Tà Y Cuồng Thê

Chương 139: Trưởng lão học phủ

Một bàn tay gầy guộc duỗi ra khỏi làn sương mù đen, màn sương mù đen tánh ra giống như màn cửa.

Một lão giả mặc áo bào đen đi ra!

Thân hình ông lão gầy đét, giống như sắp gần đất xa trời, lại có một đôi mắt trông rất kinh khủng.

Trong đôi mắt của ông ta không thấy con ngươi, chỉ thấy một vòng xoáy như làn khói đen xoay tròn. Chỉ mới nhìn một chút, mà rất nhiều đệ tử thế gia cảm thấy linh hồn của mình như muốn bị hút vào đó.

"Vị này là nhị trưởng lão của Thái Cổ Hoang Viện, Tả Lệnh Cung!" Đại quốc giám cung kính giới thiệu.

Ngay sau đó, ở chân trời lại lóe sáng, truyền đến một tiếng vang thật lớn!

Một ngọn lửa như sao chổi từ trên trời giáng xuống, rơi thẳng trên đài nơi khách quý ngồi.

Ngọn lửa kia rơi xuống đất lại không phân tán, mà đột nhiên co vào, hóa thành một ông lão có râu tóc đều đỏ.

Vị khách quý thứ hai đến rồi!

Ông lão ồn ào cười to, trong giọng nói mang theo vẻ nồng nhiệt: "Ha, lão phu là tam trưởng lão của Hạo Thiên Phủ, Lịch Hồng Thạch! Cũng không cần giới thiệu nữa!"

Ông ta vừa mở miệng, đám người ngồi ở dưới cảm thấy nhiệt độ xung quanh cao hơn một chút!

"Cung nghênh Lịch trưởng lão!" Đại quốc giám hơi thi lễ.

Đúng lúc này...

Một giọng nói dịu dàng vang lên từ phía bên cạnh.

"Ôi, hai vị lại nóng vội lên đài, lại bỏ rơi nữ tử ta đây lại phía sau."

Đám người ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy một tấm lụa đỏ như ráng hồng bay từ phía chân trời tới...

Lụa đỏ nhìn chậm mà nhanh, vừa nhìn thấy còn ở phương xa, chỉ trong giây lát đã tới Thiên Địa Lôi.

Trên lụa đỏ, có một nữ tử mặc trang phục hoàng cung đi xuống.

Chỉ thấy nàng ta mặc vũ y nghê thường, phong thái tự nhiên, chỉ đứng cưởi thôi cũng đã toát lên vẻ trang nhã!

Đại quốc giám tỏ vẻ cung kính, giới thiệu với đệ tử dự thi của các gia tộc về vị nữ tử này:

"Đây là trưởng lão của Ngọc Vũ Nghê Hoàng Các, Minh Nguyệt Lam, năm đó là tiên tử nổi tiếng ở đại lục Hồng Nguyệt!"

Nữ tử mặc trang phụ hoàng cung là Minh Nguyệt Lam, nàng ta cười một tiếng, chỉ là khẽ ngẩng cằm, cũng không đáp lời.

Dưới đài có năm mươi gia tộc, mấy trăm đệ tử đều bị thân pháp của ba vị khách quý này làm cho kinh ngạc!

Thái Cổ Hoang Viện, Tả Lệnh Cung!

Hạo Thiên Phủ, Lịch Hồng Thạch!

Ngọc Vũ Nghê Hoàng Các, Minh Nguyệt Lam!

Ba vị này đều là nhân vật truyền kỳ, tiếng tăm lẫy lừng của Thiên Kỳ đại lục!

Học phủ của bọn họ có rất nhiều đệ tử gia tộc truy cầu cả đời!

Hôm nay, đúng là có phúc ba đời mới có thể nhìn thấy ba vị cao nhân này, mỗi đệ tử dự thi đều vô cùng kích động!

Ánh mắt mỗi người nhìn về phía bọn họ đều mang vẻ sùng kính và mong đợi!

Ngay cả tỷ muội Ứng gia phách lối kia, ở trước mặt ba vị cao nhân, vẻ mặt của Ứng Lưu Ngọc và Ứng Thải Ngọc đều trở nên khiêm tốn!

... Đương nhiên, chỉ có một người ngoại lệ.

Vẻ mặt Phượng Vô Tà rất bình tĩnh, không hề có vẻ ngóng trông gì, nét mặt của nàng chỉ có tò mò.

