Edit: Bối tiểu yêu và Mây
❄️❄️❄️ ❄️❄️❄️ ❄️❄️❄️ ❄️❄️❄️ ❄️❄️❄️ ❄️❄️❄️
Lời vừa dứt, nhân viên đoàn kịch vừa lên tiếng liền hoảng sợ, không ngừng nhìn về phía Mộng Vũ Văn, bước chân vô ý thức lùi về phía sau.
Tuyên Vân Chi giống như mới phát hiện, nghiêng đầu nở nụ cười.
"Còn muốn nói gì nữa? Phỉ báng, tạo chứng cứ giả, đoán chừng có thể giam giữ một đoạn thời gian."
Những lời nói cuối cùng của cô giống như cọng rơm bẻ gãy lưng lạc đà, cuối cùng công việc nhân viên đoàn kịch hỏng mất.
"Không, không muốn, nằm mơ, Mộng tiểu thư, cô cứu tôi, chuyện này không liên quan đến tôi, Mộng tiểu thư."
Mộng Vũ Văn hai mắt lóe lên tàn nhẫn, trên mặt vẫn duy trì lấy dáng vẻ đáng thương, không nói lời nào, chỉ là kéo ống tay áo Âu Dương Mông, lộ ra vẻ không biết làm sao.
Âu Dương Mông ôm người vào lòng, ánh mắt sắc bén bắn ra.
"Anh đang nói nhảm nhí gì vậy?!"
Người đàn ông lắc đầu, khi Mộng Vũ Văn giống như phủi sạch quan hệ anh ta khoảng cách, anh ta càng hoảng sợ hơn.
"Tôi không nói nhảm, chính, chính là Mộng tiểu thư kêu tôi bỏ chiếc nhẫn đó vào túi của Tuyên tiểu thư. Tôi cũng là người bị mê hoặc, chuyện này, tôi chỉ là, tiện thể , Mộng, Mộng tiểu thư, cô phải nói điều gì đó. "
Vừa nói, khuôn mặt đỏ lên vì nóng lòng giải thích, vừa hướng phía Mộng Vũ Văn, , còn chưa kịp chạm vào góc áo của cô ta, liền bị Âu Dương Mông đuổi ra ngoài.
"Người không đứng đắn từ đâu đến, dạng này người như vậy tìm đến làm chứng nhân? Thật nực cười."
Lời nói không mặn không nhạt, cho thấy rõ không tin lời người này nói, càng phủi sạch quan hệ với Mộng Vũ Văn.
Nụ cười trên môi Tuyên Vân Chi dường như đang giễu cợt
"Không đứng đắn? Người thế này nhưng là các người mang tới. Lúc này vì không dẫn lửa thân trên liền làm ra dáng vẻ này?"
Sắc mặt Âu Dương Mông tái nhợt, cũng không biết vì sao, mấy lần gặp mặt nữ nhân này, hắn ta ăn hết lần này tới lần khác đều là ăn đinh.
Lần nào cô cũng chiếm thế thượng phong.
Nghĩ đến đây, sắc mặt Âu Dương Mông khó coi, đang định nói, nhưng lại bắt gặp ánh mắt sâu thẳm hẹp hòi phía sau Tuyên Vân Chi.
Một cơn lạnh cỗ ý lạnh xông lên đầu, khiến hắn ta choáng váng, đến nỗi hắn ta quên mất mình định nói gì.
Triệu Mạn đương nhiên không tin những gì Tuyên Vân Chi nói.
Một cô gái ngây thơ dễ thương như Mộng Vũ Văn sao có thể làm ra chuyện như vậy chứ ??!
Móng tay màu đỏ tươi chỉ thẳng vào Tuyên Vân Chi
"Cô không nên ngậm máu phun người, Vũ Văn làm sao có thể làm ra chuyện bẩn thỉu như vậy ??"
Tần La trầm mặc một hồi, đột nhiên lên tiếng.
"Triệu Mạn, cô yên lặng một chút."
Trên thực tế, cách mà Tần La và Triệu Mạn đang đi trông rất giống nhau, đều là dáng vẻ của Nữ Vương.
Chỉ là, cử chỉ của Tần La là bởi vì bản thân là Đại tiểu thư Tần gia được nuôi dưỡng từ nhỏ.
Còn cử chỉ Nữ Vương của Triệu Mạn àng thiên về tục diễm.
Hai tướng so sánh liền rơi tầm thường.
Triệu Mạn không sợ Tuyên Vân Chi, mà là sợ Tần La.
Đến mức Tần La vừa mở miệng, cô ta liền im bặt.
Tần La duỗi vai, xem ra nghe sự cố cũng nghe đủ.
"Vì chuyện đó không phải do Tuyên Vân Chi làm, nên tôi không quan tâm đến việc đó là ai, nhưng lần sau vẫn nên làm sạch sẽ tốt một chút, ít nhất sẽ không để xảy ra sai sót như lần này."
Trong giọng nói đầy mỉa mai, nói xong quay lại nhìn đạo diễn.
"Đạo diễn, chúng ta tiếp tục quay phim đi, chúng ta không thể vì chuyện này mà trì hoãn tiến độ quay phim."
Từ đầu đến cuối An đạo diễn đều không có lên tiếng, gật đầu đáp lại.
Sau đó hắn cùng Tần La đi ra ngoài.
Vì công việc sắp bắt đầu nên hầu hết mọi người đều đã ra về.
Cảnh tiếp theo xảy ra là cuộc đấu trí giữa Tần La và Triệu Mạn.
Triệu Mạn lúc này không dám làm mất lòng cả đoàn nên dậm chân bước ra ngoài.