Chương 12: Dạy cô trợ lý cách thổi sáo.
Anh ngồi lên sô pha, kéo cô đến cạnh mình, khoát tay lên vai cô để cô dựa vào lòng ngực rắn chắc mà thở hổn hển, ôn nhu lau đi những giọt nước mắt ủy khuất trên má cô.
Một lúc sau, khi cô đã ngừng khóc, dựa vào anh từ nhiên hơn mới nâng cằm cô lên ép môi mình lấy môi cô, một nụ hôn dài triền miên.
"Còn dám bỏ trốn nửa không" anh nhìn thẳng vào mắt cô hỏi
"Dạ.... Dạ không." cô ngập ngừng trả lời, mắt đảo quanh vòng, tránh ánh mắt anh.
"Hừm" Anh cau mày "Rỏ là nói dối."
Anh với điện thoại, mở lại đoạn ghi âm vừa nãy, bật âm lượng to nhất
Sau khi nghe xong, mặt cô ngượng cứng, đỏ ửng, lao đến chụp lấy điện thoại anh nhưng không kịp. Anh đã thu nó lại đặt sau lưng mình. Mặt cô chù ụ một đống khó coi. Lúc sau cô đổi chiến thuật, dựa vào lòng anh, đôi tay bị trói chìa ra một ngón tay, vẽ vòng tròn lên ngực anh thủ thỉ.
"Tổng giám đốc anh có thể xóa đoạn ghi âm đó đi không, em hứa sẽ không dám có ý định bỏ trốn nửa đâu."
"Không tin em được, kẻ đã muốn trốn nếu không trói lại thì trước sau củng đi mất."
"Không thể nào, anh đẹp trai như vậy, ưu tú như vậy, gia thế lại lớn được làm bạn gái anh, được làm vợ anh, được làm mẹ của các con anh là phúc cả đời em, sao em lại phải trốn chứ?" cô mặt dày nói lời đường mật với anh.
"Huyền nè" anh xoay sang nhìn thẳng mặt cô "nhà em ba đời bán bánh tráng nướng đúng không, em giỏi lật mặt thật đấy"
Câu nói vừa rồi như một cú tát nặng nề lên liêm sĩ của cô, nó còn đau gắp mấy lần bị anh đánh vào mông. Biết không thể dụ được anh cô lại trương ra vẽ mặt hờn dỗi uất ức. Thấy bộ mặt khó ưa này, anh đè cô nằm xuống ghế, banh mạnh chân cô ra, tay xoa lên hạt đậu nhỏ.
"Đừng... Em không muốn ra nữa đâu... Em cạn kiệt nước mất.... Tha cho em đi...." cô sợ hãi cầu xin.
Anh mặc kệ lời cầu khẩn, liên tục dùng tay xoa nắn hoa huyệt kí©ɧ ŧɧí©ɧ của cô, tay còn lại kéo 2 dây sao ngực xuống vai rồi lôi áo ngực tuột xuống thấp để đôi ngực được lộ ra. Miệng anh tham làm nút một bên ngực, bên còn lại bị tay anh không ngừng nắn thành muôn hình vạn trạng.
"Ah..... Ưʍ......" Ngọc Huyền không ngừng rên rĩ sau hàng loạt kɧoáı ©ảʍ từ ba nơi truyền về não bộ.
Được một lúc, anh hạ thấp người, mở rộng hai chân Ngọc Huyền vùi đầu vào bên trong, môi anh áp lên môi thịt mềm của hoa huyệt, lưỡi vuốt một đường lên khe hẹp đầy nước.
"Ah.... Đừng mà... Bên dưới dơ lắm.... Anh đừng liếʍ....." Ngọc Huyền vùng vẫy, dùng đôi tay bị trói cố đẩy đầu anh ra.
Mặc kệ những phản ứng của cô, Đình Phong vẫn say sưa nhắm nháp hoa huyệt cô, chiếc lưỡi nhám của anh liên tục đảo quanh âm đế, liếʍ sạch chất mật rỉ ra ngoài, sau đó lại đưa lưỡi vào bên trong hoa huyệt chật hẹp, liên tục chọc ngoáy. Sau khi thưởng thức đã đời, anh ngẩn mặt lên nhìn cô, ánh mắt trêu chọc, đánh lưỡi một vòng quanh miệng dính đầy thủy dịch của Ngọc Huyền như thèm thuồng rồi cố tình tạo tiếng "ực" thật to nơi cổ họng cho cô nghe. Nhìn thấy những hành vi biếи ŧɦái của anh, Ngọc Huyền muốn điên lên mất, âʍ đa͙σ cô liên tục chảy ra mật dịch.
"Em thật xấu tính, giấu bên trong mật dịch ngon như vậy là không muốn cho anh thưởng thức, có phải nên phạt em không." anh cất tiếng sau đó nở một nụ cười gian xảo.
Ngọc Huyền chết lặng, cô không biết làm sao để đối phó với anh ta, quá nhiều mưu mô và thủ đoạn.
