Phong Tảo cho người đi lên nghe ngóng, lập tức bẩm báo lại: “Thế tử gia, Cửu công chúa và Tri phủ đại nhân đang bàn bạc chuyện trồng trọt hoa màu.”
“Trồng trọt hoa màu.” Chỉ bằng nàng, một công chúa được nuôi dưỡng trong thâm cung, chiều chuộng đến mức mười ngón tay không dính nước mùa xuân ư?
Trong mắt Phong Ly Dạ hiện lên một tia khinh thường.
Phong Tảo cũng cảm thấy tin tức vừa nghe ngóng được có chút thần kỳ.
Nhưng bọn họ thật sự nói như vậy.
Hắn ta nói: “Công chúa bảo Tri phủ tìm người ra sườn núi khuất nắng bên ngoài thành trồng khoai lang, trao đổi gạo với Nam Tấn.”
“Nam Tấn đất đai màu mỡ, vốn dĩ không thiếu khoai lang.” Vậy cho nên, Công chúa chính là Công chúa, hoàn toàn không biết cái gì.
“Thế tử gia, thuộc hạ cảm thấy Công chúa nói rất có lý.”
Tuy rằng Phong Tảo biết không thể phản bác quan điểm của Thế tử gia nhưng tin tức nghe được ban nãy làm cho hắn ta cũng hơi bị chấn động.
“Công chúa nói, đất đai của Mạc Thành hợp để trồng khoai lang ngọt mềm, mùi vị sau khi hong gió là thứ mà khoai lang khô bở của Nam Tấn không thể có được.”
“Thêm nữa, Công chúa bảo Lý thị hướng dẫn nữ quyến trồng hoa hồng, nàng còn dạy Lý thị quy trình làm tinh chất hoa hồng…”
“Tinh chất?” Lông mày Phong Ly Dạ hơi nhíu lại, đó là thứ gì vậy?
“Nghe nói đó là một loại đồ vật làm cho da của nữ tử hồng hào mịn màng, thuộc hạ chưa từng nghe nói đến nhưng nghe qua dường như cũng không khó.”
Phong Tảo nói xong có chút kích động, nhìn dân chúng đang vây quanh người Công chúa, mọi người đều đang nghe Công chúa nói, Phong Tảo cũng muốn đến đó nghe một chút.
“Công chúa nói, Nam Tấn giàu có lại đông đúc, sau khi các cô nương ăn uống no đủ, nhất định sẽ vô cùng chú trọng chăm sóc da của mình…”
“Chăm sóc da?” Nữ nhân này lấy đâu ra nhiều từ ngữ kỳ quái như vậy?
“Dù sao cũng là ăn no nghĩ đẹp, nguyên văn lời của Công chúa.”
Phong Tảo càng nói càng hăng say: “Còn nữa, Công chúa nói khí hậu của Mạc Thành cực kỳ phù hợp để nuôi một loại rùa nước mai mềm, Công chúa nói nó tên là con ba ba, lại còn có thể ăn!”
Mọi người từng thấy vô số rùa trong nước nhưng chưa bao giờ ăn.
“Công chúa nói, sau khi phơi khô mai của con ba ba rồi mài thành bột, cho vào đồ ăn, có thể giúp nam tử… Khụ!”
Phong Tảo hơi thẹn thùng, vẫn nói hoàn chỉnh câu: “Tráng… Ừm… Đại loại là giúp bổ máu, thứ này cũng có thể mang đến Nam Tấn đổi gạo.”
Phong Ly Dạ không lên tiếng, đưa mắt nhìn sang, nữ nhân kia vẫn đang trò chuyện say sưa hứng thú với mọi người.
Rõ ràng nhìn hôm nay có chút yếu đuối nhưng khi trò chuyện với dân chúng lại vẫn tỏa sáng lung linh như vậy, rực rỡ lóa mắt khó nói thành lời!
Bỗng nhiên hắn rất muốn đi tới nghe thử nàng đang nói cái gì.
Nhưng hắn vẫn mãi kiêng dè.
“Mặc dù đường đến Nam Tấn không tính là xa nhưng ở khe núi có sơn tặc, thường xuyên cản trở đội buôn.”
“Công chúa cũng đã suy nghĩ vấn đề này!”
Ánh mắt Phong Tảo sáng lấp lánh, Cửu công chúa quả là lợi hại, mọi vấn đề đều được tính toán chu toàn.
“Tần Tướng quân đã xin chỉ thị của Công chúa, ông ấy sẽ đích thân bồi dưỡng một đội ngũ mạnh mẽ tháo vát, chuyên dẫn đội buôn đi Nam Tấn, còn nữa…”
Đây mới là chuyện mà Phong Tảo cảm thấy hứng thú nhất.
“Công chúa bảo Tần Tướng quân chiêu mộ sơn tặc, nàng nói đa số người vào rừng làm cướp là bởi vì không sống nổi, buộc phải làm vậy, nếu như dạy cho bọn họ trồng trọt, phần lớn sơn tặc sẽ tình nguyện bị chiêu hàng.”
Phong Ly Dạ lại thúc ngựa, đi vài bước về phía trước.
Phong Tảo không biết rằng có nên nhắc nhở hắn là hắn đang đi tới chỗ Cửu công chúa không.
Vị thế tử gia này, đêm qua mới nói gì mà sau này đừng để Bổn thế tử nhìn thấy ngươi…
Khụ! Hắn cũng rất muốn đi tới nghe thử Cửu công chúa còn đang nói cái gì.
Nhưng ngay khi Phong Ly Dạ vừa định thúc ngựa đi đến đó, phía sau lại truyền đến giọng nói cung kính của thị vệ: “Thế tử gia, Quận chúa đã ra ngoài.”