Ngã Thị Chí Tôn

Chương 17: Thu Lưới

Ngay sau đó, một tên hộ vệ tiến lên, nói thầm mấy câu bên tai thanh niên áo lam.

Mắt hắn đột nhiên sáng lên, ngẩng đầu nhìn Vân Dương, mỉm cười, nói: “Bản công tử còn tưởng... Ha ha, hóa ra cũng không phải hạng người vô danh. Vân công tử, ngưỡng mộ đã lâu.”

Vân Dương lộ ra một tia ngoài ý muốn: “Ách?”

Thanh niên áo lam tựa như hết thảy đều là nắm trong tay, trầm chậm nói: “Thiên Ngoại Tiêu Dao Hầu công tử, Thiên Đường thành đại danh đỉnh đỉnh a... Ha ha, nếu Vân công tử có thân phận như thế, như vậy, tiền cược lần này, bản công tử cũng không cần lo lắng.”

Con ngươi Vân Dương co rụt lại: “Ngươi điều tra ta?”

“Không nên nói điều tra nặng như vậy, bất quá, biết người biết ta, bách chiến bách thắng.” Thanh niên mặc áo lam nói: “Không biết Vân tiểu hầu gia dùng cái gì để cược với ta đây?”

Vân Dương nhíu mày, lộ ra một bộ dáng vẻ do dự.

Khóe miệng Thanh niên mặc áo lam khẽ nhếch lên bao hàm một tia khinh thường , nói: “Nếu Vân công tử đã muốn cùng bản công tử đánh cược, không phải... Ngay cả tiền đặt cược cũng không bỏ ra được a?”

Vân Dương nhướng mày lên: “Chúng ta cược trăm vạn...”

Thanh niên mặc áo lam trào phúng cười một tiếng, ngắt lời Vân Dương, nói: “Mọi người đều là người trong giang hồ, vàng bạc với chúng ta mà nói chỉ là đồ vật thế tục, đem ra đánh cược không khỏi có chút không thích hợp a. Vân công tử vẫn là nên đổi mấy thứ khác.”

Hai tên thế gia công tử khác nhịn không được ha ha cười.

Mỗi lần nhìn thấy lam bào công tử dùng thủ đoạn, ép người ta vào đường cùng, khiến đối phương không còn cách nào khác, cuối cùng chỉ có thể ngoan ngoãn rơi vào sắp đặt của bọn chúng, Mấy tay công tử ca luôn có một cảm giác kɧoáı ©ảʍ khác thường.

Hôm nay cũng vậy.

Hiển nhiên, vị Thiên Đường thành Tiêu Dao Hầu công tử này, đã bị bằng hữu của bọn hắn ép đến tuyệt lộ.

Ắt hẳn táng gia bại sản, đối phương cũng phải giữ lại chút danh dự.

Vân Dương do dự một chút, tỏ vẻ ngoài mạnh trong yếu, nói: “Có điều, hai ta đánh cược lớn như vây, cho dù bên nào may mắn thắng, không khỏi đều sẽ tổn thương hòa khí... Chúng ta vẫn là... Cho qua vấn đề này được chứ?”

Thanh niên mặc áo lam dễ gì mới thấy ép được Vân Dương lại bỏ qua? Mắt thấy một con cá lớn liền muốn lên câu, há có thể để hắn chạy trốn? Sầm mặt lại, sâm nhiên nói ra: “Vân công tử xem thường tại hạ sao? Ngươi nói cược, liền cược. Bây giờ ngươi nói không muốn cược, liền không cược? Ha ha... Mặc dù Vân công tử tại Ngọc Đường đế quốc quyền cao chức trọng, nhưng cũng không thể tiêu khiển người khác như vậy...”

Ánh mắt hắn nhíu lại, từng chữ nói: “Huống chi... Tây Môn Vạn Đại Ta, cũng không phải đối tượng mà Vân công tử ngươi có thể trêu đùa.”

Tây Môn Vạn Đại.

Hắn rốt cục vẫn là nói ra tên của mình.

Vân Dương gật gật đầu, tựa hồ cái gì cũng không biết, nói: “Nguyên lai là Tây Môn công tử, xem ra, hôm nay Tây Môn công tử không đánh cược với tại hạ liền không bỏ qua?”

