- Các ngươi… quen? Rất quen?
Vân Dương dung một loại ánh mắt như nhìn thằng ngốc nhìn hắn:
- Ngươi nói xem?
Đông Thiên Lãnh như chết cha chết mẹ:
- Nguyên lai không phải vì ta mà xuống…
Vân Túy Nguyệt cười khúc khích, nụ cười như tram hoa đua nở, đẹp không tả xiết.
Vân Dương cùng Đông Thiên Lãnh đồng thời tròn mắt mà nhìn.
Bất quá, một cái là thật, một cái là giả bộ.
- Chỗ Nguyệt tỷ lúc nào cũng náo nhiệt như vậy…
Vân Dương cười ha ha một tiếng:
- Ngày ngày đều có người đến cổ động nha, hôm nay là ai tới? Có người quen không?
Vân Túy Nguyệt nghe huyền ca mà biết nhã ý:
- Vân công tử mới là khách quý nha… bất quá người tới hôm nay, không có mấy cái có quen biết vưới Vân công tử.
Vân Dương kinh ngạc nói:
- Không thể nào?!
- Ngươi đã lâu không đến, cũng không biết đâu…
Vân Túy Nguyệt che miệng cười:
- Bảy cái đại sảnh của Thanh Vân phường hôm nay đều đã đầy người. Ngay cả đại sảnh lớn nhất ở trung tâm cũng có người xếp hang, thế mà khiến Nguyệt tỷ bận bịu chết người a…
Vân Dương cười ha ha một tiếng:
- Ý Nguyệt tỷ, là hôm nay không thể ở lại lâu… ta đã biết, Nguyệt tỷ lại muốn trốn đi.
Trên mặt Vân Túy Nguyệt ánh lên vẻ khó khan:
- Cái này… chủ yếu là ta sợ khách nhân khác sẽ tức giận nha, sợ lại mang phiền phức đến cho các ngươi.
Vân Dương cười ha ha:
- Nguyệt tỷ, ta còn chưa giới thiệu cho ngươi. Vị này là Đông công tử.
Vân Túy Nguyệt cười nói:
- Ta đã sớm biết nha.
- Đó là ngươi tự biết, không phải ta giới thiệu.
Vân Dương chỉ Đông Thiên Lãnh nói:
- Đông Thiên Lãnh công tử, chính là hảo hữu chí giao của ta, là người hiệp can nghĩa đảm, hào sảng rộng rãi, chính là bạn tốt hiếm có.
Đông Thiên Lãnh liền cảm thấy khuôn mặt mình như phát sang, ưỡn ngực, cười ha ha nói:
- Là Vân đại ca quá khen, quá khen a.
Vân Dương nói:
- Hơn nữa vị huynh đệ này của ta chính là tử đệ của một trong bát đại gia tộc trên giang hồ, là hậu nhân dòng chính Đông gia. Một thân tu vi xuất thần nhập hóa, xông xáo giang hồ khó gặp đối thủ! Là người gặp chuyện bất bình đều rút đoa tương trợ, luôn khoái ý ân cừu, tiếu ngạo thiên hạ! Chính là một vị nam tử lỗi lạc hiếm có, một đời kỳ nam a.
Đông Thiên Lãnh cảm thấy trong chốc lát mà toàn thân như nhẹ đi 160 cân, cười đến mức hai con mắt chỉ còn một đường, ngoài miệng lại thận trọng nói:
- Đâu có đâu có… quá khen quá khen…
Nhưng trong long thị lại hy vọng: Lão đại người khen ta them vài câu, lại khen ta vài câu… từ khi xuất sinh đến bây giờ, còn chưa có người nào khen ta như thế a…
Mọi người chỉ chỉ mặt mắng hắn: tên tiện nhân kia!
Lời khen ta như thế… thực sự lần đầu thấy được a…
Vân Dương quả nhiên không phụ kỳ vọng của hắn, tiếp tục thổi phồng tới thiên hoa loạn trụy:
- Nguyệt tỷ, trên cái Thiên Huyền đại lục này, còn chưa có chuyện nào mà Đông huynh đây không giải quyết được. Có chuyện gì, nếu không có ta ở đây, ngươi liền đi tìm hắn! Nếu hắn mặc kệ… thanh danh này coi như hủy.
Đông Thiên Lãnh vỗ ngực, hào khí nói:
- Không sai, Nguyệt tỷ, ai dám tìm ngươi gây phiền phức, cứ tới tìm Đông Thiên Lãnh ta, nếu ta không để bọn hắn chịu hết nổi… ta… ta… không phải người nuôi!
