Mắt Bão

Chương 45: Quá khứ 4

Tào Diệp xỏ dép lê đi vào phòng vệ sinh rửa mặt, qua cánh cửa khép hờ, Lương Tư Triết nghe thấy cậu vừa mở nước vừa ngâm nga hát ở bên trong.

Tuy nói Tào Diệp trông có vẻ lúc nào cũng vô lo vô nghĩ, nhưng vui đến mức này cũng là lần đầu tiên anh nhìn thấy.

… Được thôi, trong thẻ còn lại hơn bốn mươi nghìn tệ, dù sao cũng có thể mua được một cái điều hòa đúng không? Về phần chi tiêu sau đó, để sau hẵng nói vậy, con đường sau này vẫn chưa chắc đi như thế nào mà.

Lương Tư Triết cầm lấy kịch bản ở đầu giường lật ra xem, kịch bản này được anh cầm lên nhiều lần, đến lúc này mới yên tâm thoải mái mà mở ra.

Nhưng mặc dù ánh mắt rơi trên kịch bản, nhưng không có từ nào chui vào trong đầu. Anh không kìm được nhớ lại câu nói kia của Tào Tu Viễn – “Hoặc là tên ngốc gỗ mục không điêu khắc được, hoặc là một nhân tài gáy một tiếng ai nấy đều kinh ngạc”. Anh không cảm thấy mình sẽ là thiên tài. Trước khi đến phố Nhân Tứ, anh chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ trở thành diễn viên, ngay cả khoảng thời gian này điên cuồng xem bù rất nhiều phim, đối với việc làm thế nào diễn tốt một nhân vật, đến bây giờ anh vẫn không có bất kì ý tưởng nào.

Nhưng không đến mức là tên ngốc gỗ mục không điêu khắc được đúng không? Lương Tư Triết khó mà chấp nhận cách nói này có liên quan gì đến anh.

Thiên tài và đồ ngốc… Hai cách nói này quá cực đoan cũng quá mâu thuẫn. Cho dù mình chơi đàn violin khá tốt, nhưng Lương Tư Triết cũng chưa bao giờ tự xưng là thiên tài, anh biết phía sau nó là kết quả mình ngày đêm nỗ lực, trên đời này chỉ có lác đác vài thiên tài, anh chưa từng cảm thấy mình là một trong số đó.

Tào Diệp rửa mặt xong ngân nga bài hát đi ra từ phòng vệ sinh, cậu ngồi lên giường trước cái quạt điện, để gió thổi khô mái tóc vừa gội còn ướt của mình: “Bố em có nói lúc nào tìm người đến lắp điều hòa không?”

Ánh mắt Lương Tư Triết ngước lên từ kịch bản: “Không, chắc là mấy ngày nay.”

“Anh nói ông ấy sẽ không quên chứ?”

“Chắc không đâu.”

Tào Diệp quay đầu lại nhìn anh, quạt điện đúng lúc quay đến phía Tào Diệp thổi tóc cậu bay lên, cậu nhìn Lương Tư Triết: “Chúng ta sắp có điều hòa rồi, anh vui không?”

“Cũng được, ” Lương Tư Triết đáp, “Rất vui.”

“Hoàn toàn không nhìn ra.”

“Tôi chỉ thế thôi, vui giận không lộ,” Thật ra là chẳng vui tẹo nào.

“Ơ anh điềm tĩnh thế, ” Tào Diệp cười ra tiếng, “Ra vẻ.”

Buổi tối lúc ngủ Tào Diệp vẫn nhớ chuyện điều hòa, tắt đèn hai người nằm trên giường của mình, Tào Diệp nói trong bóng đêm: “Anh nói xem, ngày mai bố em có nhớ lắp điều hòa cho bọn mình không?”

“Ai biết được.” Lương Tư Triết nhắm mắt nói, thầm nghĩ nếu buổi chiều cậu không quấn lấy tôi xem bộ “The Ring”, nói không chừng tôi đã đặt được dịch vụ lắp điều hòa tại nhà vào ngày mai rồi.

