Trên mặt Lão Mai cũng có dáng tươi cười:
- Không sai, lần này là công tử phúc lớn mạng lớn… bất quá, tên thích khách này đâm một đao cũng thật trùng hợp… vừa vặn lách qua lục phủ ngũ tạng … thực sự là…
Hai người lúc vừa nhìn thấy Vân Dương, thiếu chút nữa bị dọa đến hồn lìa khỏi xác.
Một lỗ thủng xuyên từ sau tới trước, máu tươi chảy ra như suối.
Cái này cơ bản là một vết thương chí mạng.
Thế mà sau khi kiểm tra, lục phủ ngũ tạng không chút tổn thương, hai người đều cảm thấy ngoài lý do Thần tiên phù hộ ra, không còn cách giải thích hợp lý nào khác…
Loại chuyện như vậy… tính cả cái Thiên Huyền đại lục, trăm ngàn năm cũng chưa chắc có thể xuất hiện một lần! Quá huyền ảo!
Thậm chí, hai người cũng không biết, từ sau lưng đến trước ngực còn có kẽ hở giữa lục phủ ngũ tạng…
Trong lòng Vân Dương hơi động, may mắn công pháp của hắn đã luyện đến tầng thứ ba, có thể nháy mắt đem l*иg ngực hóa thành hư vô, nên mới có thể tránh một kích kinh hồng này.
Nếu không, lúc này sợ là hắn không còn nằm đây mà thở được!
Vân Dương hít sâu một hơi, yếu ớt nói:
- Các ngươi thu công đi, huyền khí của ta đã có thể tự điều động.
- Được.
Hai người đáp ứng một tiếng.
Huyền khí truyền vào từ bên ngoài dù có cường đại đi chăng nữa, cùng lắm cũng chỉ có tác dụng kéo dài tính mạng, nhưng nếu muốn chân chính chữa thương, vẫn phải cần đến huyền khí tự thân, như vậy mới càng thêm tác dụng trị liệu.
Điểm này, hai người đều là đại hành gia, tự nhiên biết rõ ràng.
Khống chế huyền khí vận chuyển tuần hoàn trong cơ thể. Vân Dương cảm giác rõ ràng, từ trong đan điền dâng lên một cỗ sinh mệnh lực tinh thuần.
Trong thức hải.
Lục Lục lo lắng vung vẩy dây leo, từng đoàn từng đoàn sinh mệnh nguyên khí xanh lá bị nó cuộn lại, ném ra, lại tức giận nắm một đoàn khác. Nó không ngừng vặn vẹo, nếu nó có thể nói chuyện, chắc chắc sớm đã kêu oa nha nha.
Lập tức, Lục Lục vung vẩy dây leo hưng phấn, đem sinh mệnh nguyên khí đã góp nhặt được truyền cả ra bên ngoài.
Vân Dương tỉnh.
Nếu Vân Dương vẫn hôn mê, Lục Lục chỉ có thê vận chuyển sinh mệnh nguyên khí truyền vào kinh mạch, để cho sinh mệnh nguyên khí thuận theo kinh mạch chuyển đến nhưng nơi bị thương. Chỉ như vậy, hiệu suất sẽ rất chậm.
Mà sau khi Vân Dương tỉnh lại, có ý thức tự chủ, lúc này có thể đem sinh mệnh nguyên khí vô hạn truyền ra, nuôi dưỡng nhưng vết thương!
Hai hoàn cảnh, hai cách làm, hiệu quả hoàn toàn khác biệt.
Vân Dương hư nhược vận công, khó khăn thở dốc, cùng với huyền khí trong thể nội được điều động, sinh mệnh nguyên khí của Lục Lục không ngừng tiến vào. Sắc mặt Vân Dương từ từ khôi phục…
Dần dân, trên người hắn bắt đầu xuất hiện sương trắng nhàn nhạt…
Quanh quẩn không tan.
Lúc này, thân thể Vân Dương như đang trong l*иg hấp, sương mù tràn ngập, bao trumg toàn bộ thân thể hắn.
- Đã qua giai đoạn nguy hiểm!
Phương Mặc Phi như trút được gánh nặng, thở phảo nhẹ nhõm.
Lão Mai ngừng thở, nhìn sắc mặt Vân Dương, thấy vết thương không chảy máu nữa, hơi thở cũng dần mạnh mẽ, rốt cục nâng người lên, vuốt mồ hôi một cái:
- Nguy hiểm thật!
