp gửi tin nhắn xong, đứng dậy ngồi ở mép giường, tính toán đợi Lương Tư Triết tắm rửa xong sẽ lập tức đứng dậy lao vào, bây giờ cậu muốn tè lắm rồi.
Lúc xem phim uống cạn một chai nước khoáng, trên đường về lại uống một chai nước ngọt, lúc tắm vẫn chưa có cảm giác, cố tình mắc tè vào lúc này.
Nhưng hôm nay thời gian tắm rửa của Lương Tư Triết hình như dài lạ thường, rõ ràng ngày thường chưa đến mười phút đã đi ra, Tào Diệp mở TV, chán nản đổi kênh, sau khi đổi hai vòng Lương Tư Triết vẫn chưa đi ra. Cậu cầm điện thoại lên nhìn thời gian lúc bắt đầu trò chuyện với Trì Minh Nghiêu – Lương Tư Triết bước vào phòng tắm đã hơn hai mươi phút rồi, nhưng tiếng nước của vòi hoa sen vẫn chưa dừng lại, không hề có dấu hiệu sắp tắm xong.
A… muốn tè quá!
A a a… Bàng quang sắp nổ tung rồi! Hai chân Tào Diệp không nhịn được chà chà trên mặt đất.
“Lương Tư Triết.” Cậu ngồi bên giường hét về phía phòng tắm, “Bao lâu nữa anh mới tắm xong?”
Động tác của Lương Tư Triết trong phòng tắm hơi dừng lại, anh cầm tờ rym của mình, hơi nghiêng đầu, bên mặt dán vào gạch men sứ để giảm nhiệt độ trên mặt mình.
“Sao vậy?” Anh bình tĩnh hỏi, dây thanh hơi khàn, lúc lên tiếng ngay cả bản thân anh cũng cảm thấy rất khác thường.
“Em muốn đi tè!” Tào Diệp nói bên ngoài.
“Sắp xong rồi.” Lương Tư Triết nhắm mắt, chân mày cau lại nói.
Sự xấu hổ thoáng qua… giống như trong rạp chiếu phim nhỏ.
Hình ảnh trong đầu vốn dùng để trợ hứng đã bị xáo trộn cả lên vì Tào Diệp quấy rầy, chen vào gương mặt tươi cười của thiếu niên, còn có đôi mắt tỏa sáng trong bóng tối kia.
Hầy… Lương Tư Triết gần như muốn cười khổ, đừng chui vào chứ, như vậy mình còn tiếp tục thế nào nữa. Anh thử quét sạch Tào Diệp ra khỏi đầu mình, nhưng hình ảnh kia lại rất cố chấp chiếm cứ lấy không gian đại não không chịu rời đi.
Tờ rym trong tay căng đến mức khó chịu, không lên nổi cũng không xuống được. Có lẽ kiêng kỵ Tào Diệp ngoài cửa, không thể hoàn toàn đắm chìm trong trải nghiệm giác quan, du͙© vọиɠ lại từ đầu đến cuối không thể làm lên đến đỉnh điểm, treo ở vị trí không trên không dưới, vui sướиɠ và khó chịu cùng nhau chui vào não, Lương Tư Triết tăng thêm động tác trong tay, muốn nhanh chóng bắn ra.
Ngoài cửa vang lên một loạt tiếng bước chân, Tào Diệp nhịn tới mức khó chịu, xỏ dép lê đi tới cạnh cửa, cậu ghé vào cạnh cửa giả ngoan: “Em muốn đi tè, anh Tư Triết ơi.”
Giọng nói kia dán vào cửa truyền đến, gần như khiến Lương Tư Triết có phút chốc bối rối, trong nháy mắt đó ngón tay anh nắm chặt theo bản năng, du͙© vọиɠ vội vàng bắn ra.
Lương Tư Triết tựa đầu vào tường, thở dốc ồ ồ, ngực phập phồng lên xuống. Anh mở mắt ra, nhìn trần nhà không rõ ràng, ánh đèn mờ nhạt trong mắt anh nhập nhòe mà lan tỏa như những túm chỉ mơ hồ.
“Xong ngay đây.” Anh nuốt nước bọt một cái, nói một cách hơi thoát lực.
Lương Tư Triết ổn định lại hơi thở, đứng thẳng lên, duỗi bàn tay đã bẩn kia xuống dưới vòi hoa sen, nhìn chất lỏng trắng đυ.c và dính dính bên trên bị dòng nước nhanh chóng chảy đi.
Mau chóng dội sạch người, Lương Tư Triết cầm khăn tắm lau người qua loa, sau đó mặc áo ngủ vào, ôm quần áo thay ra và khăn tắm đi ra ngoài.
Kéo cửa ra, Tào Diệp đứng trước cửa phòng vệ sinh, thân trên dựa vào tường, ngón tay sốt ruột cào tường. Thấy anh vừa đi ra, cậu nhảy tót vào như một làn gió, cửa đóng sầm lại, rồi bắt đầu rào rào xả nước.