Anh ngồi xuống ghế, thả một chiếc gối xuống giữa hai chân mình. Xoay qua nhìn Ngọc Huyền. Cất tiếng dụ dỗ:
"Người yêu à, quỳ dưới đây dùng miệng phục vụ anh bạn này đi, anh sẽ bỏ qua cho, biết đâu sẽ xem xét xóa đoạn ghi âm."
Cô hơi ngơ ngát nhìn, rồi lại lắc đầu ngoày ngoạy, không chịu đến. Anh mới tay, nhéo lên đầṳ ѵú bé nhỏ của cô
"Á..."
"Nhanh, tới đây" Anh gằn giọng ra lệnh.
Cô lồm chồm tiến đến, quỳ giữa hai chân anh, ánh mắt uất ức đẫm lệ nhìn anh, nước mắt lưng tròng.
"Em không biết làm"
"Không sao, không biết thì học."
Anh cuối xuống, lau đi nước mắt trên mặt cô, với tay tháo dây trói cho cô, đặt tay phải cô bao lấy côn ŧᏂịŧ cự đại, chỉ cô cách vuốt ve nó, đặt tay trái cô đỡ tinh hoàn dạy cô cách xoa nắn. Mặc dù Ngọc Huyền rất ngượng khi phải làm điều này nhưng cô lại học rất nhanh, chỉ một lúc được dạy tử tế, động tác đôi tay đã dần thành thạo. Anh hài lòng với cô học trò này.
"Bây giờ em mở miệng ra, thè lưỡi ra liếʍ quanh đầu côn ŧᏂịŧ đi."
Cô hơi ngập ngừng.
"Lúc nãy anh đã tắm rửa, vệ sinh nó sạch sẽ rồi yên tâm đi" mặc dù là an ủi, động viên cô, nhưng ngón trỏ và ngón cái đã tiến tới giữ lấy hạt đậu nhỏ hồng trên đỉnh tuyết sơn làm con tin để đe dọa.
Cô sợ hãi, ngoan ngoãn nghe theo anh. Dùng chiếc lưỡi non mềm của mình từ từ tiếp cần rồi chầm chậm liếʍ quanh đầu côn ŧᏂịŧ.
"Ưm" anh thoải mái tận hưởng.
"Giờ em liếʍ quanh thân côn như liếʍ que kem vậy.... Ưʍ.... Đúng rồi.... Giỏi lắm... Đúng vậy... Giờ thì liếʍ 2 hòn bi cho anh đi.... Đúng rồi... Thoải mái lắm.... Giờ thì mở to miệng ra ngậm nó vào miệng đi, không được cắn nó đấy..... Ưʍ.... Thoải mái lắm....."
Anh lòn tay vào tóc cô, giữ lấy đầu cô, nhẹ nhàng hướng dẫn cô nhập nhã côn ŧᏂịŧ trong miệng. Anh lấy điện thoại, chụp lại khoảnh khắc miệng cô căng to ngậm lấy cậu trai quá khổ bên dưới thân anh.
Cô ngậm vào, rút ra, mυ'ŧ lấy dươиɠ ѵậŧ như những gì anh chỉ dạy, có những lúc hưng phấn, anh kéo mạnh đầu cô, làm côn ŧᏂịŧ đâm sau vào trong, chạm đến yết hầu, cô cố đẩy anh ra, ho sặc sụa nhìn anh bằng đôi mắt dỗi hờn.
"Bao giờ anh mới ra vậy, miệng em mỏi quá." cô ngẩn mặt nhìn anh, một bộ dạng đáng thương được phô ra.
"Em quỳ lên ghế đi, như lúc nãy đấy" anh ra lệnh
"Em làm gì sai nữa sao.... Anh đừng đánh mông em, nó còn đau." Cô hướng đôi mắt rưng rưng nhìn anh. Làm lòng anh như tan chảy.
"Không có, em không làm gì sai hết, cứ nghe lời anh đi, không làm em đau đâu."
Cô nghe lời quỳ lên ghế, chu mông ra. Anh đứng sau lưng cô, xoa nắn mông thịt, cầm dươиɠ ѵậŧ căng to vuốt dọc từ hạt mật đậu ra sau, nhắm ngay miệng hang thì dừng lại, dùng đầu côn quấy phá cửa hang. Sau đó anh cho con da^ʍ long từ từ tiến vào, chiếm lấy hoa huyệt cô, tiến vào từng chút từng chút một cho đến tận cùng.
"Ah...." cô rên lên vì sự xâm nhập của anh.
Anh bắt đầu cử động, ban đầu chậm rãi ra vào rồi dần dần tăng tốc.
Một lúc sau, cơ thể Ngọc Huyền bắt đầu hưởng ứng, cảm giác sung sướиɠ lại đến trong cô
"Ưʍ..... Ah.... Sướиɠ.... Sếp ơi.... Em sướиɠ..."
"Gọi tên anh, anh cho em sướиɠ hơn"
"Ưʍ.. Ưʍ... Đình Phong.... Cho em sướиɠ hơn... Ah...."