Hai người quay mặt nhìn nhau!
Trong mắt đều hiện lên một câu hỏi: người ám sát Vân Dương là ai?
Ngay trước cửa Vân phủ, ám sát Vân phủ Tiểu hầu gia! Lá gan này, rất lớn a!
Còn có, có một địch nhân ẩn trong bóng tối như thế, thực khó lòng phòng bị.
Nếu người này lại tới một lần nữa… chẳng lẽ Vân Dương còn có thể có vận khí tốt như vậy?
- Lão Phương, ngươi xem…
Thần sắc Lão Mai u ám.
- Ngươi cũng đã nhìn ra?
Phương Mặc Phi trầm ngâm một chút:
- Người này, tu vi không dưới ta. Ít nhất, cũng đạt đến thất trọng thiên!
Hơn nữa, người này lại có hận ý rất sâu nặng đối với công tử!
Lão Mai nói:
- Một đao này của hắn nhanh như thiểm điện. Cao thủ như vậy, hoàn toàn có thể khống chế lực đạo. Hắn hoàn toàn có thể khiến mũi đao không đâm xuyên ngực, như thế có thể khiến công tử thống khổ hơn, càng khó có thể phán đoán thương thế, nhưng hắn vì để cam đoan công tử chết chắc, lại trực tiếp đâm từ sau tới trước!
- Không sai. Hơn nữa, ngay khi lưỡi đao đâm vào cơ thể công tử, huyền khí bám trên đao liền bạo tạc ra bốn phía… nhưng, rất kỳ quái là, nội tạng của công tử không chịu chút thương tổn…
- Có điều, tà mị chi khí, âm nhu chi lực kia vẫn còn giữ lại.
Phương Mặc Phi trầm mặt:
- Nếu đổi thành ngươi ta, chỉ sợ giờ phút này đã sớm mất mạng. Bất quá công pháp của công tử có chút thần dị, loại công pháp âm độc như vậy, cũng không thể tạo thành tổn hại đối với công tử!
- Bất kể người này là ai, đều là một tên địch nhân cường đại. Sau này hai ta cần càng đề coa cảnh giác!
Sắc mặt Phương Mặc Phi rất khó nhìn:
- Tại cửa nhà mình, lại khiến công tử bị người ám sát như thế, thực sự mất mặt!
Lão Mai hung hăng gật đầu.
Sắc trời đã sáng rõ!
Vân Dương thở phào một hơi, thử động thân thể, xuống giường. Chỉ cảm thấy thân thể lay động một cái, một cỗ cảm giác choáng váng xông lên đầu. Kém chút khiến hắn ngã xuống đất.
- Mất máu quá nhiều.
Vân Dương nhanh chóng đánh giá tình huống cơ thể mình:
- Nguyên khí bị hao tổn. Mặt khác, cũng không có vấn đề gì.
Vân Dương hoảng sợ một trận.
Nếu như hắn không thể sớm cảnh giác trước một nháy mắt, toàn lực vận hành Vân Tôn tâm pháp, đem l*иg ngực vụ hóa, như vậy giờ khắc này hắn sớm là một thi thể!
Tốc độ một đao này, thực sự nhanh tới cực điểm, tâm niệm hắn thay đổi thật nhanh, thân thể cấp tốc vụ hóa. Tốc độ như vậy, mà vẫn bị một đao xuyên qua ngực!
Căn bản không đợi hắn hoàn toàn vụ hóa, nếu hoàn toàn vụ hóa, như vậy sẽ không bị thụ thương.
- Muốn đạt đến mức như vậy, nhất định phải đạt đến Vân Vụ quyết tầng thứ tư mới được…
Vân Dương hít thở, không ngừng điều động năng lượng, đem miệng vết thương của mình khép lại.
Sau một hồi lâu, rốt cục Vân Dương đứng dậy, từng bước từng bước rời khỏi phòng, cảm thụ gió mát mơn man trên mặt, lại có một loại cảm giác như trải qua mấy đời.
Nhặt được một cái mạng a!
- Công tử, ngươi ra làm gì…
Phương Mặc Phi giật nảy mình.
Vân Dương tái nhợt nghiêm mặt:
- Không có chuyện gì, cũng không phải là trọng thương, đi ra hít thở, mới có lợi cho vết thương khôi phục.
Cũng không phải là trọng thương?
Phương Mặc Phi nén lời muốn nói trong cổ.
