Khổng Tước Kỳ Duyên

CHƯƠNG 142: NHƯ HOA HẠ SÁT TÂM

Trong suốt bốn mươi năm, Vũ Trì đã xuất quan ba lần, nhưng không lần nào cậu đến tìm Như Hoa, khiến cho cô ta rất tức giận.

Trong phòng Vũ Trì thở ra một hơi trọc khí, mở mắt đứng lên bước ra ngoài. Đây là lần xuất quan cuối cùng của cậu, bởi vì Khổng Tước Thịnh Hội sắp tới.

Tuy Vũ Trì được Thải Tước mời về gia tộc, cũng như được Tộc Trưởng rất ưu ái, nhưng muốn đại diện cho gia tộc đi thi đấu thì cậu vẫn phải tham gia tuyễn chọn sơ bộ. Chỉ khi thể hiện ra chiến lực của bản thân, chấn nhϊếp hết tất cả thì khi ấy mới không còn dị nghị nữa.

Cậu vừa xuất quan Thải Tước đã đến tìm cậu, không biết vì sao tu vi của Vũ Trì vẫn kém cô nhưng đứng trước cậu, cô lại xuất hiện một tia sợ hãi.

"Chúc mừng đệ thực lực lại đại tăng" Thải Tước cười cười chúc mừng cậu.

Lần bế quan này cô biết Vũ Trì tu luyện Cửu Linh Quy Nhất, xem ra cậu đã thành công.

"Đệ cũng chúc mừng tỷ tu vi đột phá, lần Thịnh Hội này nói không chừng tỷ sẽ đánh thẳng vào top năm nha" cậu nhìn Thải Tước cũng chúc mừng lại.

Lời nói khích lệ nhau cũng đã xong, Thải Tước cũng bắt đầu giảng giải cho Vũ Trì lần tuyễn chọn sơ bộ này.

Tất cả thành viên dưới 500 tuổi trong gia tộc đều được phép tham gia, nhưng chỉ có mười người được chọn.

Những thứ này Vũ Trì đã biết, vì vậy Thải Tước chỉ nói sơ qua, thứ cô tập trung trọng tâm là những người có khả nâng cạnh tranh với bọn họ. Tuy nói thực lực của Thải Tước tin tưởng thực lực của Vũ Trì, nhưng có chuẩn bị trước vẫn tốt hơn.

Thải Tước đang nói thì Như Hoa đã đến, thấy Thải Tước cô ta vẫn nhu thuận kêu một tiếng "Thải Tước tỷ", nhưng Vũ Trì có thể thấy khi cô cúi đầu xuống một tia không phục đã hiện lên trong mắt.

"Đệ có khách, vậy ta đi trước" Thải Tước nhìn Như Hoa một cái, cũng đứng lên từ giã ra về.

Còn lại hai người, Như Hoa liền giả bộ ngây thơ nhìn quanh căn phòng, miệng luôn "ô a" kinh ngạc.

"Trì đại ca, nơi này thật tốt, muội đi xem một chút được không" Như Hoa vui vẻ hỏi cậu.

Vũ Trì cũng muốn xem cô ta làm gì nên đã gật đầu. Thật ra ngay từ đầu Như Hoa tiếp cận cậu, cậu đã biết cô ta không đơn thuần, một kẻ đơn thuần rất khó sống đến bây giờ. Nhưng Vũ Trì vẫn để cô ta bên cạnh, thứ nhất có thể là suy nghĩ của cậu sai, thứ hai cậu cũng cần một chân chạy vặt.

Nhưng từ khi ở Tàng Kinh Các, cậu đã biết Như Hoa có thể vì bản thân mình mà phản bội cậu, cậu không thể để bên người được.

Nhìn Như Hoa như chim chít, nhảy nhót xem khắp mọi nơi, miệng Vũ Trì hơi nhếc lên.

