Vũ Trì sau khi trở về phòng liền ngồi đó không hề chợp mắt tý nào, trong đầu cậu luôn vang lên những câu nói của U Tuyết Vương.
Thực lực phải đi kèm với thế lực, đúng vậy cho dù một tán tu có lợi hại đến cở nào cũng phải nhường nhịn thế lực lớn vài phần.
Nếu như năm đó Vũ Trì có một chổ dựa vững chắc thì Vũ An cũng không lưu lạc, không biết sống hay chết như bây giờ.
Nghĩ đến Vũ An, Vũ Trì lại càng tự trách bản thân mình hơn.
Hiện tại, Vũ Trì đã không thể quay đầu nữa rồi, nếu cậu không thể chọn cách sống nhàn cư du mục thì chỉ có thể bước tiếp về phía trước, không vì Tuyết Dạ thì cũng phải vì bản thân mình.
Khổng Tước Thần Điện sẽ là nơi cho cậu đủ thực lưc và thế lực, vì vậy cậu phải chiếm được quyền lực lớn nhất tại đó.
Chỉ khi có đủ những thứ đó thì sẽ không còn có ai điều khiển cuộc sống của cậu được nữa.
Một đêm tới sáng, dù không nghĩ ngơi nhưng Vũ Trì vẫn rất có tinh thần, một khi cậu đã quyết định chuyện gì thì phải làm cho bằng được.
Càng tiến gần Khổng Tước Thần Điện, càng bắt gặp nhiều gia tộc Khổng Tước. Lấy thực lực của Cẩm Sắc Khổng Tước Tộc luôn nằm trong top mười toàn tộc, vì vậy đội hình của bọn họ rất được xung quanh để ý đến.
Lần này tham gia, nếu không phải nữa đường xảy ra chuyện ngoài ý muốn, thì đã có đến hai Niết Bàn Hậu Kỳ là Thiên Thịnh và Thải Tước. Ngoài ra trong đội chỉ có Vũ Trì và Tiểu Mộc là còn ở Chân Mệnh Cảnh, còn lại bảy người khác đều Niết Bàn sơ, trung kỳ.
Vượt qua nhiều đại lục, hao tốn rất nhiều thời gian cuối cùng đoàn người cũng đến được Khổng Tước Thần Thành, nơi sẽ diễn ra Thịnh Hội.
Dẫn mọi người vào khuôn viên đã được Thần Điện sắp xếp sẳn cho gia tộc, lại dặn dò vài câu, sau đó Tộc Trưởng mới ra hoài đi gặp gở vài người bạn.
Đây là Khổng Tước Thánh Địa - Khổng Tước Thần Thành nên oan toàn là tuyệt đối, chỉ cần ngươi không trèo lên lôi đài thì sẽ không có ai dám tổn thương ngươi.
Tuy Vũ Trì sống hai đời nhưng đây là lần đầu tiên đến Thần Thành, nên cậu cũng đi chiêm ngưỡng một phen. Nhưng rất bất ngờ là Tiểu Mộc như cái đuôi cũng theo sau cậu.
"Ngươi theo ta làm gì?" Vũ Trì nhíu mày nhìn cô ta.
Bị Vũ Trì nhìn thẳng Tiểu Mộc chột dạ, có chút bối rối đáp lại:
"Thải Tước tỷ bảo...bảo khi đến đây phải theo ngươi" cô ta bối rối là thật, không giống với Như Hoa chỉ làm một bộ mặt giả tạo.
"Theo ta? Thải Tước tỷ, tỷ ấy còn nói gì nữa?" Vũ Trì hỏi tiếp.
"Tỷ ấy nói, ở đây phức tạp, chỉ có ngươi mới giữ cho ta an toàn được" Tiểu Mộc nhanh nói.
Mõi lần gia tộc tham gia Thịnh Hội đều phái ra Niết Bàn Cảnh, năm nay vì Thải Tước mà Tiểu Mộc mới thay thế. Tuy nói đây là cơ hội nhưng cũng là thách thức đối với Tiểu Mộc. Trong đội, tu vi và thực lực của cô xếp cuối cùng, nếu đặt ở gia tộc nhỏ thì không đáng nói, nhưng đây là Cẩm Sắc gia tộc. Cây cao bóng cả, xung quanh gia tộc không biết có bao nhiêu kẻ thù muốn nhìn thấy họ ngã ngựa, vì vậy để Tiểu Mộc một mình Thải Tước rất không an tâm.