“Nếu ngày mai không đến, em sẽ gọi điện thoại cho bố.” Tào Diệp lẩm bẩm.

Nghe vậy, Lương Tư Triết bỗng chốc mở mắt ra: “…”

“Không thể vừa nhớ ra mình có con trai, chớp mắt cái đã quên mất tiêu…” Tào Diệp nói tiếp.

“Ngày mai sẽ đến,” Lương Tư Triết nhắm mắt lại nói, “Mau ngủ đi.”

Sáng ngày hôm sau nhân lúc Tào Diệp vẫn chưa dậy, Lương Tư Triết đón xe đến chợ đồ điện gia dụng gần đó dạo một vòng, có đủ loại thương hiệu điều hòa cần gì cũng có. Người bán hàng giới thiệu ba hoa chích chòe, nào là tần số cố định, tần số thay đổi, công suất tiêu thụ, tiêu thụ năng lượng điện, các từ ngữ chuyên ngành chui vào trong lỗ tai, Lương Tư Triết nghe đến mức đầu óc choáng váng. Anh nghĩ nếu thật sự là Tào Tu Viễn hoặc Trịnh Dần mua điều hòa, chắc cũng không có hứng thú tốn thời gian đọ sức với người bán hàng, trực tiếp chọn loại đắt nhất thanh toán xong rồi đi thôi…

Tuy nhiên giá của mấy loại đắt tiền thì cao ngất ngưởng, quét tấm thẻ này chỉ sợ mình sẽ nghèo rớt mồng tơi, sau khi dạo qua một vòng anh chọn một chiếc điều hòa treo tường thương hiệu Nhật Bản. Vẻ ngoài trông rất sang, giá chưa đến mười nghìn tệ cũng miễn cưỡng chấp nhận được, nhưng lúc quét thẻ vẫn cảm thấy đau lòng.

Lừa Tào Diệp cũng không phải một chuyện đơn giản, hôm qua Tào Diệp lại tin câu nói “Tào Tu Viễn sẽ tìm người đến lắp điều hòa cho cậu” của mình, anh đã cảm thấy không thể tin nổi.

Có lẽ Tào Diệp bị tình thương của cha đột nhiên xuất hiện này làm cho đầu óc choáng váng, nếu không với trí thông minh và năng lực quan sát của cậu, làm gì cũng không thể dễ dàng lừa dối qua cửa như thế được. Rốt cuộc bình thường Tào Tu Viễn đối xử với Tào Diệp lạnh nhạt đến mức nào, mới có thể khiến cậu vui vẻ như thế chỉ vì một cái điều hòa…

Chợ đồ điện gia dụng đưa hàng đến nhà, trên đường Lương Tư Triết thông đồng với tài xế trước, sau khi đến Lam Yến anh bảo bác tài đưa điều hòa lên trước, còn mình đi bộ một vòng ở bên ngoài. Chậm rãi ăn sáng xong, đoán chừng mình không có hiềm nghi ra ngoài chọn mua điều hòa, lúc này Lương Tư Triết mới vẫy gọi thêm một phần bữa sáng đóng gói mang đi, sau đó đứng dậy trở về Lam Yến.

Đẩy cửa vào phòng, Tào Diệp đã rửa mặt xong đang ngồi xổm trên đất nghiêng đầu quan sát thùng giấy đựng điều hòa.

Lương Tư Triết đi vào: “Cậu làm gì đó?” Ánh mắt anh rơi xuống chiếc điều hòa trên mặt đất, “Bố cậu đưa điều hòa tới rồi?”

“Ừm.” Tào Diệp đáp một tiếng, quay đầu nhìn anh vui vẻ ra mặt, “Anh ra ngoài làm gì?’

“Bị đói tỉnh, ra ngoài ăn sáng,” Lương Tư Triết đưa bữa sáng trong tay cho cậu, chú ý biểu cảm trên mặt Tào Diệp, không nhìn ra bất thường gì, “Mua một phần về cho cậu.”