Đổi thành người khác, chỉ sợ giờ phút này đã sớm chuyển thế đầu thai. Vậy mà ngài… cũng không phải là trọng thương?
Ta cũng bó tay rồi a.
Mặc dù trong miệng Vân Dương nói như vậy, nhưng trong lòng hắn rõ ràng, thương thế lần này, thật không nhẹ. Chỉ sợ mười bữa nửa tháng cũng không chắc có thể khôi phục hoàn toàn!
Tại thời điểm then chốt, chuẩn bị triển khai hành động, thế mà hắn lại bị thương nặng như vậy!
Chẳng nhẽ phải trì hoãn kế hoạch sao?
Vân Dương trầm mặt.
- Công tử, lần ám sát này…
Phương Mặc Phi thử hỏi:
- Công tử, có manh mối hung thủ sao?
Hàn quang trong mắt Vân Dương lóe lên.
Trong đầu, thầm hồi tưởng lại bóng lưng kia.
Bóng lưng quen thuộc. Người này, nhất định là hắn đã gặp qua!
Nhưng loại khí thế âm trầm như vậy, hắn hoàn toàn không có chút ký ức. Người này, rốt cục là gặp nơi nào? Hơn nữa, lại có hận ý với mình sâu nặng như vậy…
Rốt cục, mình đã đắc tội người nào?
Có manh mối hung thủ sao?
Phương Mặc Phi hỏi xong câu này, liền thấy sắc mặt Vân Dương từ từ trầm xuống, càng lúc càng u ám.
- Có manh mối!
Vân Dương cắn răng, hít một hơi thật sâu, suy tư nói:
- Trong nháy mắt bị tập kích, ta cảm nhận được nguy hiểm, lập tức vọt lên phía trước để tránh lưỡi đao. Sau đó ta liều mạng xoay người trên không trung.
- Cho dù sau một đao này, ta có phải chết không thể nghi ngờ, ta cũng muốn xoay người một chút, ta muốn xem rốt cục là ta chết trong tay ai!
- Bị tập kích mà chết, chính là sự sỉ nhục đối với ta! Dù có chết, cũng phải chính diện đối mặt, đó mới là nam nhi chi cốt!
Vân Dương thản nhiên nói.
- Nhưng một khắc cuối cùng này, tuy ta không nhìn thấy diện mạo của người đó, nhưng lại thấy bóng lưng của hắn.
Vân Dương nói:
- Người kia mặc dù có thể ẩn thân trong sương đêm, nhưng bóng lưng kia, lại cho ta một cảm giác rất quen thuộc.
- Rất quen thuộc?
Phương Mặc Phi nhíu nhíu mày.
- Rất quen thuộc...
Vân Dương cau mày, nghiêm túc suy tư:
- Trong thời gian gần đây, ta nhất định đã gặp qua người này, hơn nữa nhất định từng đắc tội với hắn...
- Rốt cục là lúc nào... Người nào a?
Vân Dương minh tư khổ tưởng.
Trong đầu hắn, tất cả những gương mặt gặp trong một tháng gần đây đều như đèn kéo quân, lướt qua một lần.
Trong khoảng thời gian này, hắn không có kết bạn với ai. Có chăng cũng chỉ là đắc tội với người ta...
Kể cả Đông Thiên Lãnh, tạm thời mà nói, Đông Thiên Lãnh chưa được coi là bạn, mà chỉ là hai bên lợi dụng lẫn nhau, đương nhiên, ai lợi nhiều ai lợi ít cũng khó nói.
Hơn nữa, Vân Dương cũng không có ý định kết giao bằng hữu.
“Ta không muốn có bằng hữu mới.”
Trong lòng Vân Dương luôn mặc niệm một câu này: “....ta không muốn đều bất cứ người nào, đến thay thế địa vị các ngươi trong lòng ta...”
Hắn nặng ngề suy nghĩ.
Mỗi một sự kiện, mỗi một người hắn gặp trong thời gian này đền lướt qua không chỉ một lần.
Mỗi một người, hắn đều không bỏ sót, so sánh với bóng lưng kia.
Là ai?
Đột nhiên!
Toàn thân Vân Dương chấn động!
Sắc mặt hắn đột nhiên trắng bệch!
Phương Mặc Phi ở bên vân luôn chú ý đến biểu lộ của hắn, bỗng nhiên tinh thần chấn động:
- Công tử, nghĩ ra rồi sao?
Vân Dương hít một hơi thật sâu:
- Người này, có chút kỳ quái... Ta cũng không thể chắc chắn...