"Địa vị của ba vị này rất lớn sao?"

Phượng Vô Tà thuận miệng hỏi Bách Lý Vũ Tuyết ở bên cạnh một câu.

Phượng Vô Tà thật sự rất tò mò.

Dựa theo hiểu biết của nàng, Đế Thiên Tà ở Đế Linh Giáo mới là mạnh nhất,

Nhưng mà lại chưa có ai biết về sự tồn tại của Đế Linh Giáo ở Thiên Kỳ đại lục. Bởi vì mức độ to lớn của Đế Linh Giáo không phải những Hồn Thuật Sư ở Thiên Kỳ có thể biết được!

Đa phần Hồn Thuật Sư, cả đời này còn chưa đi ra khỏi thành trấn, quốc gia của mình!

Sao bọn họ có thể biết được một đại lục khác trên thế giới?

Dùng suy nghĩ của Phượng Vô Tà ở thế kỷ hai mươi mốt để giải thích, chuyện này rất giống như việc người Địa Cầu không hiểu rõ người ngoài hành tinh có tồn tại hay không, là quy luật giống nhau.

Thật ra mỗi người đều là ếch ngồi đáy giếng!

Nhưng mà nếu miệng giếng càng lớn, thì sẽ thấy được nhiều bầu trời hơn một chút!

Nhưng cuối cùng có thể nhìn thấy, thật ra cũng là một vùng nhỏ của thế giới mà thôi!

Giống như Đế Thiên Tà đi tới Thiên Kỳ đại lục, làm việc khiêm tốn, Hồn Thuật Sư bình thường vốn không nhận ra hắn.

Bởi vì những người nơi này đa phần chưa từng tiếp xúc qua loại người ở tầng lớp cao như Hồn Thuật!

Bọn họ có thể tiếp xúc với dược sư cao cấp, thậm chí là quốc vương một nước thì đã cảm thấy rất ly kỳ rồi!

Giáo phái?

Bọn họ nghĩ cũng không dám nghĩ!

Mà Phượng Vô Tà lại không phải người của thế giới này.

Trước đó, nàng đã tiếp xúc với Đế Linh Giáo, còn có Độc Mạch, đều là giáo phái đứng đầu Đế Linh đại lục và Thiên Kỳ đại lục.

Học phủ thì thu nhận đệ tử.

Giáo phái lại thu nhân người có thế lực.

Cho nên, dù bàn về sức ảnh hưởng hay thực lực thì giáo phái đều cao hơn học phủ!

Giống như ba cái học phủ này, Phượng Vô Tà lại chưa từng nghe nói qua!

Bách Lý gia tộc đứng cạnh người của Phượng gia, nghe thấy Phượng Vô Tà hỏi lai lịch của ba vị trưởng lão kia, Bách Lý Vũ Tuyết hơi nhíu mày, quay đầu nhìn về phía Phượng Vô Tà:

"Thái Cổ Hoang Viện, Hạo Thiên Phủ, Ngọc Vũ Nghê Hoàng Các là ba học phủ đẳng cấp cao nhất ở Thiên Kỳ đại lục! Theo thứ tự, bọn họ là trưởng lão khảo hạch của ba học phủ này, ngươi không biết bọn họ à?"

"Ừm, không biết." Vẻ mặt của Phượng Vô Tà vẫn không có bất kỳ thay đổi nào, lại hỏi ngược lại một câu: "Tại sao ta phải biết bọn họ? Bọn họ là danh nhân nổi tiếng sao?"

Lời này vừa nói ra, ngay cả Phượng Minh Châu ở sau lưng Phượng Vô Tà cũng không biết nên nói gì.

Ngay lúc này, Phượng Vô Hà vẫn luôn im lặng bỗng nhiên tới góp lời, nói:

"Bách Lý cô nương, có thể cô nương không biết, khi còn bé, đầu óc Vô Tà có bệnh, bệnh đần độn đã theo nàng rất nhiều năm. Cho đến năm nay, đột nhiên bệnh đần của Vô Tà muội muội đột nhiên khỏi hẳn, lúc này mới bắt đầu tiếp xúc Hồn Thuật. Cho nên đối với vài chuyện của Thiên Kỳ đại lục chúng ta, nàng ấy đều không hiểu rõ."

Nói xong, Phượng Vô Hà lại tỏ vẻ tiếc nuối, thở dài, giống như vô cùng thông cảm với Phượng Vô Tà:

"Vô Tà muội muội, nếu không phải não muội có tật, thì tu vi hồn lực của mình sẽ càng thâm hậu hơn so với bây giờ... Thật sự đáng tiếc quá..."