“Cảm ơn anh Tư Triết.” Tào Diệp nói ngọt.

Tào Diệp ngồi vào cái bàn bên cạnh ăn bánh bao hấp, nhét phồng cả má lên, nuốt một miếng xuống rồi nói: “Bố em thế mà nhớ được chuyện điều hòa.”

Lương Tư Triết cầm lấy kịch bản ở đầu giường lật xem, mất tập trung hỏi: “Có nói khi nào đến lắp không?”

“Nói rồi, buổi chiều ngày kia.” Tào Diệp uống một ngụm sữa đậu nành đáp.

“Ừ.” Lương Tư Triết đáp một tiếng.

Chạng vạng tối, sau khi mặt trời lặn nhiệt độ không khí ban ngày hạ xuống, hai người ăn cơm tối xong rồi đi tản bộ xung quanh gần con hẻm, lúc đi đến góc phố thì nhìn thấy con chó đất màu trắng kia. Tào Diệp ngồi xổm xuống cầm xúc xích hun khói cho nó ăn, vừa nhìn nó ăn vừa vươn tay sờ đầu nó: “Em cũng có một con chó, nuôi ở nhà ông nội em, lớn từng này,” Cậu dang hai cánh tay áng chừng với Lương Tư Triết ngồi xổm bên cạnh, “Lần sau em dắt nó đến cho anh xem.”

“Giống chó gì?” Lương Tư Triết ngồi xổm hơi mệt nên chống đầu gối đứng lên.

“Husky.” Tào Diệp tưởng anh muốn đi, cậu bóc hết chỗ xúc xích còn lại ném đến trước mặt con chó rồi cũng đứng lên theo.

“Hôm nay đổi hướng đi?” Lương Tư Triết nói.

“Được.”

So với một dãy sạp hàng nhỏ nồng nặc mùi khói bếp ở phố Nhân Tứ, đường mặt phố có vẻ yên tĩnh và vắng vẻ hơn, tới gần đầu đường là một loạt cửa hàng đồ dùng thể thao, cửa hàng tạp hóa và cửa hàng kim khí. Có vài cửa hàng đã đóng cửa dọn hàng, hai người rảnh rỗi dọc theo đường tản bộ vào trong, vài cửa hàng vẫn đang kinh doanh đều bật sáng bảng hiệu đèn neon nhiều màu sắc ở trước cửa.

Một mặt tiền cửa hàng gần cuối con hẻm tối tăm chật hẹp, trên cửa viết “Cửa hàng đĩa nhạc Tiểu Kha”, nhưng trên hộp đèn bên đường lại in mấy chữ “Rạp chiếu phim Tiểu Kha”. Bước chân Tào Diệp dừng lại, hơi tò mò ngẩng đầu nhìn lên tầng hai, quan sát mặt tiền cửa hàng này: “Chỗ này là rạp chiếu phim?”

Lương Tư Triết ngẩng đầu nhìn theo tầm mắt của cậu, cửa sổ trên tầng kéo rèm, ánh đèn trong phòng lờ mờ lộ ra, trong lòng anh nhảy lên một dự cảm không tốt, cảm thấy nơi này tám phần không phải rạp chiếu phim gì đứng đắn, cảm giác này vừa ló ra, anh chủ thanh niên ngồi hóng mát ở cửa quán đã mở miệng gọi: “Này, xem phim không?”

Lương Tư Triết vẫn chưa lên tiếng, Tào Diệp lại cảm thấy hứng thú hỏi một câu: “Phim gì thế?”

“Phim gì cũng có, vào chọn đi?”

“Được, vào chọn đi,” Tào Diệp nói, đoạn cầm cánh tay Lương Tư Triết đi vào trong, quay đầu nhìn anh một cái, “Không phải anh nói sắp xem hết mấy đĩa kia à?”

“Sắp xem hết rồi, nhưng…”

“Nhưng gì?” Tào Diệp kéo anh đi vào trong quán.

