Cánh cổng tiến vào bí cảnh được mở ra.
Bên dưới Thanh Vân Quảng Uyển, tấm màn nước Thiên Hoa bắt đầu biến mất, những người bên ngoài cũng không coi được cảnh tượng bên trong bí cảnh!
Gϊếŧ hại đẫm máu phát sinh bên trong bí cảnh! Báu vật bí ẩn nhất quốc gia cũng sẽ xuất hiện!
Thậm chí
Trong thời khắc sinh tử khảo nghiệm trước mắt, người thân phản bội, vây đánh gia đình, v.v... , đều sắp diễn ra!
Đây là khảo nghiệm đối với những người tham gia cuộc tỉ thí, nhưng kiểu kinh nghiệm đẫm máu mà tàn nhẫn thế này, mỗi một kẻ thống trị, đều không hy vọng để người dân trong đất nước của mình nhìn thấy...
Vì vậy, những gì màn nước Thiên Hoa phơi bày ra, chỉ có thể là hình ảnh gia tộc đoàn kết, mặt tích cực của cuộc thi!
Nhưng rất rõ ràng, mấy ngày nay, hàng vạn người dân của Ma La thành đều tụ hội bên dưới màn nước Thiên Hoa để theo dõi cuộc tỉ thí, trong lòng mỗi người đều không đủ ghiền!
Bọn họ thật sự muốn nhìn thấy diễn biến của cuộc tỉ thí bên trong bí cảnh!
Tiếng tranh luận, đều toàn là kỳ vọng và không cam tâm.
Lúc màn nước Thiên Hoa biến mất, thứ sót lại trước mắt bọn chỉ là một thác nước đang cuồn cuộn chảy xuống từ trên trời, cũng không còn lại hình ảnh của đệ tử các gia tộc tham gia cuộc tỉ thí.
Cuộc thỉ tí mà bọn họ có thể theo dõi đến đây đã kết thúc!
“Giáo chủ? Màn nước Thiên Hoa biến mất rồi.” Mặc Vinh nhắc nhở Đế Thiên Tà.
Đế Thiên Tà lạnh lùng liếc hắn: “Ngươi cho là ta bị mù hả? Ta thấy rồi!”
“Vì vậy, chúng ta trở về chứ?” Mặc Vinh nói xong, thấy Đế Thiên Tà không nói gì, trong lòng biết rõ, lại nói: “Ta hiểu rồi, ta đi kiểm tra vị trí cụ thể của phu nhân trong bí cảnh, sau đó...”
“Không vội.” Đế Thiên Tà lần này lại nhẹ nhàng cắt ngang lời hắn: “Trước hết, để nàng ấy tự mình chơi cho vui đã. Đế Linh Giáo đã chất hàng đống việc cần phải xử lí, ta không rảnh xem trò chơi gϊếŧ người nhàm chán này.”
Nói xong, xoay người rời khỏi.
Mặc Vinh đi theo sau lưng Đế Thiên Tà, chỉ cảm thấy hiếu kỳ, giáo chủ lúc này sao lại đột nhiên đổi tính?
Bí cảnh hung ác nham hiểm dị thường, đến hắn còn không nhịn được mà có chút lo lắng, giáo chủ ngược lại sao có thể nhìn không ra?
Thật ra, Đế Thiên Tà còn lo lắng cho Phượng Vô Tà hơn Vinh Mặc gấp trăm ngàn lần, nhưng, hắn tin tưởng nàng ấy cũng gấp Vinh Mặc trăm ngàn lần!
Hắn biết, nữ nhân này, không thích lúc nào cũng trốn dưới đôi cánh của hắn! Nàng ấy không giống với những nữ nhân khác! Thứ nàng ấy muốn, không chỉ là từng bước từng bước đuổi theo phía sau hắn, mà là cùng hắn sánh vai đồng hành!
Vì vậy, nàng tham gia cuộc tỉ thí này để kiểm nghiệm tu vi của bản thân! Nâng cao hồn lực của chính mình!
Đế Thiên Tà tin rằng với tính khí bướng bỉnh của nữ nhân đó, nếu hắn ra tay giúp đỡ nàng trong bí cảnh, nàng không những không cảm kích, sợ là còn chê hắn rãnh rỗi nhiễu sự!
Không sai, nữ nhân đó chính là bướng bỉnh như vậy!
Thật sự khiến hắn vừa giận vừa bực!
Nhưng mà biết làm sao được? Hắn cho nàng ăn hành một lần, mà lại bị nàng hành hắn chết lên chết xuống!
