Tà Y Cuồng Thê

Chương 127: Gia tộc tinh anh

Ngay khi các đệ tử của gia tộc Ứng gia đang chuẩn bị rút kiếm…

Phượng Vô Tà lại chủ động trước một bước thu lại hồn lực của chính mình.

Nàng nhàn nhạt xoay người, bước đến bên cạnh Phượng Minh Châu, vẻ mặt lạnh lùng, nhưng dường như không hề có ý chuẩn bị động thủ với vị đại tiểu thư Ứng gia kia.

“Hừ.” Nữ tử kiêu ngạo của Ứng gia kia hừ lạnh một tiếng, cũng thu lại khí thế của mình, khinh thường phun ra ba chữ: “Đồ vô dụng.”

Phượng Vô Tà lười phản ứng lại, hiện tại nàng có thể nhìn ra, người của Ứng gia để mắt cao hơn đầu, coi thường các gia tộc khác.

Không đáng để vì loại người không coi ai ra gì như bọn chúng mà vi phạm quy tắc của trận đấu.

Trong cuộc tỉ thí dạy dỗ bọn chúng cho tử tế là được!

“Vô Tà?” Một giọng nói đầy ngạc nhiên vang lên.

Phượng Vô Tà quay đầu nhìn lại, hóa ra là Bách Lý Vũ Tuyết.

"Bách Lý Vũ Tuyết? Ngươi cũng đến đây để tham gia trận đấu à?" Phượng Vô Tà cũng rất vui khi gặp được người quen.

"Đúng vậy."

“Bách Lý?” Phượng Minh Châu liếc nhìn Bách Lý Vũ Tuyết trước mặt, sau đó mới hồi thần lại, trầm giọng hỏi: “Vô Tà, muội quen biết người của gia tộc Bách Lý sao?”

"Ưm?"

Phượng Minh Châu nói: "Gia tộc của Bách Lý cô nương này là thế gia lớn nhất nắm giữ đan dược của Ma La Quốc, là đại tộc chiếm cứ ở phía đông Ma La Quốc! Tất cả đệ tử của gia tộc này đều tu luyện hồn thuật và luyện dược.”

Phượng Vô Tà hơi ngạc nhiên một chút!

Trước đây từng nghe Nha Sát nói rằng trên toàn bộ Thiên Kỳ đại lục có rất ít người có thể tiến hành song tu cả hồn thuật và y thuật, không ngờ rằng Bách Lý gia lại có tài năng như vậy, huyết thống của cả gia tộc đều có thiên phú Dược Sư và Hồn Thuật Sư!

Không ngờ thường ngày Bách Lý Vũ Tuyết rất khiêm tốn lại là người của một trong ngũ đại gia tộc.

Bách Lý Vũ Tuyết che miệng cười khúc khích: "Quá khen rồi. Mặc dù gia tộc Bách Lý của chúng ta đều là song tu hồn thuật và y thuật, nhưng số lượng người trong gia tộc ít, không bì được với bốn gia tộc khác. Trong trận đấu này, số lượng người của gia tộc chúng ta tham gia không tới năm người. "

Tuy nhiên, năm người này đều lại đều là tinh anh trong những người tinh anh!

Phượng Vô Tà và Phượng Minh Châu đưa mắt nhìn nhau, trong lòng đã biết đối thủ mà bọn họ sẽ gặp phải trong trận đấu này sẽ khủng khϊếp đến mức nào!

Mấy người đang trò chuyện vui vẻ thì một thiếu niên mặc áo choàng màu vàng có họa tiết giao long bước đến.

“Vị đây có phải là Phượng Vô Tà, Phượng cô nương không?” Hắn nhẹ nhàng và lịch sự hỏi.

“Chính là ta.” Phượng Vô Tà nghi ngờ nhìn hắn, hình như bản thân không hề quen biết hắn.

“Tại hạ, Lận Diệc Vân, đa tạ cô nương mấy ngày trước đã ra tay giúp giải quyết vụ đầu độc của Ma La thành và cứu mạng tiểu muội của ta.” Lận Diệc Vân thi lễ.

“Thì ra là hoàng tộc Ma La.” Lần này không cần Phượng Minh Châu giới thiệu, Phượng Vô Tà cũng biết.