“Không có gì.” Lương Tư Triết đáp, trong lòng lại nói tiếp nhưng tôi cảm thấy “Phim” mà anh chủ này nói có lẽ không giống như cậu hiểu…

Anh chủ dẫn họ đến trước kệ trưng bày đĩa CD: “Chọn tự nhiên, nếu không hợp gu thì bên trong vẫn còn chưa lấy ra.”

Đứng trước kệ trưng bày Lương Tư Triết thở phào nhẹ nhõm, anh chủ rất tinh ý không lấy những “phim” kia ra, phim bày trên kệ có một vài bộ rất kinh điển, chỉ nhìn sơ qua đã thấy “Titanic” và “Léon”.

“Cái này?” Tào Diệp giơ tay lấy một đĩa “Hài kịch dung tục” ở trên cùng, quay sang hỏi Lương Tư Triết, “Xem chưa?”

“Cậu chọn đi,” Lương Tư Triết nửa ngồi xổm xuống xem mấy hàng bên dưới, “Chọn phim chưa xem là được.”

Lương Tư Triết không hiểu nhiều về phim, lấy mấy bộ phim cũ kinh điển trước kia từng nghe tên rồi đặt trên mặt đất, lúc đang cầm lấy “V for Vendetta” thì bên kia phòng hẹp vang lên một loạt tiếng bước chân xuống cầu thang.

Hai người nghe tiếng đều quay đầu nhìn sang, một nam một nữ đi xuống cầu thang. Đều khoảng hai mươi tuổi, cô gái mặc váy liền màu trắng, cúi đầu như thể sợ gặp người khác, chàng trai bên cạnh mặc sơ mi hoa, trông có khí chất của lưu manh đầu đường, thấy hai cậu trai dưới tầng ngẩng đầu nhìn lên, hắn ta khoe khoang giơ tay ôm cô gái bên cạnh, kéo cô vào lòng mình. Cô gái lập tức đỏ bừng mặt, thấp giọng lẩm bẩm câu gì đó, nhưng vẫn không tránh khỏi cánh tay ôm mình.

“Xem xong rồi?” Anh chủ hỏi một tiếng rất tự nhiên.

“Xong rồi, phim rất hay.” Lưu manh kia kéo dài giọng điệu đáp.

“Trên tầng là rạp chiếu phim?” Tào Diệp quay đầu lại hỏi anh chủ, “Bây giờ có phim hay đang chiếu à?”

“Phòng VIP, các cậu chọn xong thì đưa tôi, tôi ở dưới mở phim, các cậu đi lên xem là được.”

Một nam một nữ vừa ra ngoài, lại có một cặp tình nhân khác đi vào, lên tiếng chào hỏi anh chủ rồi đi thẳng vào khu phim Hàn Quốc ở đằng sau, trông có vẻ là khách quen.

“Chúng ta lên xem một bộ đi?” Tào Diệp ngồi xổm xuống, đặt mấy đĩa đã chọn được lên chồng đĩa của Lương Tư Triết, “Dù sao về không có chuyện gì làm cũng sẽ xem phim.”

“… Muốn xem phim?” Lương Tư Triết cảm thấy hơi xấu hổ nhỏ bé, đôi nam nữ vừa bước xuống cầu thang nhìn cái biết ngay họ vừa xem phim gì ở bên trên, nhưng chắc là Tào Diệp ở nước ngoài lâu nên không hiểu rõ tình tình trong nước, thật sự xem nơi này như phòng chiếu phim rồi.

… Được thôi, nói là phòng chiếu phim cũng không sai, dù sao muốn xem phim gì là tự do của khách hàng.

Anh đang nghĩ ngợi, Tào Diệp đã lật chồng đĩa trên mặt đất bắt đầu chọn phim, cậu chọn ra một cái đĩa: “Cái này được không? Phim của Johnny Depp, chắc sẽ hay đấy.”

