“Giao Thất Huyền Quả ra, thì hôm nay các ngươi còn có thể sống sót rời khỏi chỗ này! Nếu không, hai tiểu cô nương các ngươi sẽ chết tại đây, lúc đó đừng trách tiểu gia ta không thương hoa tiếc ngọc!”
Vẻ mặt Từ Bình Dương kiêu ngạo, uy hϊếp Phượng Quỳnh Ngọc và Phượng Minh Châu.
Có điều… Hắn đột nhiên nói thế này, nhưng cơ thể lại đang co về phía sau! Trốn sau người Từ Thuận!
Trong lòng Phượng Minh Châu vô cùng khinh bỉ Từ Bình Dương, hừ lạnh một tiếng: “Hèn nhát!”
Sau đó, nàng hờ hững quét mắt một vòng, Từ gia có tám người!
Từ Bình Dương là công tử của Từ gia, vì vậy những người kia đều mặc định Từ Bình Dương là người dẫn đầu.
Từ Thuận là nô ɭệ hộ vệ của Từ gia, rõ ràng cũng là người có hồn lực mạnh nhất trong đám người này, cũng là một trong mười người mạnh nhất trong trận tỉ thí giành bản đồ!
Vì vậy, tâm phúc của Từ gia, thực chất chính là Từ Thuận!
Nhưng vẫn không ngờ đến, bí cảnh rộng lớn thế này, Từ gia thế mà cũng bị đưa đến gần khu vực bị đánh dấu đỏ có đầy dã thú này đây.
Lúc này mới trải qua có một ngày, tính đi tính lại, căn cứ của Từ gia, cách khu rừng Mê Chướng của bọn họ xa nhất cũng không vượt quá ba mươi dặm!
Hừm, thế này cũng tốt, mối thù Từ gia gϊếŧ Phượng Hàn Sơn, không đội trời chung! Cách nhau gần thế này, sau này bọn họ muốn báo thù, cũng thuận tiện!
Nhưng bây giờ thì không được!
Phượng Minh Châu vội vã cân nhắc, địch đông ta ít, chỉ dựa vào hai người Phượng Quỳnh Ngọc và nàng, e là khó đánh lại tám người bọn chúng! Nhất là đối phương còn có một Từ Thuận!
Nhưng Thất Huyền Quả này, cực kỳ trân quý, mười phần khó có được! Bảo nàng hai tay dâng cho bọn người tạp nham Từ gia này?
Tuyệt đối không thể!
“Ha, xem ra các ngươi không định ngoan ngoãn giao Thất Huyền Quả ra…” Từ Bình Dương nhận thấy, lạnh giọng quát: “Gϊếŧ bọn chúng cho ta!”
Lời vừa nói ra, mọi người Từ gia dưới sự lãnh đạo của Từ Thuận, tấn công Phượng Minh Châu và Phượng Quỳnh Ngọc.
Phượng Minh Châu giận dữ quát một tiếng: “Đồ vô sỉ!”
Cây roi Hỏa Phong Cửu Chiếc lập tức hiện ra trên tay, cuộn lên phát ra một tiếng rít mãnh liệt, thu hút mấy người đang lao vào tấn công.
Nàng nói với Phượng Quỳnh Ngọc: “Quỳnh Ngọc, rời khỏi đây!”
Ai ngờ được Quỳnh Ngọc nhìn thấy Từ Thuận, trong lòng liền phẫn nộ, rút kiếm lao đến!
“Cẩu tặc! Chịu chết đi!” Hồn lực hệ Thổ trên kiếm Phượng Quỳnh Ngọc ngưng tụ lại, mang theo thế lực ngàn cân chém về phía Từ Thuận.
Từ Thuận hôm đó sau khi đấu với Phượng Vô Tà, vốn dĩ cho rằng Phượng gia chỉ có Phượng Vô Tà mới là cao thủ.
Lúc Phượng Minh Châu xuất chiêu, trong lòng hắn cũng thầm kinh ngạc, không ngờ đến Phượng gia còn có một nữ nhân lợi hại thế này!
Mắt thấy Phượng Quỳnh Ngọc xông đến, hắn mừng thầm, khóe môi cong lên thành một nụ cười lạnh.
Phượng Minh Châu nhìn thấy, trong lòng vô cùng hoảng hốt, hét lớn: “Quỳnh Ngọc, cẩn…”
Lời vừa thốt ra, Từ Thuận liền nghiêng người, sai thuộc hạ ra tay với Phượng Minh Châu.
Thừa lúc Phượng Minh Châu bị chặn lại, hắn vụt đến trước mặt Phượng Quỳnh Ngọc.
Vươn tay trái, dưới sự hỗ trợ của hồn lực hệ Kim bàn tay hắn giống như một bộ vuốt bằng thép, đập vỡ thanh kiếm đang lao đến của Phượng Quỳnh Ngọc thành từng mảnh.
Tay phải đánh vào ngực nàng, trong lúc nàng bị đánh cho thổ huyết văng ra ngoài, hắn giật lấy Thất Huyền Quả trong tay nàng!