Ở Ma La người có họ Lận cũng chỉ có người hoàng tộc. Lận gia này chắc chắn là đại thế lực thứ năm của Ma La rồi.

“Hoàng tử không cần khách sáo, ta chỉ làm nghĩa vụ vốn dĩ của một dược sư mà thôi.” Phượng Vô Tà gật đầu.

Đột nhiên, gió mây đột nhiên nổi lên trên bầu trời, và ba đạo ánh sáng chói lóa giống như ngân hà ở cửu trùng thiên từ chân trời hạ xuống.

Trong ba luồng ánh sáng ẩn hiện ba thân ảnh giống như là tiên nhân, đậu xuống trên Quy Vân Đài cao vυ't trên tầng mây!

Cả đám đông đều nín thở tập trung xem cảnh này, xôn xao suy đoán về thân phận của ba vị này.

Quy Vân Đài nằm trên đỉnh núi Miểu Vân phía sau biệt viện Thanh Vân, núi Miểu Vân cao hơn tám nghìn thước, nửa đường lên núi bị bao phủ trong sương mù. Vì vậy, sau khi ánh sáng rực rỡ của chân trời tan biến, cũng sẽ không thấy rõ được cảnh trên Quy Vân Đài.

Đương nhiên cũng sẽ không nhìn thấy được ba nhân vật bí ẩn trên đó!

“Yên lặng!” Đúng lúc này, một giọng nói to như sấm vang lên!

Đám đông nhìn thấy một lão giả không biết từ khi nào đã đứng trên cao đài trước mặt.

Lão giả ngước nhìn ba luồng sáng, như muốn xin chỉ thị gì đó, rồi nói:

"Lão phu là Đại Quốc Giám của trận đấu này, các ngươi đến đây ắt hẳn là đã chuẩn bị tốt mọi thứ. Vậy thì, ngay bây giờ là ải đầu tiên mà các ngươi phải đối mặt!"

Đại Quốc Giám vươn tay chỉ về phía bậc thang dài dẫn lêи đỉиɦ núi:

"Leo lên bậc thang Quy Vân và đến được Quy Vân Đài để lấy tư cách tham gia tỉ thí trên lôi đài!"

Ngừng một chút, ông nói tiếp: "Mỗi gia tộc chỉ được cử một thành viên tham gia, gia tộc nào thuộc về đội thua cuộc sẽ bị loại trực tiếp khỏi trận đấu!"

Đám đông náo động.

Điều này hoàn toàn khác với quy tắc của những trận đấu trước!

"Có chuyện gì vậy? Tại sao quy tắc năm nay lại thay đổi lớn như vậy?" Phượng Minh Châu khó hiểu nói.

Phượng Vô Tà nhàn nhạt nói:

"Chắc chắn là không thoát khỏi liên quan tới ba người vừa xuất hiện."

Trong lòng thầm nghĩ: Ta nhớ tới trước khi thi đấu, thông báo đã nói rằng sẽ có các trưởng lão từ học viện Hồn Thuật tới để lựa chọn đệ tử trong số các Hồn Thuật Sư xuất sắc, chẳng lẽ là bọn họ sao?

Vừa nghĩ tới đây, giọng nói của Đại Quốc Giám lại vang lên:

"Có thời gian một nén hương cho các ngươi cử ra người đại diện, nắm bắt thời gian đi!"

Ngay khi giọng nói đó rơi xuống, một người ở hàng đầu nói lớn:

"Chẳng phải chỉ là leo núi thôi sao? Việc này thì có gì to tát đâu, chưa tới nửa nén hương ta cũng có thể leo lên tới đỉnh!"

Nói xong, một bóng người nhảy ra khỏi đám đông và đi thẳng đến bậc thang trời Quy Vân.

Đại Quốc Giám chỉ nhìn đó chứ không hề ngăn cản.

Người kia đi vài bước là đến trước bậc thang trời, một chân vừa đặt lên bậc đầu tiên.

Chỉ thấy sắc mặt của người kia thay đổi lớn, một ngụm máu tươi trào ra.

Giống như bị một con mãnh thú điên cuồng lao thẳng vào đầu, sau đó hất tung lên không trung!!!

Khi hắn ngã xuống đất, mặt đã như tờ khăn giấy.