Lương Tư Triết nhìn thoáng qua tên phim, “From Hell”, hình như là một bộ phim kinh dị: “Được, vậy xem cái này đi.” Không ai quy định ở đây không được xem phim nghiêm túc…

Có vẻ như anh chủ không quan tâm khách hàng muốn xem phim gì, cầm lấy nhìn lướt qua: “Phim dài hai tiếng đồng hồ, ba mươi tệ.”

Hai người trả tiền, anh chủ nhét CD vào trong máy chiếu phim rồi đưa lưng về phía họ vung tay lên: “Lên đi, đợi năm phút sẽ chiếu, đến phòng số 3 nhá.”

Cầu thang hơi hẹp, hành lang không thông sáng, dựa vào một chiếc đèn treo tường để chiếu sáng, Tào Diệp và Lương Tư Triết một trước một sau lên tầng, lúc đứng ở cửa tầng hai, hai người đều hơi giật mình.

Dù đã chuẩn bị tâm lý, Lương Tư Triết cũng không ngờ hoàn cảnh nơi đây sẽ khó coi đến vậy – bố cục hẹp và sâu không khác gì tầng một ở Lam Yến, được tấm ngăn chia cắt thành năm không gian kín mít, ánh sáng mờ ảo tràn ngập trong đó, quả thực tràn đầy ngụ ý ẩn nấp và gợϊ ȶìиᏂ…

“Nơi này thật là…” Tào Diệp dừng một lát, khó khăn tìm một từ thích hợp, “Đặc biệt.” Cậu đi tới, thích thú nhìn số “3” trên tấm ngăn, “Này Lương Tư Triết, anh qua đây xem, đây là phòng số 3.”

Lương Tư Triết đi tới, trên tấm ngăn gỗ dùng phấn viết số “3”, bên ngoài còn vẽ một vòng tròn, đúng là rất đặc biệt…

Trên bậc thang vang lên một loạt tiếng bước chân, và âm thanh trò chuyện của một nam một nữ, lại có một đôi khách đi lên. Chỗ này cách âm ổn không? Trong đầu Lương Tư Triết không nhịn được xuất hiện suy nghĩ này.

Tào Diệp không quan tâm hai người đi lên phía sau, cậu kéo cửa ra đi vào: “Bên trong cũng được phết.”

Hai người kia nhìn về phía này, Lương Tư Triết hơi mất tự nhiên, cũng đi vào theo Tào Diệp. Trên tường phía trước căn phòng treo một tấm màn màu trắng, ngẩng đầu nhìn phía trên là máy chiếu, chiếu ra ánh sáng màu lam nhạt chói mắt, gần cửa bày một cái ghế da hai người ngồi.

Tào Diệp ngồi lên thử, lúc nửa người trên ngả ra sau thành ghế tự động hạ xuống, tấm chống bên dưới theo đó nâng lên, nâng bắp chân đặt trên mặt đất lên trở thành một cái ghế nằm.

“Anh đến thử xem, thoải mái lắm.”

Tào Diệp ngồi dậy kéo cánh tay Lương Tư Triết, cậu nâng người lên ghế nằm lại biến về thành ghế ngồi.

Mặc dù bản năng nghĩ rằng trên chiếc ghế nằm này có lẽ đã xảy ra gì đó, nhưng thấy biểu cảm hăng hái của Tào Diệp, Lương Tư Triết vẫn không nói ra lời từ chối, chịu đựng cảm giác khó chịu trong lòng rồi đi tới ngồi xuống.

“Anh ngả ra sau,” Tào Diệp giơ tay bóp bả vai anh, “Hai ta cùng dựa để nó hạ xuống.”

Lương Tư Triết làm theo cậu, nửa người trên ngả ra sau, tấm chống sau chân nâng lên, hai người nửa nằm ở phía trên.

Tuy rằng cảm giác này hơi kỳ lạ, nhưng cái ghế nằm bên dưới xem như rộng rãi, hai người nằm ở trên sẽ không kề sát vào nhau, Lương Tư Triết cảm thấy vẫn chịu được. Tóc buộc sau đầu cấn đến mức hơi khó chịu, anh giơ tay tháo dây chun ra đeo vào cổ tay.