“Quỳnh Ngọc!” Phượng Minh Châu thốt lên!
Roi Cửu Chiết vung lên, vẽ ra một vòng cung, thành công khiến cho mấy người Từ gia hoảng hồn mà lùi bước.
Nàng lập tức thoát ra, phóng ra một luồng gió ấm, nhẹ nhàng đỡ lấy thân thể đang bị thương của Phượng Quỳnh Ngọc!
Phượng Quỳnh Ngọc dựa vào lòng Phượng Minh Châu, lòng ngực âm ỉ đau, nôn ra một ngụm máu!
“Không sao.” Phượng Quỳnh Ngọc gắng gượng, quẹt lấy vết máu còn dính ở khóe miệng: “Hồn thuật hệ Kim! Nghĩ đến việc Phượng Hàn Sơn chết trong tay người này, muội hận không thể...”
“Được rồi!”
Phượng Minh Châu cắt ngang lời nàng!
Báo thù cũng cần thời cơ chính xác mới được! Nếu không sẽ chỉ mất mạng vô ích!
Đến giờ này, Thất Huyền Quả của bọn họ đã bị cướp mất, đối phương thế lực đông, có đánh lại cũng chỉ phí sức!
Nghĩ đến đây, cơ thể Phượng Minh Châu đột ngột thay đổi, hồn lực toàn thân cuộn trào mãnh liệt, nổi lên một cơn lốc lạnh thấu xương.
Cuồng phong quét qua, tầm mắt mấy người Từ gia đều tạm thời bị che mất!
Đợi sau khi cơn lốc đi qua, Phượng Minh Châu và Phượng Quỳnh Ngọc đã sớm không thấy nữa!
Người Từ gia cũng không đuổi theo, mục tiêu của bọn họ chỉ là Thất Huyền Quả trân quý dị thường kia, bây giờ đã lấy được Thất Huyền Quả, cũng không cần lãng phí sức lực đuổi bắt mấy nàng.
…
…
Ở ngôi nhà trên cây trong khu rừng Mê Chướng.
Phượng Vô Tà đang tu luyện, nghe thấy tiếng động lạ, bỗng chốc mở mắt.
Là Phượng Minh Châu đang dìu Phượng Quỳnh Ngọc vào ngôi nhà trên cây: “Vô Tà, Quỳnh Ngọc bị thương rồi!”
Phượng Vô Tà nhìn thấy, không hỏi bất cứ điều gì, mà gấp rút đi đến bên cạnh Phượng Quỳnh Ngọc, dùng hồn lực kiểm tra vết thương của nàng ấy.
Sau đó, Phượng Vô Tà khẳng định: “Mấy tỷ đυ.ng phải Từ Thuận!”
Vết thương kiểu này do hồn lực hệ Kim gây ra, nàng đã quá quen thuộc! Nếu không phải là Từ Thuận thì còn có thể là ai?!
“Không sai, mấy người Từ gia cũng bị đưa đến gần khu vực này!” Phượng Minh Châu cười nói.
Phượng Vô Tà hừ một tiếng, sau đó từ trong túi Càn Khôn lấy ra một viên thuốc để cho Phượng Quỳnh Ngọc uống.
“Đây là Tiêu Kim Đan, có thể nhanh chóng giải trừ vết thương do hồn thuật hệ kim gây ra còn sót lại bên trong cơ thể của tỷ.” Phượng Vô Tà nói với Phượng Quỳnh Ngọc: “Vẫn ổn, vết thương không quá nghiêm trọng, uống viên thuốc này, rồi điều dưỡng hai ngày, rất nhanh chóng sẽ hồi phục.”
“Vô Tà, thật may là có muội chuẩn bị nhiều thuốc giá trị thế này.” Phượng Quỳnh Ngọc nuốt viên thuốc, cảm thán: “Tỷ với Minh Châu tỷ ở ngoài lãng phí biết bao nhiêu tiền để mua bao nhiêu thứ, cũng đều không bằng thuốc tốt của muội.”
Phượng Vô Tà lắc đầu, không nói nhiều thêm.
Những thứ thuốc thượng thừa này đều do nàng dày công luyện ra, tất nhiên tốt hơn mấy thứ cấp thấp bên ngoài kia gấp nhiều lần!
“Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì với Từ gia bên kia vậy?” Phượng Vô Tà dời mắt lên người Phượng Minh Châu, trong mắt lướt qua một tia sát khí!
Vẻ mặt Phượng Minh Châu lạnh lùng:
“Từ gia tham gia trận tỉ thí này tổng cộng có mười lăm người, vừa nãy bọn tỷ đυ.ng trúng, là một nhóm tám người! Tỷ nghĩ Từ gia nhất định cũng giống chúng ta, phân thành hai nhóm nhỏ, chia nhau đi dò thám bí cảnh. Nhóm tám người vừa nãy, nói là Từ Bình Dương phụ trách, nhưng thật ra lực lượng chủ yếu trong nhóm là do Từ Thuận dẫn đầu! Bọn chúng cướp Thất Huyền Quả của bọn tỷ! Còn đả thương Quỳnh Ngọc!”
