“Hửm?” Phó Tư Duyên ung dung dùng khăn lau miệng mà Triệu Kim Mạn trước mặt anh đã mềm như nước, cao trào khiến cô dục tiên dục tử.
Phó Tư Duyên điều chỉnh mức độ xuống thấp nhất nhưng Triệu Kim Mạn thấy không thoải mai, cô như đang ngồi tàu lượn siêu tốc, từ chỗ cao nhất rơi xuống thấp.
Kɧoáı ©ảʍ đang ở trên đỉnh bị dừng đột ngột, chồng hất lên nhau như có như không vẫn làm hoa huyệt tiết ra.
Hai chân cô run nhè nhẹ, hoa huyệt bị trứng rung trêu chọc tới mới không khép nổi chân, nhà hàng cao cấp phảng phất có tiếng rên ái muội.
Cô cắn môi nhìn Phó Tư Duyên, tìm sự giúp đỡ, “Phó Tư Duyên, mau lấy ra. Em chịu không nổi.”
Triệu Kim Mạn nói chuyện đứt quãng.
Hai má ửng hồng, môi đỏ bị cô cắn vào, đáy mắt mang theo sương mù giống như bị tra tấn đến khóc.
“Ừm, ăn xong rồi sao? Ăn xong sẽ đưa em về.” Phó Tư Duyên hứng thú nhìn cô, duỗi tay nhéo cằm cô, vuốt ve đôi môi.
Triệu Kim Mạn cảm thấy anh giống như một con cáo già.
Cô chìm đắm ở vực sâu du͙© vọиɠ, bị trứng rung đưa đến cao trào tiếp đó cảm giác hư không ùa đến toàn thân bị kɧıêυ ҡɧí©ɧ.
Không biết có phải do cô mẫn cảm hay không mà Triệu Kim Mạn cảm thấy toàn bộ thực khách đều dùng ánh mắt kỳ lạ nhìn mình.
Cô gật đầu lại lắc đầu, trứng rung lên đang hoạt động giống như ngày thường Phó Tư Duyên dùng lưỡi trêu chọc hoa huyệt.
Váy cô sớm đã ướt sũng, may mà ghế ngồi là loại cotton thấm nhước bằng không khi cô đứng lên vị trí ghế sẽ lộ ra vũng nước nhỏ.
“A … Không được, anh đến ôm em đi.”
Triệu Kim Mạn giang hai tay về phía anh, hai má hồng nhuận, ánh mắt mơ màng, vài sợi tóc dính vào khóe miệng cô, mỹ lệ lại chật vật.
Phó Tư Duyên cảm thấy bộ dạng này của cô rất xinh đẹp.
Anh đứng dậy bước đến bên vợ nhỏ, cúi đầu cắn môi cô môt cái.
“Đêm nay trở về tiếp tục?” Phó Tư Duyên cởϊ áσ vest, cuốn hông cô ôm ngang cô quay lại xe.
Triệu Kim Mạn cảm thấy bây giờ mình mới được sống lại, hạ thể tê dại, mật dịch chảy đến bắt đùi cô quay sang nhìn Phó Tư Duyên đang lái xe.
Bàn tay mềm mại chạm vào đũng quần anh, kéo ra, xoa xoa côn ŧᏂịŧ cương cứng nhìn cự vật ngẩng đầu mới buông tay.
Phó Tư Duyên sắp cao trào bị người khác thả tay, cảm thấy côn ŧᏂịŧ sưng to khó chịu, bụng dưới tê ngứa, “Mạn Mạn.”
Triệu Kim Mạn đã quen bị trứng rung chơi đùa, cô lười biếng nằm xuống ghế, tùy ý để trứng rung càn quấy, dịch thủy cứ thế tuôn trào.
Cô thấy rất thoải mái.
Cao trào không ngừng ập đến, tê dại từ trên xuống dưới, đầu ngón chân cô cuộn tròn.
“Phó Tư Duyên, nơi đó của anh cứng thật đấy, có muốn dừng xe giải quyết không? Mạnh bạo một tý?”
Cúc áo trước ngực Triệu Kim Mạn được mở ra phân nửa, cảnh xuân kí©ɧ ŧɧí©ɧ thị giác, ngực cô vẫn còn dấu hôn của anh, Phó Tư Duyên nhìn thoáng qua đã cứng càng thêm cứng.
Anh gia tăng tốc độ xe, chạy thẳng về nhà, thậm chí suýt nữa bị phạt chạy quá tốc độ.