Ngã Thị Chí Tôn

Chương 16: Có Dám Đánh Cược Với Ta?

Hết thảy thời điểm Vân Dương hành động cũng không chú ý tới, ba tên công tử khi nhìn con khỉ trên đầu vai của hắn, sắc mặt tất cả đồng thời biến đổi, ánh mắt lộ ra thần sắc kinh nghi bất định, cẩn thận dò xét lại Vân Dương, ánh mắt không ngừng đảo qua tiểu kim hầu trên người hắn.

“Chưởng quỹ!” Vân Dương đứng lên, trực tiếp hỏi: “Mấy con mèo nhỏ này tổng cộng bao nhiêu tiền?”

Chưởng quỹ vui mừng quá đỗi, Khuôn mặt mập mạp của hắn cười như hoa: “Công tử thật sự là hảo nhãn lực, mấy con này chính là ấu thú Thiểm Điện Miêu rất trân quý, là ta bỏ giá tiền rất lớn mua lại. . .”

“Bớt nhiều lời đi, ngươi nói thẳng bao nhiêu tiền một con chẳng phải xong rồi sao?” Vân Dương đã có chút không nhịn được nói: “Thiếu gia ta mua về đưa cho mỹ nhân chơi đùa, dù sao ta cũng không thiếu tiền!”

Chưởng quỹ trong lòng vui mừng, vừa rồi mới có một tên hoàn khố mua một con, hiện tại lại tới một tên hoàn khố khác! Loại người này, đều là siêu cấp dê béo a. . . Nghĩ vậy lão liền thận trọng nói: “Cái này, không biết công tử thích con nào?”

Vân Dương đứng đấy thẳng tắp, bày ra dáng vẻ đại tài khí thô, tiện tay chỉ chỏ nói: “Cái này, cái này, cái này, cái này, cái này. . . Nếu như giá tiền phù hợp, ta liền mua hết.”

Hắn chọn năm con, ngoại trừ ba con vẻ ngoài có vẻ đặc biệt ra , còn có hai con là Thiểm Điện Miêu chân chính.

Béo chưởng quỹ lập tức vui mừng quá đỗi nói: “Công tử nếu muốn mua nhiều như vậy. . . Ta có thể thêm ưu đãi a. . .”

“Chậm đã!”

Một vị công tử mặc lam bào ung dung nói: “Vị huynh đài này, mấy con mèo con này là chúng ta nhìn thấy trước.”

Vân Dương quay đầu: “Vị công tử này không biết có ý gì?”

Thanh niên mặc áo lam từ từ nói: “Ý tứ rất đơn giản, mấy con mèo con này, ta muốn.” Hắn mặc dù không biết mấy con mèo này có chỗ không tầm thường. Nhưng khi nhìn thấy Vân Dương đi tới với dáng vẻ con nhà giàu muốn mua sạch, trong lòng hắn có chút không thoải mái, theo bản năng muốn đối đầu một chút.

Mà hắn lại mơ hồ cảm giác được: Đây là một cơ hội, nếu bỏ lỡ cơ hội lần này, bản thân sẽ hối hận.

Thanh niên mặc áo lam luôn luôn tin tưởng trực giác của mình. Lần này mặc dù không rõ một con Thiểm Điện Miêu nho nhỏ có tư cách gì để mình cảm thấy hối hận, nhưng hắn vẫn tuân theo trực giác mà làm việc.

Vân Dương cười hì hì , nói: “Xin hỏi vị huynh đài này, ngươi nói là ngươi nhìn thấy trước, như vậy, xin hỏi ngươi đã hỏi giá chủ tiệm chưa?”

Thanh niên mặc áo lam khuôn mặt có chút hung ác đứng lên, lắc đầu nói: “Ta chưa hỏi giá!”

Vân Dương mỉm cười: “Xin hỏi ngươi, đã đưa tiền đặt cọc chưa?”

Công tử áo lam cau mày nói: “Không hỏi giá, làm sao có thể đưa tiền đặt cọc được?”

“Thì ra là thế.” Vân Dương ồ một tiếng, thản nhiên nói: “Xem ra, vị công tử này có ý tứ là. . . Ngươi căn bản không muốn mua, nhưng khi thấy ta mua, lại đột nhiên muốn mua. . . Có phải đạo lý này hay không?”

Thanh niên áo lam nhất thời nghẹn họng.