Lúc này trên tường chiếu bắt đầu xuất hiện hình ảnh, Tào Diệp ngẩng đầu lên nhìn: “Phải tắt đèn đúng không? Công tắc ở đâu?” Cậu nói xong xuống khỏi ghế nằm, tìm một vòng dọc theo căn phòng, không tìm được công tắc.

“Hay là ở bên ngoài?” Lương Tư Triết quay đầu nhìn cậu.

“Em ra ngoài xem thử.” Tào Diệp đẩy cửa đi ra ngoài, một lát sau ánh đèn trong phòng tắt, trong phòng chỉ còn lại ánh sáng tản ra từ tường chiếu.

“Thật sự ở bên ngoài.” Tào Diệp đi vào phòng, một lần nữa nằm xuống, một lát sau hai người đều phát hiện điều kỳ lạ – phim này chỉ có hình không có tiếng.

“Có phải đeo tai nghe không?” Tào Diệp lại nhảy xuống ghế nằm, đi một vòng trong phòng riêng không tìm được tai nghe, “Không lẽ tai nghe cũng ở bên ngoài?”

Lương Tư Triết cũng xuống khỏi ghế nằm và tìm với cậu, cuối cùng tìm được hai cái tai nghe đội đầu ở sau ghế nằm.

Sau một hồi giày vò, cuối cùng hai người đeo tai nghe nằm trên ghế nằm, phần đầu phim đã chiếu xong, trên màn hình là cảnh một nhóm nhạc rock đang trình diễn trên sân khấu, đám đông khán giả dưới sân khấu đang sôi sục. Trong tai nghe đang phát ra âm thanh đánh trống reo hò mà ồn ào náo động, các cảnh diễn xuất được cắt nhỏ xuất hiện xen kẽ với các cảnh giường chiếu thoáng hiện.

Không có gì lạ khi các bộ phim Âu Mỹ dùng cảnh giường chiếu để đi vào mạch chính của kịch bản, nhưng có lẽ bầu không khí trong phòng riêng này vốn ngột ngạt mờ ám, hai người chen chúc trên một cái ghế nằm xem hình ảnh này, một sự xấu hổ vi diệu nhanh chóng khuếch tán trong phòng riêng.

Quan trọng hơn là tiêu chuẩn của hình ảnh này lớn đến kinh ngạc, chỉ một vài ống kính rõ ràng lóe lên ở phần mở đầu đã đủ quy bộ phim này về giới hạn 18+.

Chiếu xong cảnh sân khấu này, ngay sau đó lại có một cảnh giường chiếu đi vào, so sánh với cảnh lẻ tẻ thoáng hiện trước đó, cảnh giường chiếu lần này nối liền và cũng rõ ràng hơn. Cảnh lõα ɭồ của nam nữ chính quay đến độ muốn mà không da^ʍ, sắc thái u ám và thở dốc giao thoa đều vừa đủ, nhưng… Đây thật sự là bộ “From Hell” mà Tào Diệp chọn lúc nãy ư? Lương Tư Triết nhìn hình ảnh trên màn hình, trong đầu không kìm được nảy ra suy nghĩ này.

Cảnh này trắng trợn quá…

Cảnh giường chiếu sao dài vậy? Có thực sự thích hợp cho anh bạn nhỏ bên cạnh xem không?

Cảnh tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ liệu có khoa trương quá không.

A cảnh giường chiếu cuối cùng kết thúc rồi.

Khoan đã sao lại có một đoạn nữa?

Và quan trọng nhất là… Johnny Depp đã nói trước đó đâu? Tại sao luôn là đôi tình nhân này làm đi làm lại, nhân vật chính lại chậm chạp chưa xuất hiện?

