Hoa Hồng Dại

Chương 42: MẠNH MẼ LÀM TỚI KHI CÔ XIN THA (H+)

Phó Tư Duyên ở trên giường vừa dịu dàng vừa thô bạo, khi anh dịu dàng khiến cô chìm đắm mềm người như vũng nước xuân có lúc lại thô bạo mạnh mẽ làm, dùng tϊиɧ ɖϊ©h͙ nóng bỏng rót vào tiểu huyệt.

Triệu Kim Mạn giống như người mất hết liêm sỉ, xin anh mau làm mình.

Anh chiều theo ý cô, đầu quy cách lớp áo mưa đâm thẳng vào nơi sâu nhất, tiếng thở dốc kích động đầy hương vị du͙© vọиɠ.

“Thoải mái chưa bảo bối?”

Khóe miệng Phó Tư Duyên cong lên, chóp mũi phủ một tầng mồ hôi nhìn anh càng thêm gợi cảm.

Triệu Kim Mạn cảm thấy eo mình sắp bị anh làm hỏng, hứng trọn từng cơn kɧoáı ©ảʍ anh đem lại.

“Thoải mái, muốn anh.”

Dịch thể như sóng xô bờ, trào ra.

Triệu Kim Mạn mấp máy môi, bờ môi căng đỏ xuất hiện vài dấu răng nhàn nhạt, Phó Tư Duyên buông chân cô để Triệu Kim Mạn tùy ý nằm hẳn xuống giường.

Giờ phút này cô mệt mỏi không muốn nói chuyện, Phó Tư Duyên quá sung sức.

Cự vật đã mềm hơn nhưng vẫn còn ở trong hoa huyệt cô, Triệu Kim Mạn đẩy anh, “Phó Tư Duyên, anh mau rút ra.”

Phó Tư Duyên dường như không chịu bỏ, đồ vật kia cọ cọ vào điểm mẫn cảm của Triệu Kim Mạn làm cô không nhịn được ‘ưm’ một tiếng.

“Đừng mà.”

Cô yếu ớt nói, tuy nhiên lời này đến tai Phó Tư Duyên lại giống thuốc kí©ɧ ŧɧí©ɧ ra tăng du͙© vọиɠ, anh cố gắng trấn áp du͙© vọиɠ xuống, giọng nói khàn khàn, “Bảo bối, anh chưa xong.”

Hơi thở ấm áp của anh bao phủ, vòng eo Triệu Kim Mạn bị ôm lấy. Phó Tư Duyên lật người cô, côn ŧᏂịŧ vẫn tiếp tục ngủ đông trong cơ thể Triệu Kim Mạn.

“Anh còn tiếp tục?” Triệu Kim Mạn nhìn anh, bất mãn bĩu môi.

Nhờ câu hỏi này, Phó Tư Duyên tiếp tục chứng minh cho cô thể thể lực mình dồi dào đến nhường nào.

Anh dùng chân giữ chặt cô, nơi giao hợp chặt chẽ phát ra tiếng va chạm, bầu không khí một lần nữa được hâm nóng.

“Sâu quá, chịu không nổi …”

Phó Tư Duyên đè lên cô, cự vật vững vàng đâm thẳng vào nhục bích mềm mại.

“Nói anh nghe, thể lực của ông xã em có tuyệt không? Nó có to như em mong muốn không?”

Phó Tư Duyên quá rõ cách khơi mào du͙© vọиɠ của cô.

Triệu Kim Mạn được anh chăm sóc thoải mái nói không rõ tiếng.

Anh rong ruổi trên cơ thể cô, muốn cùng cô chìm đắm trong du͙© vọиɠ hoan ái đến tận bình minh.

Triệu Kim Mạn vặn vẹo bờ mông, mông cô trắng hồng tinh tế, đôi mắt Phó Tư Duyên nhìn nó nóng rực. Ánh cúi người cắn lên mông cô, không nhanh không chậm dùng đầu lưỡi chạm vào, cảm giác tê dại lại đến. Mỗi tế bào trên cơ thể Triệu Kim Mạn đều ở mức độ cao trào.

“Ông xã, của anh là to nhất.”

Nhìn Triệu Kim Mạn thoải mái Phó Tư Duyên mới buông tha cô, cao trào qua đi cơ thể Triệu Kim Mạn mệt mỏi nằm nhoài trên giường.

Đầu ngón chân cong lên, cả cơ thể ửng hồng, làn da mềm mại hiện giờ hiện lên vài dấu hôn sắc tình.

Phó Tư Duyên rút côn ŧᏂịŧ ra, hoa huyệt mấp máy tiết ra đợt chất lỏng trong suốt.

Đối với du͙© vọиɠ qua đi nhìn Triệu Kim Mạn anh cảm thấy bản thân lúc nào cũng muốn cô.