Sự thật là như thế, trong mắt mọi người xung quanh, cũng chính là như vậy.

Ba người các người đứng ở chỗ này xoi mói, nhìn một hồi lâu cũng không mua. Hiển nhiên không có ý tứ muốn mua sắm. Hết lần này tới lần khác vị công tử áo tím tới hỏi giá, thời điểm người ta muốn mua, các ngươi lại chặn ngang nói mình muốn mua, mà còn là mèo bị bọn hắn nhìn thấy trước!

Đây không phải có chủ tâm quấy rối thì là cái gì?

Ánh mắt của ba tên gia hỏa đồng thời lăng lệ, như sáu thanh đao, đánh vào mặt Vân Dương.

Vân Dương lập tức cảm giác trên mặt đau nhói, giống như mặt của hắn bị lưỡi đao chém trúng vậy.

Thanh niên mặc áo lam khẩu khí thanh đạm, chậm rãi nhưng ẩn chứa uy hiêp nói: “Vị công tử này nói chuyện, có chút cưỡng từ đoạt lý. Ta nếu không mua, sao có thể đứng nhìn lâu như vậy được? Sở dĩ không lập tức mua đi, chẳng qua là muốn chọn lựa một chút mà thôi. . .”

Hắn dừng một chút nói: “Huống hồ, dù cho lúc trước ta không muốn mua đi chăng nữa, nhưng hiện tại bản công tử đột nhiên có hứng thú, muốn mua thì sao. . . Đó chính là muốn mua! Bản công tử nhìn thấy trước, tự nhiên là thuộc về bản công tử.”

“Ngươi nhìn thấy trước, liền thuộc về ngươi?” Vân Dương cười một tiếng.

“Đó là đương nhiên!” Thanh niên mặc áo lam hừ một tiếng.

Vân Dương cười ha ha nói: “Xin hỏi công tử có biết thiên hạ đệ nhất mỹ nữ năm đó Thủy Lam Thanh hay không?”

Hắn đột ngột chuyển chủ đề.

Thanh niên mặc áo lam con ngươi co rụt lại , nói: “Ngươi có ý gì?”

Vân Dương thản nhiên nói: “Thủy Lam Thanh vào thời điểm 30 năm trước, được giang hồ công nhận là thiên hạ đệ nhất mỹ nữ. Trước khi nàng gặp được trượng phu của nàng, thì cố vô số người ái mộ nàng ta, trong đó bao gồm cả đệ nhất cao thủ thời đó Lăng Tiêu Túy. Nhưng cuối cùng nàng vẫn gã cho một người khác cũng chính là trượng phụ hiện tại của nàng đó thôi.”

Thanh niên mặc áo lam sắc mặt bỗng thay đổi.

Vân Dương thản nhiên nói: “Nếu như ta vào thời điểm đó mà gặp được Thủy Lam Thanh, ta cũng sẽ. . . Ái mộ nàng. Mặc dù, nàng chưa hẳn để ý tới ta. Nhưng ta có thể nói, ta nhìn thấy trước, Thủy Lam Thanh chính là của ta hay không?”

Thanh niên mặc áo lam sắc mặt càng khó coi hơn.

Lăng Tiêu Túy, Thủy Lam Thanh.

Đây là một đôi thần tiên quyến lữ mà Thiên Huyền đại lục công nhận. Trong đó Lăng Tiêu Túy là một vị nhân vật trong truyền thuyết, được mọi người công nhận là thiên hạ đệ nhất cao thủ!

Thần Long yêu kiểu, hồng trần diêu.

Nhất hồ nhất kiếm, túy lăng tiêu Tứ Hải Bát Hoang, ứng vô số Anh hùng thiên hạ tôn chí cao!

Vân Dương vậy mà dám đem vị nhân vật này ra so sánh, thật sự phải nói là là gan to bằng trời.

Dựa theo tính cách luôn trầm ổn của Vân Dương, nếu chỉ là mấy con mèo con này không có chỗ đặc biệt mà nói, đối mặt với đệ tử thế gia vọng tộc, Vân Dương tất nhiên sẽ lui một bước, cũng không cho rằng bản thân bị mất mặc bao nhiêu cả.

Dù sao trên đời này cường giả rất nhiều. Có rất nhiều ân ân oán oán từ những chuyện vụn vặt mà nảy sinh. Loại phiền phức như thế này, Vân Dương tất nhiên sẽ không nguyện ý đi trêu chọc.