Lời nói này của nàng ta rất thông minh!

Nhìn như là bảo vệ Phượng Vô Tà, nhưng trên thực tế lại công bố quá khứ xấu hổ của Phượng Vô Tà trước mặt mọi người!

Không ai sẵn lòng nghe người khác nói khi xưa đầu óc mình có vấn đề cả!

Quá khứ kia là nhục nhã chứ không phải vinh quang!

Nỗi nhục nhã của Phượng Vô Tà, từ lúc nào lại biến thành đề tài câu chuyện của Phượng Vô Hà rồi?

Phượng Vô Tà nhìn thấy dáng vẻ làm bộ làm tịch của nàng ta đã cảm thấy buồn nôn, sắc mặt nàng lạnh lùng, cười chế giễu:

"Ngươi đừng cảm thấy đáng tiếc, mặc kệ đầu óc ta có bệnh hay không có bệnh, thì bây giờ tu vi hồn lực của ta cũng mạnh hơn ngươi!"

Ánh mắt Phượng Vô Hà thay đổi, trong nháy mắt, vẻ đồng tình lại cứng ở trên mặt!

Phượng Minh Châu cũng trừng mắt với Phượng Vô Hà: "Lui về! Bách Lý cô nương nói chuyện với Vô Tà, nào có phần cho ngươi chen miệng vào hả?"

Trong lòng Phượng Vô Hà bị nghẹn lại một hơi! Nhưng lại không tiện bộc phát, đành phải lui xuống.

Bách Lý Vũ Tuyết nghe Phượng Vô Hà nói như thế, trong lòng lại chấn động!

Trước kia, Phượng Vô Tà là kẻ ngu sao?

Nói cách khác, thời gian Phượng Vô Tà tiếp xúc với Hồn Thuật không quá một năm!

Như vậy, sao nàng ta có thể tu luyện đến cảnh giới này chứ? Tuyệt đối không có khả năng này!

Ngay lúc này, Bách Lý Vũ Tuyết hơi chần chừ một chút, sau đó hỏi thẳng: "Vô Tà, lời nàng ta nói là sự thật sao?"

Phượng Vô Tà cũng không che giấu: "Đúng là trước kia ta là một phế vật đần độn, bị mọi người xem thường, nhưng mà bây giờ những điều đó đã không còn quan trọng nữa."

"..." Bách Lý Vũ Tuyết im lặng.

Nàng nhìn gương mặt lạnh lùng mà bình tĩnh của Phượng Vô Tà, lại nghĩ tới quá khứ của mình, tâm trạng trở nên phức tạp.

Yên lặng hồi lâu, rốt cuộc Bách Lý Vũ Tuyết khẽ gật đầu, không tiếp tục hỏi nữa.

Chỉ là có vẻ hiểu được mà nói:

"Đúng, không quan trọng nữa. Khiến mình trở nên mạnh mẽ mới là đòn phản kích tốt nhất dành cho những người đã nhục nhã chúng ta!"

Phượng Vô Tà nhìn Bách Lý Vũ Tuyết thật lâu.

Bách Lý Vũ Tuyết nói là khiến "Chúng ta" nhục nhã.

Chúng ta?

Chẳng lẽ Bách Lý Vũ Tuyết cũng có quá khứ vô cùng tồi tệ sao/

Đương nhiên, suy nghĩ và thắc mắc đó, Phượng Vô Tà chỉ có thể giấu ở trong lòng. Bách Lý Vũ Tuyết không chủ động nhắc tới, làm sao nàng có thể tùy tiện hỏi thăm được, chạm vào vết sẹo của người ta sao?

Các nàng không tiếp tục nói chuyện nữa, mà là nhìn về phía quốc giám đại nhân đang đứng trên Thiên Địa Lôi.

Đầu tiên, Đại quốc giám thi lễ với từng người Tả Lệnh Cung, Lịch Hồng Thạch và Minh Nguyệt Lam.

Sau khi ba người kia khẽ gật đầu ra hiệu, Đại quốc giám mới bắt đầu nói:

Ông ta vỗ tảng đá lớn ở bên cạnh mình.

