Edit: Bối tiểu yêu và Mây
❄️❄️❄️ ❄️❄️❄️ ❄️❄️❄️ ❄️❄️❄️ ❄️❄️❄️ ❄️❄️❄️
Tuyên Vân Chi vừa nghe, theo bản năng liền ngẩng đầu nhìn về phía Tư Vân Tà.
Nào ngờ, Tư Vân Tà cũng đảo mắt qua sâu kín nhìn cô.
Cô liền chứng minh mình trong sạch
“Em cùng hắn một chút xíu quan hệ cũng không có.”
Tư Vân Tà không nói gì, nhưng giọng nói của Mộng Vũ Văn lại nghi ngờ vang lên
“Chị Vân Chi thích Âu Dương cũng là chuyện dễ hiểu, huống hồ chuyện này chị Vân Chi đã từng nói cho người khác rồi mà?”
Mộng Vũ Văn quyết định để cho Tư Vân Tà biết Tuyên Vân Chi là loại phụ nữ hay thay lòng.
Tuyên Vân Chi đột nhiên ngước mắt, trong mắt nhanh chóng lóe lên
“Là cô?”
Đôi môi đỏ hiện lên ý cười, lời nói ý vị thâm trường.
Mộng Vũ Văn sửng sốt,
“Chị Vân Chi đang nói cái gì? Vũ Văn nghe không hiểu.”
Tuy nhiên cô cũng không muốn tiếp tục nói nữa, ngược lại nhìn về phía Âu Dương Mông, mỉm cười
“Tổng giám đốc Âu Dương cảm thấy chiếc nhẫn kia là do tôi trộm?”
Âu Dương Mông ôm Mộng Vũ Văn, do dự hồi lâu
“Nhân chứng vật chứng có sẵn.”
Cô cười nhạo một tiếng
“Nhân chứng vật chứng rõ ràng hay là quan báo tư thù, trong lòng Âu Dương tổng hẳn là biết rõ.”
Âu Dương Mông căng thẳng nắm chặt tay Mộng Vũ Văn.
“Cô có gì để chứng minh mình trong sạch.”
Cô lầm bầm lầu bầu, giây lát tầm mắt dừng trên người nhân viên.
“Chiếc nhẫn trân quý như vậy, khi quay xong chắc chắn phải bảo quản thật kỹ đi?”
Cậu nhân viên thấy sau lưng Tuyên Vân Chi có Tư Vân Tà chống lưng, trong lòng đã có chút luống cuống.
Hắn không nghĩ đến, Tuyên Vân Chi lại là người không thể chọc.
Nhưng hiện tại đã là sai một li đi một dặm rồi, dù như thế nào đi nữa cũng phải làm làm đến cùng
“Đương nhiên!”
Tuyên Vân Chi gật đầu, chậm rì rì mỉm cười
“Dựa theo lời cậu nói, tôi trực tiếp cầm chiếc nhẫn cất vào túi quần, rồi bỏ vào túi xách. Vậy thì ít nhất trên chiếc nhẫn sẽ lưu lại dấu vân tay của tôi, ngày thường chiếc nhẫn được lau chùi bảo quản kỹ lưỡng, mà vừa rồi cũng chỉ có Tần La cùng Tư tiên sinh chạm vào chiếc nhẫn, tôi nghĩ sẽ không có người nào hoài nghi là hai vị này trộm nhỉ?”
Mặc dù cô mới nói một nửa, nhưng đã có người hiểu rõ cô muốn làm gì.
Tiếp đó cô lại nói
“Trong trường hợp này, một khi kiểm tra đo lường phát hiện ra dấu vân tay người thứ ba, đó chính là của cậu ta, để trả lại trong sạch cho tôi, chuyện này vẫn nên báo cảnh sát đi thôi. Nếu không tra ra manh mối gì, tôi luôn cảm thấy bất an.”
Tiếng nói vừa dứt, Mộng Vũ Văn sắc mặt biến đổi, cậu nhân viên đứng ở chỗ đó có chút lung lay sắp đổ, tâm hoảng ý loạn.
Ngược lại, Triệu Mạn một bên không sợ trời không sợ đất
“Cô cho rằng mời cảnh sát tới đây là có thể tránh thoát một kiếp? Tôi nói cho cô biết, nằm mơ đi!”
Ngay lúc này, cô liền nghe hệ thống lên tiếng
“Thiên Đạo sủng nhi Mộng Vũ Văn chỉ số may mắn 76, 75, 74, 73, 72, 71. Ký chủ tiếp tục nỗ lực.”
Thanh âm lạnh lẽo khiến nàng khẽ nhíu mày.
Tầm mắt dừng ở trên người Mộng Vũ Văn.
Vốn dĩ cho rằng chuyện này là do Triệu Mạn bày trò.
Xem ra nhìn bộ dạng hiện tại của Mộng Vũ Văn thì không phải như vậy a.
Nghĩ vậy, thuận tay cầm cây bút ghi âm ở một bên tới, bình tĩnh ấn mở.
Tư Vân Tà nhìn cô có thể giải quyết, liền rũ mắt ôm lấy cô, bất động thanh sắc nhìn..
Vừa nghĩ, môi cô mở ra chầm chậm nói
“Thật ra muốn chứng minh, cũng không phải việc gì khó, theo lý thì nơi này vốn không có cameras, trùng hợp, hai ngày trước vì phải quay ngoại cảnh, một máy quay đã được bấm ở góc cạnh cây xanh, chúng ta qua mở video giám sát nhìn là biết. Tuy nhiên đến lúc đó, tôi không dễ tính như bây giờ đâu.”