Nhưng, giờ phút này vì mấy con mèo con, Vân Dương lại không thể không tranh!

Cũng không phải vì cuộc đánh cược của Kế Linh. Mà là. . . Mấy con mèo được bị gọi là “Ấu thú Thiểm Điện Miêu” Này thật sự là một tồn tại đáng gờm!

Một khi trưởng thành, tất nhiên là một trợ lực cực kỳ kinh bố cho hắn!

Cơ hội bực này, có lẽ trong cả đời hắn, cũng chỉ có thể gặp được một lần mà thôi, Vân Dương há có thể không cố gắng tranh giành đến cùng?

Mà nếu như. . . Không tranh. . . Làm sao có thể đạt được thứ mình muốn. . . Đây là một cơ hội cho hắn!

Thanh niên mặc áo lam ánh mắt hung ác nham hiểm gắt gao nhìn chằm chằm Vân Dương một hồi lâu rồi nói: “Đã như vậy, thì đấu giá đi, người nào trả giá cao liền được, cái này cũng không thể nói ta khi dễ ngươi a?”

Hắn rất tức giận, nhưng không biết vì cái gì, lại đem lửa giận áp chế lại.

Vân Dương thản nhiên nói: “Ngươi có thể nói ra câu nói này, liền biểu thị rằng, ngươi rất tự tin tiền của ngươi so với ta nhiều hơn , nhất định ta sẽ đấu không lại. Nhìn qua tự như công bằng, nhưng kỳ thật chỉ là sửa lại loại phương thức khác, từ ỷ thế hϊếp người, thì bây giờ biến thành dùng tiền nện người mà thôi. Ngươi nói xem, như vậy có gì gọi là công bằng?”

Thanh niên mặc áo lam hít một hơi thật sâu: “Mấy con mèo con này, ta nhất định phải đạt được!”

“Ngươi nhất định phải đạt được, ta cũng vậy. Tất cả mọi người là tính khí như nhau, cũng không có cách nào khác. Như vầy đi, ngươi có dám cùng ta cược một ván hay không?” Vân Dương trầm ngâm một chút , nói: “Dùng một loại phương thức tuyệt đối công bằng! Có chơi có chịu, như thế nào dám không?”

Thanh niên mặc áo lam hỏi: “Cược? Đánh cược như thế nào?”

Vân Dương nói: “Đem mấy con mèo con này ra cược. Ngươi và ta đều là lần đầu tiên nhìn thấy mấy con Thiểm Điện Miêu này. Vậy thì cược như vầy, mấy con mèo con này nguyện ý đi theo ai thì của người đó. Chúng ta có dùng bất kỳ vật gì có thể hấp dẫn Huyền thú, hoặc là đồ ăn, hoặc là linh dược. Để hấp dẫn mấy con mèo con này. Cho bọn chúng tự mình nhận định chủ nhân! Như thế nào?”

Thanh niên mặc áo lam híp mắt lại.

Nhìn giỏ trúc nhốt một đám mèo con, thần sắc trong mắt biến ảo.

Vân Dương cảm giác được trong nháy mắt, có bảy tám đạo thần niệm quét qua thân thể của hắn.

Trên dưới trái phải.

Loại thần niệm này, mục đích là tìm kiếm. Vân Dương từ những loại thần niệm này có thể nhận thấy hương vị Tầm Bảo. Lập tức minh bạch.

Đây là bọn hắn muốn nhìn tra xem trên người hắn có thiên tài địa bảo có thể hấp dẫn Huyền thú hay không. Hắn thản nhiên đứng đấy, mỉm cười nói: “Làm sao? Vị công tử này, ngươi không dám đánh cược hả?”

Hắn từ khi bắt đầu tranh đoạt, đã không còn nghĩ tới việc làm hòa với đối phương rồi.

Chỉ nhìn dáng vẻ của những người này, đều là một đám công tử thế gia tự cho mình là cao siêu. Nếu muốn hai bên cạnh tranh mà không có điều tra nhau một chút, gần như không thể.

Nhưng nếu thật sự trở mặt, dù sao cũng đã đem người ta đắc tội rồi, vậy thì, bản thân cũng phải tranh thủ thu thêm một chút lợi ích nữa a.

Hiện tại, đã đến thời khắc thu lưới rồi.

Tâm tư của Cửu tôn, há có thể dễ xúc động như vậy.