Nhưng trong lòng hắn lại run lên.

Tây Môn. Ân, thiên hạ bát đại gia tộc, Đông Nam Tây Bắc, Xuân Hạ Thu Đông. Xem ra, Tây Môn Vạn Đại này chính là người Tây Môn gia tộc?

Đang suy nghĩ, chỉ nghe Tây Môn Vạn Đại ngạo nghễ nói: “Không muốn cược, cũng phải cược!”

Mắt thấy Vân Dương đã bị bản thân dồn đến tuyệt lộ, Hắn sao chịu buông tay?

Tây Môn Vạn Đại đối với thủ đoạn của mình cũng không nhịn được cảm thấy kiêu ngạo. Từ đầu hắn vốn là đuối lý. Đồ vật mà người ta muốn mua, hắn chặn ngang một cước, căn bản là hắn không chiếm được đạo lý.

Nhưng một hồi, hắn phát hiện, a, tài ăn nói của bản thân lại tốt như vậy, từng bước từng bước dồn ép đối phương theo ý mình, hơn nữa còn muốn đánh cược... Đây không phải cơ hội vớt chỗ tốt dễ dàng a?

Hắn vung tay lên, giễu cợt nói: “Thế nào, chẳng lẽ Vân công tử... Lại không đánh cược nổi?” Ngụ ý câu này, chính là ngươi mở lời kɧıêυ ҡɧí©ɧ đánh cược, ta ứng chiến, ngươi lại không dám cược nữa?

Khuôn mặt Vân Dương lập tức đỏ bừng lên, cả giận nói: “Ai không đánh cược nổi? Ngươi muốn đánh cược gì, bản công tử đều tiếp!”

Trúng phép khích tướng của bản công tử.

Trong lòng Tây Môn Vạn Đại thầm mừng rỡ, nhân cơ hội một câu xúc động của Vân Dương vừa ra khỏi mồm, nói thẳng: “Bản công tử ra thất giai huyền đan một viên, huyền thạch 100 khối, một thanh Phượng Minh bảo đao trong Thất Kiếm Tam Đao mà đệ nhất thợ rèn Âu Hồn Tử ngàn năm trước tạo thành... Bất quá, không biết Vân công tử có thể dùng cái gì để cùng ta đánh cược?”

Tây Môn Vạn Đại vừa dứt lời, tiếng bàn luận liền theo đó mà vang lên khắp toàn trường.

Thất giai huyền đan một viên! Thất giai Huyền thú huyền đan, nếu là quy đổi thành hoàng kim, chí ít cũng trăm vạn trở lên. Giá trị quả là liên thành. Còn có huyền thạch, càng là siêu cấp thuốc bổ dành cho huyền giả tu luyện. Năng lượng trong một viên huyền thạch, có thể hấp thu trong vòng ba ngày, sau khi hấp thu hết, công hiệu không kém bế quan tu luyện một năm! Đây càng là đồ tốt có tiền mà không mua được.

Về phần Thất Kiếm Tam Đao mà Âu Hồn Tử tạo thành, càng là thần binh lợi khí cả thế gian công nhận. Trong đó có Thiên Tuyền bảo kiếm. Hiện tại chính là trấn quốc chi bảo của Đông Huyền đế quốc, từ đó có thể suy đoán giá trị Thất Kiếm Tam Đao này.

Ba món đồ này, mỗi một thứ đều là trân phẩm tuyệt đại đa số người trên đời này cả đời cũng chưa chắc có thể nhìn thấy một lần! Vân Dương có cài gì tương ứng để cược a?

Ánh mắt Vân Dương quả nhiên có chút trù trừ.

Còn có chút chấn kinh.

Đây là sự thực. Bởi vì hắn cũng không nghĩ tới, gia hỏa này lại đem tiền đặt cược ép lớn như vậy. Đối với Vân Dương mà nói, quả là thiên hàng hoành tài a!

(tiền bạc trên trời rơi xuống)

Đã như vậy, chính hắn không ngại chơi một vố lớn.

Thấy Vân Dương chấn kinh, Tây Môn Vạn Đại càng thêm đắc ý.

“Vân công tử nghĩ thế nào?” Tây Môn Vạn Đại chậm rãi nói: “không bằng Vân công tử chỉ chọn một loại trong đó để cược, cũng được a.”