Bước chân Lương Tư Triết dừng ở cửa, anh đang nghĩ trong phòng vệ sinh không thông gió có thể để lại mùi gì kỳ lạ không, hy vọng Tào Diệp không chú ý đến, cho dù chú ý đến cũng đừng liên tưởng đến gì đó…
Lương Tư Triết ngồi ở mép giường, dùng khăn tắm lau tóc, du͙© vọиɠ trong cơ thể nhanh chóng rút xuống, nhưng vẫn có thể cảm nhận rõ ràng cảm giác phát tiết và bùng nổ lúc nãy.
Không kịp đề phòng giống như tuyết lở.
Não thiếu oxy, cả người đến bây giờ vẫn hơi choáng váng.
Tào Diệp đi tè xong đi ra cả người thoải mái, vừa đi vừa kéo cổ áo hít hà.
Lương Tư Triết hơi chột dạ cúi thấp đầu tiếp tục lau tóc, Tào Diệp đi tới, cúi người ngửi hai cái trên bả vai anh.
“Làm sao?” Lương Tư Triết cố gắng bình tĩnh hỏi cậu.
“Không có gì,” Tào Diệp đứng lên nói, “Em cảm thấy mùi sữa tắm trong nhà tắm hình như không giống bình thường.”
Lương Tư Triết: “. . .”
“Nhiệt độ nước hôm nay nóng lắm à?” Tào Diệp đi qua ngồi trên giường mình.
“Không có…” Lương Tư Triết ngẩng đầu nhìn cậu, “Sao vậy?”
“Mặt của anh bị hun đỏ lên rồi,” Tào Diệp ngồi trên giường đối diện nhìn anh, “Cũng có thể là anh tắm lâu quá.”
Lương Tư Triết: “. . .” Xấu hổ.
Có điều chắc Tào Diệp không phát hiện ra anh vừa làm gì trong phòng tắm, nếu không với tính tình của cậu, nhất định sẽ không nói những lời này cố tình khiến mình xấu hổ.
Tào Diệp thật sự không nhận ra trong phòng tắm xảy ra chuyện gì, chẳng qua cậu cảm thấy hôm nay Lương Tư Triết ưa nhìn lạ thường. Mặt bị hun hơi đỏ lên, nhưng đôi mắt rất đen, lóe ra chút ánh nước, tóc lòa xòa ra trên cái cổ thon dài, nhuệ khí trên người thoạt nhìn còn lâu mới sắc bén như ngày thường. Đẹp tới mức khiến người ta không dời nổi mắt, ngồi trong căn phòng đơn sơ và mờ tối này, quả thực như đang phát sáng.
“Nhìn cái gì?” Lương Tư Triết bị cậu nhìn chằm chằm không thoải mái, ngước mắt liếc cậu một cái.
“Không có gì,” Tào Diệp nói, thầm nghĩ đẹp quá, sao lại không phải con gái nhỉ? Nếu là con gái, cậu nhất định phải yêu đương với Lương Tư Triết.
Hứ, mắt mày mới có vấn đề. Cậu phản bác câu nói của Trì Minh Nghiêu ở trong lòng.
Cậu hạ quyết tâm không giới thiệu Lương Tư Triết cho những người bạn kia của cậu, trời mới biết nếu như họ phát hiện cậu có người bạn ưa nhìn đến vậy, liệu có phát động tấn công không. Nhất là loại cực kỳ không có tiết tháo như Lâm Ngạn, thấy ai yêu người đó, lỡ như hắn vừa ý Lương Tư Triết, vậy thì không vui đâu.
Tóc vẫn chưa lau khô Lương Tư Triết đã nằm xuống, Tào Diệp nói chuyện với anh, anh cũng chỉ đáp hai tiếng lấy lệ.
Tào Diệp tưởng hôm nay anh buồn ngủ sớm nên nói một lúc rồi không nói nữa, thấy Lương Tư Triết nằm nghiêng, lưng quay về phía cậu, cậu đoán Lương Tư Triết đã ngủ rồi, nhẹ chân nhẹ tay xuống giường, đi đến bên cửa sổ kéo rèm cửa lại, sau đó lại tắt đèn rồi cũng trèo lên giường đi ngủ.
Thật ra Lương Tư Triết vẫn chưa ngủ, anh chỉ cảm thấy hơi xấu hổ. Mặc dù có lẽ Tào Diệp không đoán được anh đã làm gì trong nhà tắm, nhưng anh lo lỡ như một lúc sau Tào Diệp chợt kịp phản ứng, chuyện này quả thực xấu hổ tới mức không có cách nào kết thúc.
Một lát sau giường bên cạnh vang lên tiếng hít thở đều đều, xen lẫn trong tiếng vù vù của quạt điện, hình như Tào Diệp ngủ rồi. Lương Tư Triết lật người nằm ngửa, phân biệt tiếng hít thở khó mà nghe thấy kia, nhưng chốc lát, cơn buồn ngủ dần dần cuốn đến theo âm thanh này, anh nhanh chóng chìm vào giấc mộng.