Tuyển chọn đã xong, nhìn ai về nhà náy Thải Tước cũng thất lạc không biết trở về đến phòng mình như thế nào.
"Hix..oa...oa..." cô khóc, đã bao năm rồi cô chưa khóc, lần này cô khóc thật sự thương tâm.
Cô hận Thiên Thịnh nhưng càng hận bản thân mình hơn, chỉ vì một phúc bốc đồng mà cô đã tự tay hủy đi tiền đồ của mình.
Trí tuệ, thông thái, một trái tim lạnh của cô tại sao lúc đó không phát huy, để bây giờ phải ngồi đây khóc một mình.
Vốn Tứ Trưởng Lão đã đi đến trước cửa nhưng nghe tiếng khóc nức nở của Thải Tước, bà lại trở về. Thải Tước cần phải vượt qua sự tuyệt vọng này, như các Thiên Thịnh đã từng thì đi ấy cô mới thật sự trưởng thành.
Kẻ thất bại thì ngồi đó khóc, kẻ thành công thì vui vẻ tươi cười, nhưng riêng Vũ Trì thì vẫn không có biểu cảm gì nhìn người trước mặt lúc này.
Đúng vậy Thiên Thịnh đã đến tìm Vũ Trì, chính hắn cũng chưa từng nghĩ phải đối diện với cậu trong tình trạng này. Nhìn cậu một lúc, hắn mới hít sâu một hơi, mở miệng lên tiếng:
"Vũ Trì, từ đây ta tùy ngươi sai sử" gia gia đã nói cho hắn biết điều kiện để Vũ Trì cứu hắn.
Nếu là ngày trước chắc chắn hắn sẽ ông cam tâm, chắc chắn sẽ phản kháng và không thừa nhận. Nhưng hiện tại đã khác, dạo qua cửa tử một lần khiến cho hắn nhìn ra rất nhiều thứ.
Khi xưa những kẻ hắn xem là đối thủ thì ra chẳng là gì, cho dù là Thải Tước thì cô cũng không thoát được sự nóng giận đánh mất lý trí, phán đoán sai lầm. Những người ấy nếu đem so với Vũ Trì, người ngồi trước mặt hắn đây thì đúng là quá kém cỏi.
Hắn không phải kẻ ngu, suy ngẫm lại mọi việc liền xác định được kẻ đứng phía sau dàng dựng lên tất cả, chính là Vũ Trì. Khi biết ra điều này thật sự Thiên Thịnh đã phải rùng mình một cái.
Rất dể dàng Vũ Trì đã đưa hắn vào chổ chết, cũng rất dể dàng kéo hắn từ chổ chết trở lại, tất cả đều do cậu nắm thế chủ động. Điều này chứng tỏ cậu là một người rất thông minh và tầm nhìn phán đoán tuyệt vời.
Thiên Thịnh hắn đắc tội với Vũ Trì một lần liền bị cậu nắm trong lòng bàn tay, sinh tử tùy cậu quyết, nếu như không phải hắn còn chút giá trị lợi dụng thì cũng đã biến thành một cái xác như Như Hoa rồi. Như vậy có thể thấy Vũ Trì không chỉ là người tàn nhẫn, có thù tất báo, còn là người biết nắm bắt lợi ích tốt nhất cho bản thân.
Hắn đúng là rất muốn đấu với Vũ Trì một lần nữa, nhưng lý trí nói cho hắn biết nếu hắn làm như vậy thì Vũ Trì cũng không nhân từ mà tiễn hắn vào Quỷ Môn Quan thật.
Trở lại với cuộc gặp gỡ, sau khi Thiên Thịnh nói xong Vũ Trì chỉ gật đầu nhẹ một cái.
"Nếu không có gì phân phó, ta về trước" thấy Vũ Trì không có biểu hiện gì Thiên Thịnh liền rời đi.
Nhìn theo bóng hắn, Vũ Trì lúc này mới khẻ cười một cái:
"Là một kẻ thức thời, chỉ hy vọng ngươi vẫn cứ thức thời như vậy".
Qua thêm một tuần nữa, mười người tham gia Thịnh Hội trong đó có Vũ Trì đã được đích thân Tộc Trưởng dẫn đến Khổng Tước Thần Điện. Lần này không chỉ có Tộc Trưởng còn có bốn vị Trưởng Lão và ông lão Thái Thượng đi cùng để bảo hộ bọn họ.
Nhìn đoàn người ra cửa Thải Tước cắn răng một cái cũng biến mất tại chổ.
Từ Cẩm Sắc Đại Lục đi đến Khổng Tước Thần Điện phải gọi là rất xa xôi, đoàn người đi qua mấy chục tòa Đại Lục rồi mà vẫn không tới.