Cũng bởi vì chuyện này, nên Đế Thiên Tà quyết định, không đi xem nàng ấy luyện tập trong bí cảnh!
Hắn sợ!
Sợ nhìn thấy nàng bị thương, hoặc gặp phải nguy hiểm, hay là bị người khác bắt nạt, hắn sẽ nhịn không được ý nghĩ xông vào đó gϊếŧ người!
Nàng muốn tự mình tu luyện, thì hắn sẽ thành toàn cho nàng!
Lại nói, hắn cũng đã sớm chuẩn bị.
Lúc Phượng Vô Tà rời khỏi Đường gia, hắn đã chưa cho Phượng Vô Tà một sợi dây chuyền.
Dây chuyền đó là hồn khí hiếm có ở nhân gian.
Bên trong hồn khí đó có một khí linh, có thể thay hắn bảo vệ cho Phượng Vô Tà! Mặc Vinh cuối cùng vẫn nhịn không được mà hỏi: “Giáo chủ, người không sợ phu nhân chết trong đó sao? Gia tộc chém gϊếŧ lẫn nhau trong bí cảnh, còn cả thú dữ khắp nơi...”
Đế Thiên Tà: “Nói thêm một câu nữa, ngươi nên lo cho bản thân ngươi trước, liệu có chết ở đây không”
Mặc Vinh: “...”
......
......
Trong bí cảnh, đoàn người Phượng Vô Tà đang cẩn thận quan sát địa hình.
Bản đồ bí cảnh mà hạng năm lấy được không hề chi tiết, trong bản đồ đại khái chỉ có một vài ngọn núi và dòng nước, sau đó dùng mực đỏ đánh dấu những khu vực nguy hiểm có thể xuất hiện dã thú hung hãn.
Vị trí mà mỗi một gia tộc được đưa đến trong bí cảnh là ngẫu nhiên.
Vì vậy, có gia tộc được đưa đến khu vực tương đối an toàn, lại có gia tộc, có thể bị đưa đến khu vực nguy hiểm!
Có điều, càng là nơi nguy hiểm, thì có nghĩa là, khả năng tồn tại bảo vật càng cao!
Chính vì sự tồn tại của bảo vật, mới hấp dẫn nhiều dã thú tụ hội!
Chuyện không may mắn đó là, bọn người Phượng Vô Tà vừa được đưa đến, liền phát hiện, vị trí của bản thân, chính là khu vực cảnh báo được đánh dấu bằng một mảng mực đỏ!
“Bản đồ chỉ rõ, gần đây có không ít thú dữ, hơn nữa đẳng cấp cũng không thấp!” Sắc mặt Phượng Vô Tà bình tĩnh mà cảnh giác:
“Chú ý bốn phía dưới chân, dã thú hấp thụ linh khí trời đất, hồn lực càng cao, tính khí càng khát máu, còn có thể ẩn giấu hình dáng, vậy nên càng phải cẩn thận.”
“Hừm, trên bản đồ, hình như có nói ở đây có sông?” Phượng Minh Châu nhìn bản đồ, ngữ khí có chút nghi hoặc, thật kỳ lạ, quan sát một vòng, căn bản nhìn không thấy bất kỳ con sông nào!
Trên thực tế, thứ ở đây có, căn bản không phải là sông, mà là đầm lầy!”
Chính vào lúc này, bước chân Phượng Vô Tà đột ngột dừng lại: “Cẩn thận!”
“Chuyện gì vậy?” Phượng Quỳnh Ngọc bị hành động của Phượng Vô Tà dọa giật mình, giọng nói có chút chói tai: “Xảy ra...”
Nàng vừa định hỏi xảy ra chuyện gì, liền bị Phượng Vô Tà cản lại.
“Suỵt!” Phượng Vô Tà đặt ngón trỏ lên môi, sau đó vươn tay chỉ thẳng về hướng trước mặt.
Phượng Minh Châu, Phượng Quỳnh Ngọc, Phượng Vô Hà, cả ba người đều quay nhìn về hướng nàng chỉ.
Liền thấy...
Không được căng thẳng, mấy người cảm thấy da đầu tê dại!
Đầm lầy nước đen ngòm, hài cốt của một số con thú còn nổi lềnh bềnh trong nước, tỏa ra một thứ mùi mục nát.
Mà ở bên ngoài đống xương cốt đó, thế mà lờ mờ lộ ra một cái đầu mãng xà cực lớn trước giờ chưa từng thấy!
Đó là một con mãng xà vảy đen khổng lồ!
