Khổng Tước Kỳ Duyên

CHƯƠNG 179: ĐAO THÚ

Sau khi ở bên ngoài gầm rú được một khoảng thời gian mà vẫn không thấy một đầu Kiếm Thú nào xuất hiện, một đám gần ba mươi con Đao Thú mới từ từ xông vào.

Đao Thú khá giống với Kiếm Thú, nhưng nếu Kiếm Thú có thân thể dài nhọn, thì thân thể Đao Thú có xu hướng cong như một lưỡi đao. Hơn nữa, trên đầu Đao Thú là một thanh đao sắt bén ẩn chứa Đao Thánh Ý ẩn hiện, nếu như bị nó chém trúng cho dù lấy Thánh Thể của Vũ Trì cũng phải bị thương nặng.

Dẫn đầu đám Đao Thú là một con có phần to lớn hơn tất cả, với ánh mắt sắt bén nó đảo nhìn quanh một lượt.

Có lẻ đã cảm nhận được khí tức xa lạ cho nên nó gầm lên, những Đao Thú còn lại cũng bắt đầu gầm theo, đề phòng mà nhìn quanh.

Trong bóng tối, Trần Di nhìn Vũ Trì như xin ý kiến của cậu, số lượng Đao Thú quá nhiều nếu xông ra thì cũng phải tử chiến một phen.

Lúc này, đột nhiên không biết ai sợ hãi nuốt nước bọt một cái, tuy âm thanh không lớn nhưng với thính lực của Đao Thú thì không thể qua mặt được chúng.

"Gừ..." con đầu đàn gầm lên một tiếng liền nhào tới người đó.

"Bang..." ngay lúc nó đánh tới thì một tấm phù triện đã được Trần Di đánh ra, nhằm bảo vệ người đệ tử ấy.

"Tất cả bế khí, nhanh" biết không thể ẩn núp được nữa, Vũ Trì liền quát lớn, sau đó quăng một bình ngọc màu trắng xuống.

Bình ngọc vừa vỡ ra, một hương thơm kỳ lạ liền xuất hiện, càng lúc càng nồng đậm.

"Gừm...gừ..." chẳng mấy chóc một đám Đao Thú phía dưới hai mắt đã đỏ lên, miệng gầm rú lao vào nhau. Duy chỉ có duy nhất con đầu đàn vẫn giữ được bình tĩnh. Thanh Đao trên đầu của nó liền lóe sáng lên, vụt một tiếng một lưỡi đao gió là chém ra về phía Vũ Trì.

"Lại tránh được Loạn Thần Hương của ta, đúng là khó chơi" Vũ Trì siết chặc Thần Hy Kiếm chém ra, vừa thầm nghĩ.

Đao gió bị chém nát, con Đao Thú liền tức giận gầm lên xông thẳng tới. Nhưng lúc này, Trần Di chợt phóng ra một sợi dây nhỏ siết lấy cổ nó.

Con Đao Thú sao có thể dể dàng bị chế ngự như vậy, nhưng nó càng vùng vẫy thì sợi dây càng siết chặc hơn.

Kim Tằm Ty của Trần Di được luyện từ tơ của Kim Tằm sống vạn năm, cực kỳ chắc chắn, rất khó bị đứt.

Chớp lấy thời cơ này, Vũ Trì vung kiếm chém tới con Đao Thú.

"Bang..." tuy nhiên, phòng ngự của nó mạnh hơn Vũ Trì nghĩ nhìu. Thần Hy Kiếm chém vào chỉ vang lên một âm thanh lớn, chứ nó không hề bị gì.

"Rầm..." Đao Thú càng lúc càng điên lên, nó giẫm mạnh hai chân xuống đất, mặc kệ Kim Tằm Ty vẫn siết chặc ở cổ nó lao thẳng đến Vũ Trì. Với sức mạnh của Đao Thú, hai chân Trần Di đã không giữ vững được nữa, vì thế hắn đã bị Đao Thú kéo lê theo.

"Xoẹt..." vốn cứ tưởng Đao Thú chỉ nhắm ngay Vũ Trì mà đánh, nhưng đột ngột nó lại chuyển hướng qua Trần Di.

Khi Trần Di bị nó kéo đến, với tốc độ cực nhanh và dừng lại đột ngột, nó đã hất tung hắn lên trời. Ngay sau đó, nó dùng hai chân sau của mình như hai lưỡi đao đá ngược ra sau, buộc Trần Di phải buông Kim Tằm Ty mà xuất ra Phù Triện phòng ngự.