Chỉ thấy tinh thạch kia được để ở dưới đất, nhìn giống như tinh thạch bình thường lại đột nhiên phát ra ánh sáng huỳnh quang dịu dàng, lơ lứng

Lúc này đám người này mới nhìn thấy rõ, tinh thạch này có hình tháp nhọn với đỉnh hẹp và đáy rộng!

Lúc để ở dưới đất nhìn không ra gì, lúc này vừa khởi động đã lộ vẻ vô cùng thần bí, dường như trong tinh thạch có năng lượng gì đó rất to lớn!

"Đây là cái gì? Nó để làm gì thế?" Đám người bàn tán ầm ĩ.

Đại quốc giám giải thích nói:

"Vật này tên là Thiên Thạch Thí Hồn, chỉ cần truyền hồn lực vào trong đó thì có thể ghi chép hệ số của người truyền hồn lực vào! Cho nên, quy tắc của cuộc thi đấu tranh đoạt bản đồ này rất đơn giản! Chỉ cần các ngươi đi lên truyền hồn lực vào, đây chính là căn cứ tiến hành xếp hạng!"

Nói xong, Đại quốc giám lại dời mắt nhìn về ba vị trưởng lão cao cao tại thương, không nói một lời kia.

Sức mạnh của Thiên Thạch Thí Hồn này không chỉ ở nơi này!

Nó là Hồn khí mà Hạo Thiên Phủ đã cất giấu nhiều năm!

Kiểm tra hồn lực cao thấp? Nó chỉ dùng để ngụy trang mà thôi!

Lần này, Thiên Thạch Thí Hồn sẽ phát huy tác dụng quan trọng nhất, kiểm tra mệnh cách của Hồn Thuật Sư!

Trải qua sự kiểm tra của Thiên Thạch này, người có sức mạnh Hồn Thuật và mệnh cách hơn người rất có thể sẽ được ba trưởng lão nhìn trúng, thu vào học phủ!

Nhưng mà, ba trưởng lão không cho ông ta công bố điều này! Để tránh tiết lộ mệnh cách của Hồn Thuật Sư, làm cho người có ý đồ chú ý!

Đại quốc giám nhìn thấy ánh mắt của các đệ tử thuộc gia tộc dưới dài nhìn chằm chằm vào Thiên Thạch Thí Hồn, lại bắt đầu bàn tán, vì thế ông ta hô to: "Yên lặng!"

Đột nhiên tiếng nghị luận ngừng lại, cả sân đều im lặng.

"Mỗi gia tộc mời một đại diện đi lên, rót hồn lực vào trong Thiên Thạch Thí Hồn, tiến hành khảo thí xếp hạng. Lần xếp hạng này vô cùng quan trọng, mười hạng đầu có thể giành được bản đồ bí cảnh! Hơn nữa, xếp hạng càng cao, bản đồ càng chi tiết, có thể được ưu tiên tiến vào bí cảnh!"

"Cách thức ưu tiên thế nào?" Có người đặt câu hỏi.

Đại quốc giám dừng một chút, mỉm cười, lại giải thích nói: "Ưu tiên về thời gian, chỉ dành cho mười gia tộc đứng đầu! Hạng nhất có thể tiến vào sớm hơn hạng hai một canh giờ. Hạng hai tiến vào sớm hơn so với hạng ba một canh giờ, cứ thế mà suy ra... Mãi cho đến hạng mười."

Dưới đài, mọi người đều hít một hơi!

Đi vào bí cảnh càng sớm thì càng có thể thăm dò địa hình sớm hơn, chiếm điều kiện có lợi, thậm chí còn có thể bố trí trận pháp!

Được ưu thế thời gian, quả thật còn hấp dẫn hơn so với cướp đoạt bản đồ bí cảnh!

Nhưng mà...

Nếu không được mười hạng đầu thì sao?

Trong lòng tất cả mọi người lại có câu hỏi này.

Lại nghe Đại quốc giám tiếp tục nói ra:

"Ngoài mười gia tộc đó ra, cũng chính là từ mười một đến người thứ năm mươi thì phải đợi sau mười hai canh giờ sẽ được đưa vào bí cảnh! Không có ưu thế thời gian!"

Giọng nói này vừa dứt, dường như tất cả đệ tử gia tộc ở dưới đài đều xắn tay áo lên, ánh mắt mang theo chiến ý! Muốn tranh đoạt mười hạng đầu tiên!

Đại quốc giám vô cùng hài lòng với tình hình này, mỉm cười, khích lệ nói:

"Cho nên, các vị hãy toàn lực ứng phó!"