Vân Túy Nguyệt ôn nhu cười cười:
- Đông công tử cần gì phải nói như vậy, lại nói chỗ ta cũng khó xảy ra chuyện lớn phải phiền công tử… Đông công tử có thể đến giải trí, liền đã rất tốt a… tuyệt đối không vì tục sự nơi này mà quấy rầy nhã hứng của công tử.
Đông Thiên Lãnh vỗ ngực đùng đùng:
- Nguyệt tỷ sao lại nói vậy, Nguyệt tỷ chính là Nguyệt tỷ của lão đại ta, vậy cũng chính là thân tỷ của ta! Ai dám tìm thân tỷ của ta gây chuyện, nếu ta còn thờ ơ, Đông Thiên Lãnh ta nào còn mặt mũi mà tồn tại trên đời? Liệt tổ liệt tông Đông gia ta cũng không bỏ qua cho ta a!
Vân Túy Nguyệt cười duyên một tiếng:
- Khó được người như Đông công tử…
Đông Thiên Lãnh vội vàng đi lên chắp tay nói:
- Nguyệt tỷ, gọi ta là tiểu Lãnh là được, chúng ta là tỷ đệ sao còn khách sáo, gọi ta là Tiểu Lãnh Lãnh, đây là nhũ danh của ta!
Vân Dương mỉm cười:
- Cũng không dám!
- Nguyệt tỷ như vậy là xem thường ta a!
Đông Thiên Lãnh lo lắng.
- Thật sự không dám a.
Vân Túy Nguyệt lắc đầu, khó xử nói:
- Đông công tử chính là khách quý…
Đông Thiên Lãnh tức giận, nhảy lên một cái, khẽ phất vạt áo, phù cái liền quỳ xuống:
- Nếu Nguyệt tỷ xem thường ta, không gọi ta là tiểu Lãnh, ta liền quỳ không đứng dậy.
Vân Túy Nguyệt choáng váng.
Vân Dương sao lại có thể lừa gạt một tên cực phẩm như vậy? Sao lại… quỳ xuống?
Nàng nhìn về phía Vân Dương với ánh mắt cầu giúp đỡ.
Vân Dương ho khan một cái:
- Ta nói a, Tiểu Lãnh, ngươi làm như vậy cũng không tốt, Nguyệt tỷ chính là sợ mang phiền toái đến cho người, ngươi thế nào lại không biết tốt xấu a?
Đông Thiên Lãnh kiên quyết quỳ:
- Ta không sợ bất cứu phiền toái nào! Nguyệt tỷ, ngươi không gọi ta là Tiểu Lãnh, ta liền không đứng dậy!
Vân Dương thở dài:
- Nguyệt tỷ, Tiểu Lãnh cũng không phải người ngoài… lại nói cũng không để người ngoài biết, cũng không ảnh hưởng đến thanh danh của Tiểu Lãnh…
“Ta còn có thanh danh a?”
Đông Thiên Lãnh lo lắng nói:
- Nguyệt tỷ a a a…
- Được a, Tiểu Lãnh.
Vân Túy Nguyệt bất đắc dĩ gọi một tiếng.
- Về sau nếu Nguyệt tỷ có chuyện phiền toái, nếu như không tìm ta ta sẽ không đứng dậy!
Đông Thiên Lãnh vậy mà được voi đòi tiên.
Vân Túy Nguyệt thở dài, ấm nhẹ nói:
- Tiểu Lãnh, tỷ tỷ biết tâm ý của ngươi, ngươi có long như vậy, tỷ tỷ đã thỏa mãn, tỷ tỷ là người số khổ, lại nói nơi này cũng không phải là nơi người ngươi thường xuyên đến… mau dậy đi, tỷ tỷ nhận người huynh đệ như ngươi là được.
- Tỷ tỷ vẫn coi ta là người ngoài!
Đông Thiên Lãnh càng nói càng thấy nhiệt huyết sối trào, một cỗ hiệp khí dâng lên từ đáy long:
- Nhưng ta nói được thì làm được! Tỷ tỷ không đáp ứng, ta quyết không đứng dậy!
- Được rồi được rồi…
Vân Túy Nguyệt bất đắc dĩ nói:
- Ta đáp ứng là được…
Đông Thiên Lãnh vui vẻ nhảy cẫng lên:
- Quá cảm ơn Nguyệt tỷ! Tạ ơn lão đại!
Hai mắt Vân Túy Nguyệt sang lên nhìn Vân Dương, nàng thực không rõ, gia hỏa này sao thần thông quảng đại đến vậy? Có thể khiến một tên công tử đại gia đại tộc bộ hắn lừa bán còn giúp đềm tiền…
- Nếu Tiểu Lãnh là đệ đệ ta, như vậy về sau Tiểu Lãnh tới chơi, tất cả miễn phí!
