Tiếng chó sủa vang khắp nơi trong cửa hàng thú cưng, Lật Thế nhấc đôi chân yếu ớt bước vào, nhìn thấy dì đang trả tiền cho khách, cô vừa khóc vừa chạy lại ôm chầm lấy.
"Hu hu hu hu dì ơi! Dì ơi,con rất nhớ người, con bị người ta bắt cóc!"
Người phụ nữ trẻ với mái tóc vàng lộng lẫy tỏ vẻ sửng sốt.
"Lật Thế, ngươi nói linh tinh cái gì vậy? Không thấy ta đang bận à. Người đi chơi cả tuần không về nhà, ta còn chưa thanh toán cho khách xong. Tránh ra,đợi ta thanh toán cho khách xong sẽ nói chuyện của ngươi."
“Không, con không muốn, huhu, dì căn bản không quan tâm con chút nào! Con đã không gặp dì một tuần rồi mà dì cứ phớt lờ con!”
Lật Thế ủy khuất ghé vào trong vòng tay của dì mà không ngừng khóc, âm thanh so với tiếng chó sủa ngoài kia còn lớn hơn.
Dư Kiều lúng túng nhìn vị khách, bàn giao lại công việc cho nhân viên bên cạnh, kéo tay cô đi ra ngoài.
“Nói cho ta nghe một chút, rốt cuộc là có chuyện gì?”
So với bên ngoài thì tiếng chó sủa đã bớt ồn ào hơn hẳn, Lật Thế ôm cánh tay của dì khóc nức nở.
“Con, hức, con bị một người đàn ông bắt cóc, chính là người mà dì yêu cầu con đi giao thức ăn cho chó, nhưng anh ta nhốt con trong trang viên kia. Con bị nhốt cả tuần. Dì, sao dì không báo cảnh sát cứu con! Con đều đã mất tích!”
Người phụ nữ cau mày, nhìn từ trên xuống dưới một cách kì lạ, dùng tay ấn lên trán cô một cái.
“Nha đầu thối, ta cũng không biết lời này của ngươi nói ra là thật hay giả, số lần ngươi lừa ta còn ít sao? Ngươi bảo ngủ ở nhà bạn cuối cùng lại đi tiệm net chơi game, ta không muốn tin ngươi nữa đâu!”
“Nếu không phải mẹ ngươi trước khi đi công tác đã dặn dò chiếu cố ngươi, ngươi đã sớm bị ra ném ra ngoài đường rồi.”
“Hu hu, di à, lần này người nhất định phải tin con!”
Lật Thế khóc đến tê tâm liệt phế, “Con thật sự không có nói dối, người đàn ông kia thực sự rất đáng sợ, hắn, hắn đem con nhốt trong nhà, còn đối xử với con như vậy, con muốn đi báo cảnh sát!”
Dư Kiều cười cười, làn da của người phụ nữ trung niên được bảo dưỡng rất tốt, trang điểm tinh xảo, đã qua 30 tuổi mà trông như thiếu nữ đôi mươi vậy, cười với cô một cái.
“Ngươi có phải lại xem phim kinh dị không? Ngươi đừng có tỏ vẻ đáng thương trước mặt ta nữa. Cả tháng này ngươi không tắm rửa cho chó, sinh hoạt phí tháng này một phân ta đều không cho, ngươi tự mình ra ngoài mà làm công đi, người dì ta đây không nuôi nổi người!”
“Không phải mà, hu hu! Con thực sự không có nói dối người, con lấy tính mạng ra đảm bảo, người nhất định phải tin con!”
Dư Kiều nhìn thấy chiếc xe mini ở bên cạnh, liền hét lên một tiếng rồi chạy tới, nhìn thấy vết lõm ở đầu xe, không khỏi đau lòng mà vuốt ce, ngẩng đầu lên dữ tợn mắng Lật Thế.
“Nha đầu thối. Ngươi đã làm gì xe của ta vậy! Ngươi không thể làm ta bớt lo hơn sao nha đầu chết tiệt kia, một hai cứ phải bắt ta động thủ có phải hay không?”
Dư Kiều nhấc chân liền muốn đem dép lên trên chân lấy ra đánh cô, Lật Thế sợ hãi lui ra sau, “Dì, dì đừng như vậy, con thực sự không có nói dối, dì hay để chuyện cái xe sang một bên được không? Người phải tin tưởng con!”
“Ta tin ngươi? Ta tin ngươi cái quỷ! Ngươi đứng lại cho ta, hôm nay ta phải xử lý ngươi!”
Lật Thế đã bị dì đánh rất nhiều lần, bố mẹ cô chưa từng ở bên cạnh cô, Dư Kiều chăm sóc cô từ nhỏ, Lật Thế khóc miễn bàn có bao nhiêu thương tâm, cái gì đều không rảnh lo, một mực chạy trốn.
“Hu, hu, người không cùng con đi báo cảnh sát, con tự mình đi! Con muốn cho người nhìn xem con không có nói dối!”
Lật Thế xoay người liền chạy, Dư Kiều tức giận ném dép hướng cô chạy, “Nha đầu chết tiệt kia, ta hiện tại bận không rảnh thu thập ngươi, trở về chờ mà xem!”