"Như vậy, chúng ta cùng đi thôi" thở dài một hơi, Vũ Trì nói ra. Dù muốn hay không cậu vẫn còn nợ Thải Tước một món nợ ân tình, không thể chối bỏ được.
Tu vi Chân Mệnh đỉnh phong của hai người đặt ở Thịnh Hội chỉ thuộc trung hạ, cho nên những người khác không mấy quan tâm.
Dạo một vòng mua không ít thứ, Tiểu Mộc lại muốn vào Túy Tiên Lâu ăn uống. Qua một khoảng thời gian đi cùng Tiểu Mộc đã không còn sợ Vũ Trì như trước.
Túy Tiên Lâu không hổ là đệ nhất đại lâu ở Thần Thành này, cho dù giá cả có đắt đỏ đến đâu thì người ra vào vẫn tấp nập không ngớt.
Túy Tiên Lâu bao gồm chín lâu, càng lên cao giá cả càng mắc, nếu như là một Chân Mệnh Cảnh thông thường thì chỉ dám lên tầng bốn là hết mức.
Có điều đây là Vũ Trì, tuy cậu không phải đại phú, đại hộ gì nhưng gia sản vẫn còn có thể trụ nổi. Vì vậy cậu đã dẫn theo Tiểu Mộc lên đến tầng sáu.
Càng cao, Tụ Nguyên Trận trong những tiểu lâu càng có phẩm chất cao, trong khi ăn uống vẫn có thể tu luyện đây chính là chổ tốt a.
Theo tiểu nhị bước vào tiểu lâu trên tầng sáu, ở đây chỉ có bốn bàn nhưng ba bàn đã có chủ, còn lại hai người Vũ Trì đến vừa đủ số.
Ở đây ai náy đều là Niết Bàn Cảnh, thấy hai người Vũ Trì bước vào có kẻ còn khịt mũi khinh thường. Khác với Vũ Trì chẳng bận tâm Tiểu Mộc lại hơi e dè một chút, từ đầu đến cuối cô theo cậu y như một cái đuôi không rời.
"Uống nhiều Ngũ Hành Linh Tửu một chút rồi nương nhờ Tinh Thần Hương nâng cao Tinh Thần Lực, như vậy về sau sẽ rất tốt cho cô" ngồi xuống bàn Vũ Trì liếc nhìn lư hương đang tỏa ra hương thơm diệu nhẹ nói với Tiểu Mộc.
Tinh Thần Lực cao rất có lợi khi lĩnh ngộ võ kỹ, bí pháp cũng như Thánh Ý. Cũng bởi vì sống hai đời, có Tinh Thần Lực cao mà Vũ Trì đối với việc này rất xuất sắc.
Tuy cậu nói khá nhỏ nhưng bên cạnh cũng có người nghe thấy, nam nhân này sau khi nghe xong cũng liếc nhìn lư hương rồi nhìn Vũ Trì.
"Vũ Trì, ngươi nói đến khi Thịnh Hội bắt đầu, ta đột phá Niết Bàn được không?" chợt Tiểu Mộc hỏi. Đến đây rồi cô mới nhận ra Chân Mệnh chỉ là sâu kiến, đi đến đâu cũng phải lo trước, lo sau.
Nghe cô hỏi, không phải cô mà nam nhân bên cạnh mới là người háo hức chờ câu trả lời của Vũ Trì nhất.
"Có thể nhưng tu vi sẽ bất ổn, căn cơ không đủ, dù là Niết Bàn cũng chỉ là tầng chóc" Vũ Trì cầm ly rượu khẻ nói.
"Đừng hám cái lợi trước mắt mà giục tóc bất đạt, cô hãy nhờ Thịnh Hội lần này mà trải chuốt tu vi, ít nhất phải bù đắp được những thiếu hụt trước khi đột phá đến Niết Bàn"
"Có phải ngươi cũng vì thế mà không đột phá đến Niết Bàn" Tiểu Mộc dò hỏi. Không phải ai cũng có kiên nhẫn áp chế tu vi đươc như Vũ Trì.
"Uhm" cậu khẻ đáp lại.
"Ta chỉ mong thực lực được phân nữa ngươi thì ta cũng mãn nguyện rồi" Tiểu Mộc thở dài.
Nam nhân bên cạnh nghe Tiểu Mộc nói xong càng thêm nhìn Vũ Trì, cho đến khi đồng bạn nhắc nhở thì hắn mới thu hồi ánh mắt.