Vân Túy Nguyệt nhẹ nhàng ấm áp nói:
- Từ hôm nay trở đi, xem như một chút tâm ý của tỷ tỷ… ân, là lễ gặp mặt cho đệ đệ.
Vàng mắt Đông Thiên Lãnh chốc liền đỏ lên:
- Vậy không được! Đệ đệ có tiền! Không cần miễn phí, có thể thu gấp đôi cũng có thể gấp mười, thật, ta có tiền nhưng không có chỗ tiêu a…
Sau một hồi đẩy đi đẩy lại, Vân Túy Nguyệt nghiêm mặt:
- Tiểu Lãnh, nếu như người không tiếp nhận chuyện này, vậy chuyện tỷ đệ, sau này cũng đừng nhắc đến! Có ai ăn uống trong nhà tỷ tỷ của mình còn phải trả tiền không…
Lúc này Đông Thiên Lãnh mới khuất phục.
- Người đâu, mau rượu và đồ ăn lên, lấy tốt nhất.
Vân Dương gọi người phân phó:
- Hôm nay ta muốn uống một chén với hai vị đệ đệ.
Một lời nói ra, khiến toàn bộ Thanh Vân phường đều kinh hãi.
Không ít người bên ngoài ngạc nhiên suýt rớt tròng mắt.
Từ bao giờ Vân Túy Nguyệt lại uống rượu?
Lại còn uống rượu với khách? Đây… đây là chuyện chưa bao giờ có a.
- Ta uống say rồi sao? Sao lại nghe thấy Vân Túy Nguyệt muốn bồi người uống rượu? Là ai mà có mặt mũi lớn như vậy?
- Đúng thế đúng thế… mặt mũi này thật lớn… ta đã bỏ ra mấy chục vạn lượng tại Thanh Vân phường này, ấy mà ngay cả ngồi, Vân Túy Nguyệt cũng chưa từng ngồi qua… người trong này là ai?
- Thật hâm mộ…
- Ai, trách chúng ta không đủ địa vị a…
…
Những thanh âm xì xào bàn tán truyền vào trong tai Đông Thiên Lãnh, lập tức khiến Đông Thiên Lãnh chỉ cảm thấy cả người như phiêu phiêu, đằng vân giá vũ!
Quá có mặt mũi!
Quá hãnh diện!
Đãi ngộ này, thực sự là…
Đông Thiên Lãnh bỗng cảm thấy một cỗ cảm giác “Kẻ sĩ chết vì tri kỷ”. Nhất thời cảm động đến vành mắt lại đỏ lên.
Mới đó, thịt rượu đã được bày lên.
Vân Túy Nguyệt tươi cười ôn nhu, thanh âm ấm áp, ba người ngồi thành hình tam giác, Vân Túy Nguyệt ngồi ngay vị trí chủ nhân, chiêu đãi hai vị đệ đệ.
Đông Thiên Lãnh tự nhiên được Vân Túy Nguyệt an bày ngồi vị trí chủ khách.
- Còn phải đa tạ Vân công tử.
Vân Túy Nguyệt giơ ly rượu lên:
- Hôm lại giúp ta có them một vị đệ đệ…
Nàng mỉm cười, vành mắt hơi đỏ lên:
- Vân Túy Nguyệt ta thủa nhỏ là một cô nhi, chưa từng có huynh đệ tỷ muội, hôm nay đột nhiên lại nhiều them một vị đệ đẹ, thực sự là… có chút kích động, ta kính Vân công tử một chén.
Vân Dương cười ha ha một tiếng:
- Nguyệt tỷ sao lại nói như vậy? Việc này là bổn phận của ta a!
Nâng chén, một hơi cạn sạch.
Đông Thiên Lãnh cảm thấy trong lòng hơi động, thở dài nói:
- Không nghĩ tới Nguyệt tỷ có thân thế đáng thương như vậy, từ nay về sau, ta chính là thân đệ đệ của ngươi!
- Ừm, nếu muốn làm đệ đệ của ta thì phải biết nghe lời.
Vân Túy Nguyệt ấm áp nhẹ nhàng nói:
- Uống ít rượu, bảo trọng thân thể. Không nên hồ nháo, đừng để Nguyệt tỷ lo lắng.
Đông Thiên Lãnh gật đầu liên tục:
- Nguyệt tỷ yên tâm! Ta rất ngoan!
Vân Dương nghe câu này, không tự chủ lại uống một ngụm rượu.
Ngươi ngoan… rất ngoan… ngoan vô cùng. Ta lại uống một chén…
Ba người càng uống càng vui vẻ, càng uống càng hòa hợp.