Vân Dương hít một hơi thật sâu, nói: “Những thứ này của Ngươi còn chưa đủ!”

Tây Môn Vạn Đại cùng hai tên đồng bạn đồng thời sửng sốt. Những thứ này còn chưa đủ?

Ngươi chỉ là một tên nhi tử của hầu tước, lại còn là hầu tước của quốc gia thế tục, có thể xuất ra vật gì tốt?

Vân Dương do dự một chút, mới nói: “Ta dùng một đầu ấu thú cửu phẩm Huyền thú đánh cược với ngươi! Những thứ này, giá trị chưa đủ!”

Trong lòng Vân Dương cũng hít vào một hơi thật dài, hắn biết câu nói này phun ra, bản thân hắn sẽ bị vô số người chú ý! Nhưng có như vậy thì sao.

Đánh cược, đẫu chỉ vì thắng chút đồ a? Hừ...

Cửu phẩm Huyền thú ấu thú!

Ngay cả Tây Môn Vạn Đại cũng bị mấy chữ này chấn tê cả da đầu.

Trong truyền thuyết cửu phẩm Huyền thú a! Dù là trong rừng rậm hay là xã hội loài người, đều là Vương giả tồn tại đứng tại đỉnh Kim Tự Tháp!

“Ngươi có cửu phẩm Huyền thú ấu thú?” Ánh mắt Tây Môn Vạn Đại lập tức trở nên nóng rực. Mơ hồ tham lam, căn bản không che giấu.

“Đương nhiên.” Vân Dương tựa hồ có chút hối hận: “Nhưng nếu ngươi không dám đánh cược vậy coi như...”

“Ta cược!” Tây Môn Vạn Đại bỗng nhiên ngắt lời Vân Dương, ánh mắt sáng rực: “Nhưng ấu thú cửu phẩm Huyền thú của ngươi, ở đâu?”

Cho dù là cửu phẩm Huyền thú thiên phú yếu nhất, trước mặt cao thủ bình thường, đó cũng là tồn tại vô địch a.

Cửu phẩm Huyền thú ở đâu?

Trong lòng Vân Dương bật cười.

Hắn rất muốn nói, ngay tại trong giỏ lớn trước mắt ngươi.

Mấy con mèo con này chính là...

Mấy tiểu gia hỏa này, không biết vì cớ gì luân lạc tới nơi này, hơn nữa Tiên Thiên suy yếu, lại còn trước khi đến đây, trên thân bị cha mẹ của bọn chúng hạ cấm chế, làm cho người khác không thể phân biệt được.

Nhưng chỉ cần đến trong tay hắn, thời gian một đêm, liền có thể để bọn chúng khôi phục nguyên dạng, trở thành ấu thú cửu phẩm Huyền thú giá trị liên thành.

“Nếu Tây Môn công tử tin tưởng, vậy liền cược.” Vân Dương thản nhiên nói: “Ấu thú cửu phẩm Huyền thú, hiện tại mặc dù không ở trên tay của ta, nhưng ta nói có, chính là có.”

Hắn ngẩng đầu, mỉm cười: “Nếu ta lừa gạt người, chỉ sợ ta nhận không nổi Tây Môn gia tộc lửa giận a.”

Ánh mắt Tây Môn Vạn Đại sáng lên, lạnh lùng nói: “Ngươi biết là tốt!”

Vân Dương nói tới mức này, Tây Môn Vạn Đại đã tin tưởng không nghi ngờ.

Hiện tại đến phiên hắn phát sầu.

Có cái gì, có thể so sánh với giá trị ấu thú cửu phẩm Huyền thú?

Đó là tồn tại có thể trưởng thành thành Cửu giai Huyền thú a. Trước đó chính hắn có nói tới thất giai huyền đan, 100 huyền thạch. Cùng với một cây đao, căn bản là không đủ.

Những thứ này có thể cho một người nhanh chóng phát triển, nhưng cũng chỉ thế thôi. Cùng cửu giai Huyền thú mà so sánh... Tất cả chỉ là phù du. Dù sao, chính Tây Môn gia tộc của hắn, khi trước có thể trở thành một trong bát đại gia tộc, cũng bởi vì tiền bối gia tộc có một đầu cửu giai đỉnh phong Huyền thú làm đồng bạn chiến đấu.