Lương Tư Triết tháo tai nghe xuống đeo trên cổ, quay đầu nhìn về phía Tào Diệp, đối phương đang tập trung nhìn hình ảnh trên màn hình, thậm chí quên ăn que kem trong tay, đôi mắt giống như hai viên hổ phách lúc này đang phản chiếu ánh sáng của màn hình, trông hơi phát sáng. Biểu cảm tập trung và tò mò kia khiến Lương Tư Triết nghĩ đến cảnh tượng lần đầu tiên nhìn thấy Tào Diệp, lúc đó cậu tưởng rằng Trịnh Dần sẽ dẫn cậu đến Lam Yến ăn mặn, trên mặt cũng mang theo biểu cảm như thế.

Lại xem tập trung đến vậy… Này, đây không phải thứ cậu nên xem đúng không bạn nhỏ? Lương Tư Triết cúi người, giơ cánh tay gần Tào Diệp trở tay che lên mắt cậu, Tào Diệp chớp mắt một cái theo bản năng, lông mi cọ vào lòng bàn tay Lương Tư Triết hơi ngứa.

“Này, làm gì thế?’ Tào Diệp phản ứng lại sau đó cười khẽ một tiếng, “Đừng che mắt em.”

“Phim 18+,” Lương Tư Triết không bỏ tay ra, lo lắng phòng riêng bên cạnh có người, anh hạ giọng, “Cậu mấy tuổi hả bạn nhỏ?”

“Anh cũng mới qua mười tám mà.” Trong giọng nói của Tào Diệp mang theo ý cười.

“Đó cũng là đã qua mười tám, hơn nữa, phim này chiếu sai rồi, cậu không phát hiện ra?”

Tào Diệp chậc một tiếng: “Em nghĩ có thể sai rồi thì sai luôn.” Cậu giơ tay cầm cổ tay Lương Tư Triết, muốn lấy bàn tay anh che trên mắt mình ra.

Lương Tư Triết tự rút tay về: “Tôi đi tìm anh chủ.” Vừa định đứng lên thì phòng bên cạnh truyền đến tiếng thét của người phụ nữ: “A – ” động tác của Lương Tư Triết dừng lại, nghiêng mặt sang nghe tiếng động bên cạnh, Tào Diệp cũng tháo tai nghe xuống, “Sao vậy?”

Bên cạnh vang lên tiếng mắng mỏ giận dữ của người đàn ông trẻ tuổi: “Đệt, phim rởm gì đây!” Ngay sau đó tiếng bước chân vang lên, người đàn ông đi đến đầu cầu thang hét xuống dưới, “Ông chủ, phim anh chiếu không phải 9 bài hát đúng không!”

“Có chuyện gì?” Anh chủ dưới tầng hét với lên.

“Cảnh mổ bụng này khiến vợ tôi sợ hãi lên cơn đau tim rồi, anh chịu trách nhiệm hả!”

“Đợi tí, tôi nhìn xem! À đúng là chiếu sai rồi, xin lỗi người anh em, dừng chiếu rồi! Bây giờ đổi lại cho các anh!”

Màn hình đen lại, cơ thể nâng lên của Lương Tư Triết dựa vào ghế ngồi, Tào Diệp ở bên cạnh nhỏ giọng nói: “Này, đừng đổi mà…”

Lương Tư Triết liếc cậu một cái, Tào Diệp đang nghiêng người nghe tiếng động ngoài cửa, cổ áo thun trượt sang một bên, lộ ra xương quai xanh trơn bóng, có vẻ bóng loáng mịn màng trong hoàn cảnh tối tăm. Tào Diệp quay sang cười với anh, lộ ra hàm răng trắng sáng: “Này, sớm biết chúng ta cũng chọn phim kia rồi!”

Bị cậu quấy rối như thế, sự xấu hổ ban đầu trong không khí đã biến mất tăm. Lương Tư Triết không nhìn nữa, anh nghĩ Tào Diệp chỉ là đứa trẻ, hôm đó trên xe Trịnh Dần nói không sai, mặc dù đứa trẻ này nói năng không suy nghĩ, nhưng thật ra cũng không tiếp xúc nhiều với những thứ ở mặt này, vô cùng ngây thơ.