Đêm nay khi mọi người đang yên giấc nồng thì đột nhiên Vũ Trì đứng dậy, rời khỏi khách điếm đi tới vùng ngoại ô gần đó.
Ở đây có một người đã ở sẳn chờ cậu, dù biết trước kẻ này là ai nhưng khi cả hai đối mặt nhau cậu vẫn cảm thấy áp lực.
"Dạ nhi đã trở lại Tuyết Ma Tộc" người đó lên tiếng
Tuyết Dạ trở về Tuyết Ma Tộc, như vậy hắn đã chiếm giữ và ổn định Hàn Băng Thập Đại Lục rồi ư. Nghe tin này trong lòng Vũ Trì rung động một chút, cuối cùng Tuyết Dạ cũng làm được đều hắn muốn.
Nhưng cậu biết nếu đích thân U Tuyết Vương đến đây, thì không chỉ đơn giản chỉ thông báo chuyện này cho cậu biết. Vì vậy cậu im lặng chờ hắn nói tiếp.
"Dạ nhi không chỉ có thiên phú rất tốt, mà năng lực làm việc cũng không kém. Chỉ cần hắn đột phá Lập Địa Cảnh, thì lúc đó ta có thể danh chính ngôn thuận xác lập hắn thành người kế nhiệm mình" nói một chút U Tuyết Vương liếc nhìn biểu cảm của Vũ Trì một chút
"Nhưng ta không muốn Dạ nhi chỉ có vậy, ta muốn hắn tự lập môn hộ trở thành một Ma Vương, ngồi chung phân vị với ta, nếu có thể ta còn muốn hắn đi tranh ngôi Ma Hoàng nữa kìa"
Thì ra là vậy, lúc này Vũ Trì đã mơ hồ đoán được ý của hắn, nhưng cậu vẫn im lặng chờ hắn nói xong.
"Con đường phía sau Dạ nhi phải đi còn rất chông gai, hắn không cần một người tình đơn thuần mà thứ hắn cần là một người có thể công khai ở bên, giúp đở hắn đi đến bước cuối cùng. Nhưng muốn làm được như vậy, người đó không chỉ có thiên phú tốt, mà còn cần một bối cảnh tốt" U Tuyết Vương nói tuy khó nghe nhưng hắn nói đúng sự thật.
Năm đó nếu Tuyết Dạ không muốn kiêu hảnh trở về Tuyết Ma Tộc, thì đã không lập ra Vũ Tuyết Cung. Từ khoảnh khắc ấy Vũ Trì liền biết mọi chuyện sẽ không thể nào dừng lại được nữa, vì vậy suốt bao năm nay cậu đã rất cố gắng tiến về phía trước cũng để phòng ngừa chuyện hôm nay.
"Ngươi nói Cẩm Sắc Khổng Tước Tộc đủ bối cảnh không?" Vũ Trì không cảm xúc hỏi U Tuyết Vương.
"Cẩm Sắc Khổng Tước Tộc tuy không tệ nhưng còn chưa đủ chen chân vào Tuyết Ma Tộc" U Tuyết Vương thẳng thắn trả lời.
"Vậy thêm một vị trí đệ tử hạch tâm của Khổng Tước Thần Điện?" Vũ Trì vẫn như thế hỏi.
"Đủ, nhưng sẽ không thể giúp Dạ nhi quá nhiều" U Tuyết Vương nhàn nhạt nhìn cậu nói ra.
"Nếu thế thì vị trí Thập Đại Đệ Tử của Khổng Tước Thần Điện" Vũ Trì lại nâng lên một bậc.
Lúc này U Tuyết Vương khẻ hiện ý cười trong mắt đáp lại:
"Đã đủ"
Nhưng Vũ Trì không có ý định dừng lại, cậu nói tiếp:
"Nếu có một ngày ta đủ sức mạnh thì người ta gϊếŧ đầu tiên chính là ngươi" cậu liếc nhìn U Tuyết Vương một cái rồi bay đi.
Kể từ khi lạc mất Vũ An thì Vũ Trì đối với tình thân ngày càng nhạt, cho dù có là cha của Tuyết Dạ đi nữa nhưng nếu cậu xác định hắn là kẻ thù của mình thì cậu sẽ không nương tay. Còn lý do vì sao cậu muốn gϊếŧ U Tuyết Vương thì rất đơn giản, cậu không muốn cuộc sống của mình và Tuyết Dạ nằm trong sự sắp xếp, khống chế của kẻ khác.
Sau khi Vũ Trì rời đi U Tuyết Vương vẫn đứng đó nhìn theo bóng cậu:
"Ta chờ đến ngày đó" hắn nói với sự hy vọng khó hiểu.