Nó đang nằm ngủ, rất rõ ràng, mấy xác chết động vật ở bên cạnh, chính là kiệt tác của nó.
Toàn bộ phần đầu của con mãng xà khổng lồ đó được bao phủ bởi lớp vẩy đen bóng, thân mình của nó đang ở trong đầm lầy, không cách nào nhìn ra cuối cùng nó dài bao nhiêu to bao nhiêu, nhưng chỉ nhìn cái đầu rắn khổng lồ đó, thì có thể tưởng tượng, cái miệng rộng của nó dường như có thể cùng lúc nuốt trọn năm người cũng không thành vấn đề!
“Trời ơi, con rắn đen to quá...”
Phượng Quỳnh Ngọc nhìn lớp vảy đen của nó, kìm không được mà lạnh run, cẩn thận dè dặt, thấp giọng hỏi:
“Làm sao đây? Ác linh khí trên người nó mãnh liệt như vậy, sợ là không dễ chọc vào...”
Phượng Minh Châu chuyển tầm mắt lên người Phượng Vô Tà:
“Vô Tà, trong chúng ta, tu vi của muội cao nhất, muội xem thử, con trăn đen này cuối cùng là dã thú cấp mấy? Nếu là sơ cấp hoặc trung cấp, thì không đến nỗi sợ, chúng ta dứt khoát gϊếŧ nó luôn, lấy ác đan trong cơ thể nó, cũng xem như có được bảo vật! Nếu là cao cấp... chúng ta đến bí cảnh, thật sự không nên lãng phí hồn lực ở đây, không bằng chọn một con đường khác để dò thám.”
Phượng Vô Tà nghe xong, giải phóng một tí hồn lực, thử dò thám cấp bậc của con trăn này.
Dò được rồi!
Sắc mặt Phượng Vô Tà khẽ biến! Nhắm mắt, cố gắn kết nối với Nha Sát và Tuyết Long Lân.
“Nha Sát, đồ ăn trước kia của ngươi đều là linh hồn của dã thú trung cấp và sơ cấp, con trăn đen trước mắt này, nếu như ngươi ăn linh hồn của nó, có phải sẽ mạnh hơn trước đây khi ăn những dã thú nhỏ không?”
Giọng nói của Nha Sát truyền vào trong tai nàng:
“Đương nhiên, ngươi gϊếŧ một con trăn đen giống vậy cho ta, còn hơn gϊếŧ một trăm con dã thú phổ thông cấp thấp, cấp trung đó!”
Phượng Vô Tà nghe xong, trong lòng đã rõ, lại bất đắc dĩ nói: “Đáng tiếc là, hôm nay ta vừa ở bên ngoài bí cảnh khảo thí hồn lực, bây giờ phần hồn lực còn sót lại trong cơ thể còn không quá năm phần, không phải là đối thủ của con trăn đen này.” Ngừng lại một lát, Phượng Vô Tà lại hỏi Tuyết Long Lân: “Tiểu hỗn đản, ngươi không phải có thể nuốt hồn lực sao? Hồn lực của con trăn đen này có thể nuốt được không?”
Tuyết Long Lân ở lại ở trong vỏ trứng thẳng thừng lắc đầu: “Chủ nhân à, ta chỉ có thể nuốt được hồn lực của những dã thú đẳng cấp thấp hơn ta, con trăn đen này cùng cấp với ta, nhưng mà chuyện quan trọng nhất là nó lớn tuổi hơn ta! Nếu cố chấp nuốt hồn lực của nó, ta sợ ta sẽ căng chết!”
Phượng Vô Tà nhịn không được mà đầu đầy vạch đen: “Chuyện này với lớn tuổi thì liên quan gì?”
Tuyết Long Lân ở trong vỏ trứng làm như thật mà gật đầu: “Tất nhiên rồi, ta vẫn còn là một đứa trẻ nha, sao có thể động thủ với trưởng bối được?”
Phượng Vô Tà: “Đánh không lại thì cứ nói đánh không lại, tìm lí do làm gì?!” Tuyết Long Lân: “Đánh lại hay không lại không phải là trọng điểm, trọng điểm là, phải kính lão yêu trẻ!”
Phượng Vô Tà: “...”
Nàng quyết định sẽ không phí lời với tiểu hỗn đản này nữa! Ý thức rút ra khỏi không gian.
Bỗng chốc, Phượng Vô Tà mở to mắt, nói với Phượng Minh Châu:
“Chúng ta đánh không lại con trăn đen này, mọi người nhẹ tiếng chút, đi đường vòng thôi!”