Anh hài lòng với sự ngoan ngoãn của Ngọc Huyền, không ngừng ra sức thao cô, đưa cô đến tột cùng kɧoáı ©ảʍ.
Sau hơn nửa tiếng ra vào không ngừng nghĩ anh đưa Ngọc Huyền đến đỉnh cao trào thêm 2 lần dưới thân mình. Sau một lúc để cô thoải mái sau cao trào, anh lật cô lại, chèn hạ thân vào giữa 2 chân Ngọc Huyền. Anh vươn người hôn lấy môi cô, bên dưới cầm côn ŧᏂịŧ cho vào bên trong hoa huyệt, tiếp tục thao cô. Nhấp thêm một lúc, anh có ý muốn xuất ra nên không ngừng tăng tốc.
"Em ơi, anh sắp ra rồi." Anh thì thầm vào tai cô.
"Ưʍ... Ah... Anh xuất ra bên ngoài đi.... Đừng bắn vào trong em..." cô rêи ɾỉ, nỉ non vào tai anh
"Không muốn, anh muốn bắn vào trong" anh bướng bĩnh trả lời
"Ưʍ... Ưʍ... Đừng bắn.... Vào trong... Mà....." cô cầu xin anh, dùng đôi tay yếu ớt cố đẩy bụng dưới của anh với hy vọng có thể đẩy côn ŧᏂịŧ tuột ra.
Đình Phong mặc kệ lời cô nói, dùng 2 tay nắm đôi tay cô đặt qua đầu, hạ thân dùng sức, đóng phầm phập bên dưới thân cô. Nhấp thêm trăm cái nữa, cả người anh căn chặt, côn ŧᏂịŧ giật lên mãnh liệt, bơm đầy tϊиɧ ɖϊ©h͙ ngập khấp hoa tâm cô
"Ưʍ..."
"Ah...."
_________________________
Sau khi thỏa mãn, anh ngồi lên sô pha đặt Ngọc Huyền gối đầu lên đùi mình, mặc kệ tϊиɧ ɖϊ©h͙ rỉ rã trên đùi non cô rồi chảy xuống da ghế động thành một vũng. Đôi tay anh không ngừng vuốt ve lên khắp nơi trên cơ thể cô, Ngọc Huyền mệt đến rả rời, nằm im mặc kệ anh làm gì, không khí trong phòng trở nên yên lặng.
"Tổng giám đốc có dành cho em chút thật lòng nào không?" Ngọc Huyền phá tan sự yên lặng giữa hai người.
"Tại sao không tham nhiều mà chỉ mong mỏi có một ít" Anh dửng dưng trả lời.
"Em luôn coi trọng thực tế, anh đẹp trai, giàu có, thành đạt liệu sẽ dành cho một đứa như em sao, mong mỏi một chút đã là quá tham lam rồi."
"Thiếu tự tin như vậy? Tại sao lại khẳng định anh không dành cho em."
"Em xuất thân bình thường, học vấn bình thường, chỉ có ngoại hình là tốt một chút còn lại chẳng có gì có thể sánh với anh đã vậy...." cô hơi ngập ngừng.
"Đã vậy thế nào??"
"Đã vậy còn không thể cho anh lần đầu của em" cô rầu rỉ lên tiếng.
Lòng anh quặn lại khi thấy vẽ mất mát trên mắt cô. "Em đã cho anh lần đầu rồi cô gái ạ" anh thầm nghĩ trong đầu. Lúc này anh chưa muốn cho cô biết sự thật, nhưng rồi anh sẽ sớm nói cho cô biết. Anh vuốt lấy mái tóc cô, ôn nhu cất tiếng:
"Tại sao không nghĩ đến việc nỗ lực khiến anh thật lòng mà cứ nghĩ theo hướng tiêu cực."
"Khiến anh thật lòng cơ á?" cô biểu môi "nếu làm dễ như vậy chắc anh đã thật lòng với chị Phụng công ty An Nam, hay chị My, chị Như rồi, đến lượt em sao, mà không chỉ mấy chị đó, anh còn muốn nghe không em liệt kê thêm cho...."
Không để cô kịp nói tiếp, anh nhanh tay bóp lấy miệng cô để dừng tiết mục buộc tội lại. Miệng cô bị anh bóp nên đôi môi hơi chu ra, anh hạ mặt mình xuống gần mặt cô, môi gần môi, Ngọc Huyền nhắm mắt lại chờ đợi nụ hôn của anh. Nhưng không trêu chọc Ngọc Huyền, Đình Phong nhất định đi đổi họ, anh canh thật chuẩn xác rồi nhỏ một giọt nước bọt trong miệng mình vào giữa đôi môi cô, đi thẳng vào trong miệng Ngọc Huyền. Cô gái đáng thương mở to mắt nhìn anh hoảng hốt, gạt tay, xô anh ra rồi ngồi dậy tay đấm đùng đùng lên vai anh rồi tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ lao vào nhà vệ sinh khạt ra, còn kỹ lưỡng đánh răng lại. Nhìn hành động của cô, anh ngồi trên sô pha cười hả hê.