Nhờ đó mới từng bước một đặt vững cơ sở cho Tây Môn gia tộc quật khởi sau này.

Bây giờ, Tây Môn gia tộc đã tồn tại gần 1500 năm!

Từ đó có thể thấy, dù là 100 đầu bát giai đỉnh phong Huyền thú, cũng so ra kém một đầu cửu phẩm sơ giai Huyền thú!

Đây là cấp độ áp chế, Thương Thiên pháp tắc, không thể thay đổi.

Nếu hắn có được ấu thú cửu phẩm Huyền thú, như vậy... Không chỉ là bản thân trở thành người thừa kế số một trong gia tộc, mà... Toàn bộ Tây Môn gia tộc, sẽ từng bước phát triển lớn mạnh, trở thành đứng đầu bát đại gia tộc trên đại lục, thậm chí càng siêu việt một bước!

Ánh mắt Tây Môn Vạn Đại càng ngày càng nóng.

Hai tên công tử ca bên cạnh hắn sắc mặt lập tức cũng thay đổi!

Đều là công tử thế hệ trẻ tuổi thân phận ngang nhau, há có thể không biết tầm quan trọng của cửu phẩm Huyền thú?

Nếu cửu phẩm Huyền thú bị Tây Môn Vạn Đại lấy được... Cái này...

Ánh mắt Hai người nhìn Vân Dương lập tức trở nên nguy hiểm.

“Ta ra hai viên thất giai Huyền thú nội đan!” Tây Môn Vạn Đại đã gần như điên cuồng: “Lại thêm 500 huyền thạch, 30 Huyền Tinh. Một thanh bảo đao trong Thất Kiếm Tam Đao, lại thêm... Một cái hứa hẹn cam đoan Vân gia các ngươi an toàn! Hứa hẹn này, dù là ta cược thắng, hay thua, đều tuyệt đối hữu hiệu! Ta có thể phát thệ đối với Thương Thiên đại địa!”

Huyền đan tăng gấp đôi, huyền thạch tăng thêm bốn lần. Hơn nữa còn tăng thêm 30 Huyền Tinh, phải biết, giá trị một khối Huyền Tinh, có thể so sánh với 100 khối huyền thạch! Nhưng thực tế hoàn toàn không thể đánh đồng.

Vị Tây Môn Vạn Đại công tử này, rõ ràng đã dốc hết toàn lực.

Nhưng câu cuối của hắn xuất ra, ngay cả Kế Linh ẩn thân từ một nơi bí mật gần đó cũng có chút bội phục.

Vị Tây Môn Vạn Đại công tử này, cũng là không phải người không có đầu óc.

Vân Dương dưới phép khích tướng của hắn, lộ ra cửu phẩm Huyền thú. Chỉ sợ sau này tất trở thành mục tiêu công kích của vô số người. Vấn đề an toàn, chính là vấn đề lớn nhất. Tất cả những thứ mà Tây Môn Vạn Đại nói tới trước đó, cũng không sánh nổi giá trị một đầu cửu phẩm Huyền thú. Nhưng tăng thêm hứa hẹn cuối cùng bảo hộ Vân gia an toàn, lại có thể xứng đôi.

Đủ thấy đầu óc Tây Môn Vạn Đại vẫn là rất linh hoạt, có thể nắm được trọng điểm chân chính.

Kế Linh thở dài thật sâu: Chỉ tiếc, ngươi không có bất kỳ hy vọng thắng lợi! Tiền đặt cược càng nhiều, cũng chỉ có thể chứng minh Vân Dương thắng lại càng phong phú.

Có điều, Vân Dương lấy đâu ra ấu thú cửu phẩm Huyền thú?

Kế Linh cảm thấy, lúc này chính là lúc Vân Dương có thể chấp nhận tiền cược.

Quả nhiên.

Chỉ thây Vân Dương hít vào một hơi thật dài, trên mặt lộ ra nụ cười xán lạn: “Cược!”

Mồi nhử Có thể ném ra, đều đã ném ra ngoài, chỗ tốt có thể lấy được, đã cơ bản đào móc đến tầng dưới chót nhất. Mục đích ngoài định mức hắn muốn đạt được, cũng đã đạt được.

Giờ là lúc có thể thu lưới a.