Tuy nhiên, phải nói con Đao Thú này công kích thật sự mạnh, chỉ với một cú móc ngược nó không những đánh nổ một tấm Bát Phẩm Phù Triện, mà còn chém thẳng vào ngực Trần Di.

Núp ngoài sau, đám đệ tử thấy Trần Di bị đánh trọng thương, ai náy đều sợ hãi. Bây giờ bọn họ mới biết được tại sao người ta nói Đao Thú - Kiếm Thú đáng sợ. Nếu đổi lại là bọn họ đi đở một đòn đó, không phải chỉ đơn giản là trọng thương vậy đâu.

Sau khi Đao Thú đánh thương Trần Di, liền gầm lên một tiếng lao tới Vũ Trì. Nó đã loại bỏ tên đáng ghét dám trói cổ nó, thì tiếp theo nó cũng phải loại bỏ tên đáng ghét dám chém nó.

Tuy nhiên, khi Đao Thú lao tới, đột nhiên mãnh không gian quanh nó bắt đầu mất đi trọng lực, khiến nó phải lơ lững trên không.

"Ầm..." nhưng đột nhiên hơn không gian lại trở nên cực kỳ nặng nề, ép cho Đao Thú phải nằm bẹp xuống, xung quanh đất đá đều nổ tung.

"Không Gian... Phong Bạo" chỉ thấy bàn tay của Vũ Trì chợt bóp lại, cả cơ thể rắn chắc của Đao Thú liền bị nổ ra tung tóe.

"Chúc mừng Vũ sư đệ luyện thành Không Gian Thánh Ý" nhìn Đao Thú bị Vũ Trì đơn giản gϊếŧ chết, Trần Di mới ôm vết thương đi lại nói tiếng chúc mừng.

Không Gian Thánh Ý - Một Chí Tôn Đạo, hiện tại trong số đệ tử Hạch Tâm chỉ có ba người luyện thành Chí Tôn Đạo thôi a, tức nhiên bên trong không có Trần Di.

"Đa tạ" Vũ Trì nhàn nhạt trả lời, cũng không phải một mình cậu lĩnh ngộ Chí Tôn Đạo.

"Các ngươi đi giải quyết số Đao Thú còn lại đi" Vũ Trì nhìn số Đao Thú còn lại không bao nhiêu mới lên tiếng.

Nghe vậy, trong các hốc núi, mười một người khác mới lao ra chém gϊếŧ số Đao Thú còn lại. Trần Di đã mạnh, nay Vũ Trì còn mạnh hơn, khiến cho bọn họ an tâm hơn rất nhiều.

"Vũ sư...huynh, có một con đã chạy thoát, chúng ta có nên đuổi theo không?" Nhã Thu lúc này gọi Vũ Trì, nhưng bởi vì thực lực của cậu mà không dám kêu "sư đệ". Vũ Trì cũng không phản bát gì, ở Thần Điện này thực lực vi tôn.

"Không cần đâu, mọi người ở đây nghĩ ngơi một chút đi" cậu nói nhẹ, rồi nhìn Trần Di:

"Trần sư huynh, huynh không sao chứ?"

"Không sao, không sao. Ta biết sẽ có lúc đệ vượt qua ta, nhưng không ngờ lại nhanh đến vậy" hắn cười đáp lại, tuy có chút buồn nhưng hắn lại không có chút gì ganh ghét Vũ Trì, bởi vì ngay từ đầu hắn đã biết vị trí của mình ở đâu.

Nghĩ ngơi một lúc, cũng là để Trần Di trị thương, sau đó Vũ Trì mới dẫn mọi người hướng về nơi khác đi.

"Vũ sư huynh, chúng ta đang đi đâu?" một người hỏi.

"Đi đến hang ổ của đám Đao Thú vừa rồi"

Nghe cậu trả lời, mọi người đều nhìn về phía cậu.

"Haha, hèn chi Vũ sư đệ thả một con rời đi, thì ra đã có tính toán trước" Trần Di nghĩ nghĩ rồi chợt cười lớn.

Đúng vậy, Vũ Trì đã để lại ấn ký trên người con Đao Thú ấy, cậu đây là muốn nó dẫn cậu về hang ổ của nó.