Nhật Ký Dưỡng Thành Nữ Bá Vương

Chương 389: Còn chưa biến ra đây sao?

Sở Khuynh Ca đích thực đã đi xa, lúc này vốn dĩ không có ở trong phòng của mình.

Nàng đã bị nội thương rất nặng, không thể động chân khí, vì vậy lần này ra cửa, nàng đã cưỡi ngựa đi.

Thật may là đội ngũ hôm nay đi rất chậm, tốc độ cưỡi ngựa của nàng cũng không nhanh, nhưng chẳng qua chỉ một thời thần*, là đã về đến phủ đệ* mà tối hôm qua đã lưu trú.

*Một thời thần: một tiếng đồng hồ.

*Phủ đệ: nơi ở của quan lại quý tộc hoặc địa chủ.

Nơi mà Xảo Nhi đã chết!

Nhưng sau khi Khuynh Ca đến, thì lại quay lưng đi về phía sau núi.

Lúc đó người còn đang hôn mê, mơ mơ hồ hồ, thì nghe thấy bọn chúng nói, thi thể của Nhu Nhi bị vứt ở sau núi.

Giờ đây, cách đêm hôm đó đã qua đi ba ngày.

Không biết thi thể còn tồn tại hay không.

Phía sau lưng núi, một khoảng hoang vắng.

Khuynh Ca sau khi cột dây của con ngựa ở cây xong, thì bắt đầu tự mình đi tìm kiếm.

Nếu không phải là ở bộ đội đặc chủng huấn luyện được nhiều năm, một cô gái như vậy mà đi đến một nơi âm u đáng sợ như thế này, nhiều hay ít thì cũng sẽ có chút sợ hãi.

Nhưng nàng không sợ, trước đây không sợ, hiện tại còn có linh hồn của Xảo Nhi phù hộ, thì càng không cần phải sợ.  Con người có những lúc, là một sự tồn tại mâu thuẫn.

Nàng nói với Lam Vũ rằng, nàng không tin vào việc người sau khi chết sẽ có linh hồn tồn tại.

Nhưng mà nàng lại bằng lòng tin tưởng, linh hồn của Xảo Nhi vẫn luôn bên cạnh nàng, đang chỉ dẫn cho nàng.

Cuối cùng, ngay sau một đống cỏ khô, nàng phát hiện ra thi thể đang bắt đầu thối rữa của Nhu Nhi.

Đem cái găng tay đã chuẩn bị từ trước ra, đeo vào và che mũi và miệng lại, nàng ngồi xổm xuống và bắt đầu cởi cái áo của thi thể ra.

Mặc dù thi thể đã bắt đầu muốn thối rữa, nhưng vết thương trên ngực của thi thể vẫn có thể thấy rất rõ ràng.

Hai vết thương do dao, trong đó có một vết thương, sau khi dao đâm vào, thì rút ra ngay.

Nhưng vết thương còn lại! Sau khi dao đâm vào đã rẽ hướng sang vị trí tim.

Đây tuyệt đối là người đã trải qua quá trình huấn luyện chuyên nghiệp, mới có thể tạo ra vết thương như vậy!

Dao ngắn sau khi đâm vào cơ thể người, cổ tay lập tức xoay chuyển, khiến tim bị cắt phá, máu sẽ chảy không ngừng, thần tiên cũng không cứu nổi!

Nhu Nhi không phải là Xảo Nhi gϊếŧ chết!

Nhu Nhi đã chết trong tay của Linh Lung!

Nàng quả nhiên đoán không lầm, lúc đó có Linh Lung ở đây, Xảo Nhi vốn dĩ không thể nào gϊếŧ chết Nhu Nhi được.

Nhưng mà nàng đã suy nghĩ hết một ngày một đêm, vẫn không nghĩ ra được, tại sao phải khiến Nhu Nhi chết?

Nếu cho Xảo Nhi một tội danh ám sát công chúa, thì như Linh Lung sau cùng đã làm, làm thương Sở Khuynh Ca, tội danh này cũng đã đủ để gϊếŧ chết Xảo Nhi.

Sao nhất thiết phải làm điều dư thừa, nhất định phải gϊếŧ Nhu Nhi cho bằng được?

Trừ khi, Nhu Nhi có một lí do nào đó không thể không chết.

Nàng đã kiểm tra hết thi thể của Nhu Nhi, chắc chắn không còn vết thương nào khác, thì mới đứng dậy, và vứt bỏ găng tay đi.

Một lần nữa nhìn thi thể đã vứt bỏ ở nơi hoang dại của Nhu Nhi, nàng mặt không biểu cảm mà xoay người rời khỏi.

Bước chậm rãi đến phía sau viện, ngước mắt nhìn trước mắt tuy không xa hoa, nhưng lại có vẻ trang nghiêm của kiến trúc, trong nội tâm của Khuynh Ca tràn ngập nghi vấn vẫn mãi không giải thích được.

Việc phòng thủ của đình viện  sau khi bọn họ rời khỏi, thì bắt đầu trở nên có chút buông lỏng.

Chỉ sau vài ngày trôi qua, chỗ mà xảy ra án mạng, đã bị dọn dẹp qua.

Hiện giờ mà muốn đi tìm, chưa chắc có thể tìm được một tí manh mối nào.

Nhưng mà nàng vẫn muốn đi xem một chút.

Muốn trèo qua tường này, không ngờ mới vừa dồn một hơi thở, thì l*иg ngực đau như bị dao cắt.

Nàng hự nhẹ một tiếng, dựa vào bức tường, xém chút là trượt xuống dưới.

“Còn không mau biến ra đây mà dìu ta một cái? Đau chết đi được!

Ở chỗ không xa, người nam nhân ẩn thân ở trên cây, tim đập mạnh một cái.

Thấy nàng sắp ngã xuống, không một chút do dự, nhanh chóng lướt tới, dìu nàng đứng dậy, mang nàng một hơi nhảy lên nóc nhà.

Người nam nhân này, mặt đang đeo một chiếc mặt nạ, thân mặc một bộ áo màu xám đơn giản, không phải Mục Uyên thì có thể là ai nữa?

Hắn chỉ là không hiểu: “Ngươi…sao có thể biết được ta ở đây?

Hắn cho rằng mình đã ẩn náu rất kĩ ở một nơi rất bí mật, tại sao vẫn bị cô ta phát hiện vậy?