Ánh mắt Phượng Vô Tà rét lạnh!
Thất Huyền Quả?
Nàng từng thấy qua ghi chép về loại quả này trong dược thư.
Loại quả này, bảy năm mới kết thành một quả, một chùm có bảy quả, là loại quả chữa bệnh rất hiếm có!
Nó có thể được dùng làm thuốc, đan dược được luyện ra từ cả bảy quả này, có thể cực kì nhanh chóng chữa trị nội thương do hồn thuật cố ý gây ra! Nó là một liều thuốc chữa trị tuyệt vời!
Quy tắc ở trong trận chiến bí cảnh này, là sau cùng dựa vào giá trị cao thấp của bảo vật thu được mà phán quyết thứ hạng!
Thất Huyền Quả dù không được coi là thứ quả kỳ lạ khó có được nhất, nhưng giá trị của nó nhất định không nhỏ!
Người của Từ gia thế mà lại trắng trợn cướp trên đầu mấy nàng?
Vẻ mặt của Phượng Vô Tà dường như bị bao phủ bởi một tầng băng tuyết, lạnh lùng cực điểm: “Thù này, muội ghi rồi! Còn có mạng của Phượng Hàn Sơn, hừ, Từ gia có thể không diệt, nhưng Từ Thuận phải chết!”
“Muội tính làm thế nào?” Phượng Minh Châu có chút lo lắng hỏi nàng.
Sau khi giao đấu với Từ Thuận, nàng cảm nhận được, thực lực của Từ Thuận thật sự không thể xem nhẹ, tuyệt đối không dễ đối phó!
Lúc này Phượng Vô Tà lại liếc nhìn Phượng Vô Hà, rồi sau đó nháy mắt với Phượng Minh Châu.
Phượng Minh Châu lập tức hiểu ra, gật đầu, nói: “Bất luận thế nào, muội đều phải chuẩn bị cho tốt, rồi mới có thể ra tay.”
“Ừm, tỷ yên tâm đi. Trong lòng muội có đối sách.”
Phượng Vô Tà đồng ý với Phượng Minh Châu, lúc này hai người không nói gì thêm, trong lòng lại đều hiểu được suy nghĩ của đối phương:
“Sáng mai, tỷ ở lại chăm sóc Quỳnh Ngọc, đổi thành hai người bọn muội, muội và Phượng Vô Hà đi dò thám địa hình, rồi sẵn tiện đi điều tra địa điểm cắm trại của Từ gia!”
Phượng Vô Hà ở kế bên vẫn luôn im lặng không nói, tập trung lắng nghe, lúc nghe được lời này của Phượng Minh Châu, chợt sững người, sau đó trong lòng mừng thầm!
Ngày mai Phượng Vô Tà cùng nàng đi dò thám địa hình!
Nói như thế, nàng có thể quang minh chính đại đi tìm vị trí của Từ gia?
Tìm được vị trí của Từ gia rồi, thì có thể tìm thấy Từ Bình Dương!
Đến lúc đó…
Chỉ cần nàng tiết lộ cách tiến vào khu rừng Mê Chướng cho Từ Bình Dương…
Hừm, Phượng Vô Tà và Phượng Minh Châu hai con tiện nhân này, sẽ không thể uy hϊếp nàng được nữa!
Nàng nhất định phải để hai con tiện nhân này chết thật thảm!
Giống hệt như Phượng Hàn Sơn lúc đầu!
Nghĩ đến đây, trong lòng Phượng Vô Hà không nhịn được mà càng lúc càng đắc ý…
Sau đó thần sắc trên gương mặt nàng ta lại khôi phục trở lại vẻ thân thiết ân cần, nói với Phượng Quỳnh Ngọc: “Đúng đó, Quỳnh Ngọc, hai ngày này muội ở ngôi nhà trên cây nghỉ ngơi đi, tỷ cùng Phượng Vô Tà đi dò la địa hình gần đây, bọn tỷ nhất định sẽ tìm được vị trí của Từ gia, báo thù cho Phượng Hàn Sơn!”
Nói xong, trong mắt nàng tỏa ra một tia thù hận, dường như thật sự hận hung thủ gϊếŧ chết Phượng Hàn Sơn đến tận xương tủy!
….Nhưng thực tế, người hại chết Phượng Hàn Sơn, rõ ràng chính là bản thân nàng ta!
Phượng Quỳnh Ngọc không nghi ngờ nàng, chỉ gật đầu nói: “Ừm, xin lỗi, đều do muội quá kích động, làm mọi người mệt mỏi rồi.”
Phượng Vô Hà thở ra, giả vờ trách cứ, nói: “Muội nói gì vậy, đừng tự trách nữa, nghỉ ngơi cho tốt đi…”
Phượng Vô Tà: “…”
Phượng Minh Châu: “…”
Nhìn bộ dạng làm bộ làm tịch này của Phượng Vô Hà, Phượng Vô Tà và Phượng Minh Châu liếc nhìn nhau, trong đáy mắt toàn là sự chán ghét!