Đại Quốc Giám cười lạnh: "Ngu xuẩn! La gia của Khổ Thủy trấn, loại!"

Lúc này mọi người mới ý thức được leo lên bậc thang Quy Vân này sẽ muôn trùng nguy hiểm!

"Đấy rốt cuộc là thế nào..." Phượng Quỳnh Ngọc kinh sợ hỏi.

“Trận pháp, hơn nữa là một trận pháp vô cùng mạnh mẽ do ba cổ hồn lực khác nhau cấu thành, mỗi một hồn lực đều rất mạnh mẽ và dữ dội, ắt hẳn là đến từ ba vị cao nhân bí ẩn vừa đáp xuống Quy Vân Đài kia."

Phượng Vô Tà bình tĩnh nói.

"Quy tắc của trận này chính là mỗi gia tộc chọn ra một đệ tử ưu tú nhất để xuất chiến."

Ưu tú nhất?

Thật vậy, một khi không leo lên được chiếc thang này, toàn bộ gia tộc sẽ bị loại!

Bắt buộc người có thực lực mạnh nhất phải đại diện thi đấu, mới có thể đảm bảo cho sự thăng tiến vững vàng của gia tộc!

Phượng Minh Châu suy nghĩ một chút rồi nhìn Phượng Vô Tà: "Vô Tà, vậy phải giao cho muội rồi."

Phượng Vô Hà âm thầm bĩu môi.

Phượng Vô Tà cười nhẹ.

Nàng đã học được rất nhiều loại hồn thuật cường đại từ chỗ Đế Thiên Tà.

Nàng cũng đại khái biết rằng, hồn lực của nàng mà ra tay thì đừng nói đến Hồn Thuật Sư cùng cấp, cho dù là cường giả cấp Hoàng Cập nàng cũng có thể cạnh tranh cao thấp trực diện.

Nhưng mà những người xung quanh nàng thì một là thực lực quá yếu.

Hai là loại cường giả biếи ŧɦái như Đế Thiên Tà và Tiêu Tử.

Còn Mặc Vinh và Mộc lam Thấm thì không dám dùng hết sức để tấn công nàng.

Vì vậy cho đến nay nàng chưa từng được đấu một trận hả hê!

Hôm nay, trong trận đấu này, nhìn thấy bao nhiêu là tinh anh của các gia tộc, và thấy một trận pháp tuyệt diệu mạnh mẽ đến như vậy.

Phượng Vô Tà chỉ cảm thấy tinh thần chiến đấu trong mình đã nóng như lửa đốt!

“Được.” Phượng Vô Tà cười ngạo nghễ gật đầu với Phượng Minh Châu: “Ta chỉ mong bọn họ đừng làm ta thất vọng!”

Nói xong nàng cất bước tới trạm đứng dưới bậc thang.

Lúc này, mỗi gia tộc cũng đã chọn xong người đại diện của mình và bước tới.

“Hết thời gian!” Đại Quốc Giám hét lớn: “Mời các vị xuất phát!”

Tiếng gió nổi lên, tất cả mọi người đều bật nhảy lên!

Người có thể được chọn làm đại diện cho gia tộc đều không phải là kẻ ngốc!

Tình cảnh bi đát của người La gia lúc nãy ai cũng đã thấy rõ ràng, lúc này không ai dám sơ xuất khinh địch.

Vì vậy, tất cả mọi người nhảy lên cầu thang đều huy động hồn lực, hết sức chăm chú!

Nhưng sau khi bước lên bậc thang Quy Vân, tốc độ của mọi người lập tức trở nên cực kỳ chậm rãi...

Trong mắt người khác, cơ thể của bọn họ giống như bỗng nhiên trở thành những con búp bê bị gỉ sét!

Mỗi bước đi của bọn họ dường như rất đau đớn và vất vả, như thể cả thế giới đang đè lên bọn họ.

Không phải tất cả mọi người đều lao tới ngay từ đầu.

Có một nhóm nhỏ người không vội lên đường mà chọn cách quan sát trước.

Người đại diện của ngũ đại gia tộc và Phượng Vô Tà đều không nhúc nhích!

“Vô Tà.” Bách Lý Vũ Tuyết nhẹ giọng hỏi: “Ngươi xem trận pháp này là để tăng thêm gánh nặng cho người tham gia sao?”