Đối diện hắn, trên mặt thanh niên áo lam lộ ra nụ cười sâu xa khó hiểu, ánh mắt của thanh niên đó giống như ánh mắt của một con chim ưng nhìn hắn vậy.

Hắn đã xác định.

Tên gia hỏa này trên người cũng không mang đồ vật nào có thể hấp dẫn Huyền thú. Xem ra, đánh cược lần này mình thắng chắc! Không khỏi tâm tình cũng buông lỏng xuống.

“Ngươi thật sự muốn cùng ta cược?” Thanh niên mặc áo lam dáng vẻ không biết nên khóc hay cười nữa. Bên cạnh hắn, hai người đồng bạn cũng trưng một dáng vẻ xem kịch vui.

Thanh niên mặc áo lam này mặc dù không phải Tuần Thú sư, nhưng là thuở nhỏ cũng đã tiếp xúc qua nghề thuần thú này rồi, còn chìm đắm vào nó thời gian không ngắn nữa, một Tuần Thú sư bình thường, chỉ sợ cũng không đạt được trình độ như hắn.

Mấy tên hộ vệ phía sau hắn nháy mắt lẫn nhau. Một người trong đó lập tức rời đi.

“Bất quá, tiền đặt cược của bản công tử rất cao, không phải bình thường người có thể tiếp nhận được.” Thanh niên mặc áo lam cười tủm tỉm nhìn Vân Dương, dáng vẻ như mèo đùa giỡn chuột vậy.

Vân Dương nhíu mày nói: “Vị công tử này nói đùa sao? Tiền đặt cược của chúng ta, chẳng phải là đã sớm định rồi sao? Chính là mấy con mèo con này a? Người nào thắng, liền thuộc về kẻ đó.”

Thanh niên mặc áo lam thận trọng cười cười, từ từ nói: “Chỉ là mấy con Thiểm Điện Miêu mà thôi, còn không đáng để bản công tử đánh cược.”

Vân Dương nhìn có chút ngập ngừng, nhưng sau đó, trong mắt cũng lóe ra ánh sáng sắc bén, thản nhiên nói: “Nếu là vị công tử này nhất định phải bức ta đặt thêm một chút bảo vật khác, thì bản công tử cũng chỉ có thể vui vẻ tiếp nhận mà thôi.”

Thanh niên mặc áo lam cười cười: “Ta cũng nghĩ như vậy.”

Ở một góc bên vệ đường, Kế Linh che miệng cố gắng không cho bản thân cười ra tiếng, trong có vẻ rất chật vật.

Thời điểm nàng nghe Vân Dương nói muốn mua mấy con mèo con kia, Kế Linh cũng cảm giác được tên gia hỏa Vân Dương này chỉ có một bụng ý nghĩ xấu mà thôi, khẳng định đang gài bẫy đối phương. Kế Linh căn bản không cho rằng mục đích thật sự của Vân Dương chỉ là mấy còn Thiểm Điện Miêu tầm thường đó.

Nghe thấy Vân Dương nói muốn đánh cược, mà lại dùng phương thức đánh cược như thế. Kế Linh xém chút nữa đau bụng.

Tới siêu giai Huyền thú như Thiên Huyễn Linh Hầu cũng đối với Vân Dương ngoan ngoãn như thế, mấy tên này lại muốn so độ tán thành của Huyền thú với hắn? Đây không phải đưa tiền cho người ta hay sao?

Sau đó nàng nhìn thấy Vân Dương từng bước từng bước bị gã kia ép sát, nhưng lại lấy lui làm tiến, thế mà đem tên gia hỏa kia vào bẩy. Kế Linh trợn trắng mắt, chỉ cảm thấy không biết nói gì cho phải.

Mấy tên thế gia công tử này gặp phải Vân Dương, quả nhiên bất hạnh.

Bị Vân Dương coi như heo làm thịt, mà tên gia hỏa này lại muốn buộc Vân Dương đặt thêm. Chuyện này, kỳ diệu đến cực điểm. Người mà thua thì cũng không chiếm lại được. . .

Tại sao trên đời này lại có người tự hành hạ mình như thế?

Kế Linh cảm giác mình thật sự mở rộng tầm mắt. Bẫy rập của người ta còn chưa đào xong thì bản thân liền gấp không thể chờ được nữa lao vào giúp hắn đào hố, rồi cũng tự mình nhảy vào luôn. . . Thật đúng là trên đời này không có người dũng cảm như vậy a.