"Trì đại ca, ba ngày sau huynh phải thi đấu rồi, đây là chút tâm ý của muội, mong huynh nhận lấy" sau một hồi chạy loạn khắp phòng, Như Hoa cũng đi đến bên Vũ Trì nũng nụi đưa một chiếc khăn tay, bên trong có một cái bình nho nhỏ.

"Đây là?" cậu nhìn cô ta hỏi.

"Đây là khăn tay muội tự thêu và một viên Lục Phẩm Hồi Nguyên Đan, huynh nhận lấy đi. Muội thực lực không được, không thể cạnh tranh với bọn họ, chỉ còn biết đặt hy vọng vào huynh thôi" cô ta hơi buồn buồn nói ra, càng tôn lên đôi mắt nhu tình.

Nếu không phải là Vũ Trì, đổi lại là nam nhân khác chắc có lẻ đã xiêu lòng trước cô ta rồi.

Nhận khăn trong tay Như Hoa, Vũ Trì khẻ niết ngón tay mình một chút.

"Ta phải chuẩn bị tu luyện một chút, muội về trước đi" chợt Vũ Trì lên tiếng đuổi khách, Như Hoa hừ một cái bỏ ra ngoài:

"Huynh là đồ luyện si, hihi"

Đợi cô ta bỏ đi, Vũ Trì mới quăng cái khăn xuống đất, búng ra một mồi lửa thêu rụi nó. Từ trong tấm khăn, một mùi hương nhàn nhạt liền bay lên:

"Tán Nguyên Hương" nhếc môi đổ viên dược ra ngữi, Vũ Trì càng thêm cười lạnh.

"Lại trộn vào Nghịch Huyết Thảo, xem ra cô ta chuẩn bị rất kỷ"

Không dừng lại ở đó, Vũ Trì đi vào lư hương từ bên trong lấy ra một một đám cỏ khô:

"Loạn Thần Thảo"

"Như Hoa để ta xem ngươi kẻ phía sau ngươi là ai"

Đêm đó trời khuya âm u, một nữ tử đi lặng lẻ đi ra một góc tối, ở đó có một nam nhân đang chờ sẳn:

"Như Hoa muội, mọi chuyện sao rồi" nam nhân thấy cô gái liền gọi nhỏ.

"Muội ra tay thì huynh yên tâm, ba ngày sau chắc chắn hắn sẽ chết" bây giờ trên khuôn mặt xinh đẹp chỉ còn lại sự tàn độc.

Vũ Trì, là ngươi từ bỏ ta, là ngươi không coi trọng ta, cho nên có chết đừng trách ta. Như Hoa thầm nghĩ.

Ngày Vũ Trì đến, cô ta đã hạ quyết tâm nắm lấy cậu để tìm một chổ dựa, những tên đệ tử bình thường khác sao xứng với cô? Nhưng Vũ Trì lại một mực không quan tâm cô, khiến cho cô ta rất bất mãn.

Trong khi ấy một người thiên tư xuất sắc, địa vị trong gia tộc chỉ sau Thải Tước là Thiên Thịnh đã đến tìm cô. Hắn hứa chỉ cần cô hạ độc Vũ Trì, thì hắn sẽ lấy cô làm vợ.

Bỏ một Vũ Trì, lấy một Thiên Thịnh, xem ra cô vẫn không lỗ.

Trong lúc Như Hoa đang chiềm trong suy nghĩ thì nam nhân cũng nhìn cô ta cười lạnh.

Hai người nói chuyện thêm vài câu nữa Như Hoa cũng rời đi, sau đó lại có mấy tên nữa xuất hiện.

"Thiên Thịnh đại ca đúng là có mị lực a" một tên cười nói lấy lòng.

Nhưng Thiên Thịnh chỉ hừ lạnh:

"Hừ, ả ta cũng xứng leo lên giường ta sao, xong chuyện này ta sẽ ban ả cho các ngươi"

Nghe Thiên Thịnh nói đám nam nhân liền vui mừng ra mặt, cảm ơn rối rít.

Ở xa xa, Vũ Trì thu tràn cảnh vào mắt cũng cười nhếc môi rời đi.