“Rất giống, nhưng chắc chắn là còn có thứ khác.” Phượng Vô Tà cẩn thận quan sát, không bỏ qua một chi tiết nào:

"Nếu không bọn họ sẽ không xuất hiện đau đớn và cứng nhắc như vậy."

“Ưʍ.” Bách Lý Vũ Tuyết gật đầu: “Quả thực là như vậy, trận này khá là thú vị.”

Bách Lý Vũ Tuyết còn có một thân phận giấu kín khác đo là Mệnh Sử bí mật của Tiêu Tử, nàng đã nhìn thấy quá nhiều trận pháp kỳ lạ nên tỏ ra rất thờ ơ.

Còn Phượng Vô Tà…

Phượng Vô Tà chưa bao giờ đột phá bất kỳ trận pháp nào, vì vậy nàng càng lãnh đạm hơn...

“Ha.” Ứng Lưu Ngọc ở một bên chế nhạo:

"Một kẻ thì là con rơi, một người thì hạ đẳng, lại đứng đây nghiêm túc thảo luận về trận pháp, đúng là nực cười."

Không sai, Ứng Lưu Ngọc chính là vị "đại tỷ" của Ứng Thải Ngọc.

Nàng ta tên là Ứng Lưu Ngọc, là đích trưởng nử của Ứng gia và là người đại diện cho gia tộc tham gia trận này.

“Vậy đồ đánh cá ngươi cũng đứng ở đây làm gì?” Phượng Vô Tà nhàn nhạt đáp.

"Ngươi..." Sát khí của Ứng Lưu Ngọc trong phút chốc tăng vọt, tiến lên trước hai bước rồi dừng lại, nàng nhớ ra hiện tại vẫn chưa thể tư đấu.

Hít sâu một hơi, Ứng Lưu Ngọc kìm nén hận ý trong lòng, lạnh lùng nói:

"Chỉ là ta không muốn chen chúc với đám người kém cỏi kia thôi."

Nói xong, nàng ta lạnh lùng nhìn Phượng Vô Tà: "Ta rất hy vọng ngươi có thể đi lên, bằng không ta lại phải đợi đến khi trận đấu kết thúc mới có thể gϊếŧ ngươi!"

Nhún người một cái, Ứng Lưu Ngọc đã lướt lên bậc thang Quy Vân một cách thư thái!

Khác với những người leo núi đang cứng nhắc giống như những con búp bê gỗ.

Tốc độ của Ứng Lưu Ngọc hầu như không chậm lại!

“Ứng Lưu Ngọc, người này có thù tất báo. Vô Tà ngươi nhất định phải cẩn thận.” Bách Lý Vũ Tuyết nhắc nhở.

Phượng Vô Tà khinh thường nói: "Không sao, chỉ sợ nàng ta không tới."

Nhóm người khởi hành trước đã leo lên một đoạn cầu thang.

Những người bên dưới vẫn có thể nhìn thấy rõ trạng thái của bọn họ.

Mỗi một bước tới trước, dường như phải dùng sức lực của toàn thân!

Dù không nhìn thấy biểu cảm của họ, nhưng dường như có thể nhìn thấy rõ ràng nỗi đau mà bọn họ đang phải gánh chịu vào lúc này.

Không ai nghĩ rằng cửa ải đầu tiên của trận đấu này lại "đơn giản" như vậy, nhưng sự đơn giản chỉ là bề ngoài, còn thực chất thì vô cùng gian nan!

Những đệ tử giỏi nhất từ

các gia tộc một khi bước lên cầu thang Quy Vân đều tự nhiên trở thành những con rối gỗ đần độn, cảnh này nhìn thấy mà phát hoảng.

Ngoại trừ những người nắm quyền hành, không ai có thể đoán được chuyện gì đã xảy ra trên đường lên núi?!

Gian nan thấu trời.

Chính là trạng thái lúc này!

Những người tham gia trên cầu thang càng lúc càng đi chậm hơn, thỉnh thoảng có người hôn mê vì đau đớn và bị đuổi ra ngoài.

Nửa sau cầu thang sương mù dày đặc.

Tuy nhiên, vẫn chưa ai có thể leo đến độ cao đó...