Phượng Minh Châu gật đầu, có chút hiếu kỳ, thấp giọng hỏi:
“Vô Tà, con trăn đen này, cuối cùng cấp nào?”
Vẻ mặt Phượng Vô Tà nghiêm túc mà dè dặt, cũng nỗ lực hạ thấp giọng: “Con trăn khổng lồ này đại khái đã tám trăm tuổi rồi, là dã thú vương cấp!”
Lời này nói ra, trái tim của mỗi người giống như bị treo ngược lên!
Dã thú vương cấp!
Cấp độ của yêu thú dã thú, cũng tương đồng với cấp độ của hồn thú, tổng cộng phân làm bảy cấp: Cấp Thấp, Trung cấp, Cao cấp, Vương cấp, Thánh cấp, Thần cấp. Trình độ hồn lực của bọn họ, đối phó với dã thú Trung cấp hay Cấp Thấp còn xem như có thể, nhưng đối phó với dã thú cao cấp, thì đã rất tốn sức rồi.
Mà con mãng xà khổng lồ vảy đen trước mắt này, thế mà là hồn thú Vương cấp tám trăm tuổi!
Vừa nãy may mà không la lớn làm nó thức giấc, bằng không bọn họ vừa tiến vào bí cảnh, e là bị tổn thất rồi!
Mấy người bọn họ bắt đầu cẩn thận từng li từng tí tìm đường vòng mà đi.
Chỉ là gần đầm lầy này, đất xốp và lầy lội, đi chưa được bao lâu, giày của bốn cô nương đã dính đầy bùn đất...
Phượng Vô Hà lúc này dừng lại, có chút mất kiên nhẫn mà lên tiếng: “Đường ở đây thật sự quá khó đi, sao chúng ta không ngự không phi hành? Ở trên không trung còn có thể nhìn xuống địa hình của bí cảnh này, lại vừa có thể tránh khỏi nguy hiểm trên mặt đất!”
Phương Quỳnh Ngọc nghe thấy lời này, sắc mặt có chút gượng gạo: “Đây... Hồn lực của muội chỉ là cấp Địa Linh, vẫn chưa Ngự Không Phi Hành được...”
Hồn chú Ngự Không Phi Hành này, có giới hạn cấp độ, chỉ có Hồn Thuật Sư ở trên cấp Huyền Thanh, mới có thể ngưng đọng không khí trong một thời gian dài!
Chưa đạt cấp Huyền Thanh, thì không cách nào tu luyện thuật Ngự Không.
“Muội đến cả Ngự Không Phi Hành mà còn chưa học?” Phượng Vô Hà vô thức nói ra, trong giọng nói còn lộ ra một tia ghét bỏ.
Điều này khiến cho gương mặt Phượng Quỳnh Ngọc sượt qua một tia khó xử.
Quá trình nàng tu luyện mười phần gian khổ, tư chất bình thường, vì vậy chỉ có thể dựa vào siêng năng, nàng mới có thể ở trong gia tộc miễn cưỡng xuất hiện.
Thậm chí, Hồn Thuật Sư ở Thanh An thành đã rất không tồi rồi, rất nhiều trưởng bối của Phượng gia, tu luyện bốn mươi năm mươi năm, cũng không qua được cấp Địa Linh.
Lời này của Phượng Vô Hà, thật sự có chút quá đáng!
Mà Phượng Vô Hà dường như không nhận thức được bản thân mình quá đáng, còn không thèm để ý biểu cảm khó xử của Phượng Quỳnh Ngọc, chỉ tiến lên một bước, nói:
“Muội không biết thuật Ngự Không cũng không cần phải căng thẳng, để Vô Tà mang theo muội là được rồi.”
Phượng Quỳnh Ngọc phẫn nộ trong lòng, vừa muốn phát hỏa.
Liền nghe thấy Phượng Vô Tà đã đi trước một bước, thấp giọng mắng: “Phượng Vô Hà, ngươi câm miệng!”
Phượng Vô Hà bị nàng đối xử hung dữ thế này, trong lòng cũng tức giận:
“Ta nói sai sao? Đường ở đây lầy lội khó đi, còn có thú dữ mọi nơi! Ngự Không mới là an toàn nhất!”
Ngừng lại một lát, vẻ mặt của Phượng Vô Hà càng chế nhạo: “Vô Tà muội muội, ở đây, muội nhỏ tuổi nhất, kinh nghiệm ra ngoài rèn luyện cũng ít, chuyện liên quan đến sống chết, vẫn nên nghe lời của ta đi!”