Cát thị còn chưa dứt lời thì bên ngoài bỗng có tiếng kêu lên, một thị tỳ trẻ tuổi ré lên chạy vào: “Nữ quân, không xong rồi, gia chủ đã về! Xa giá đã ở cửa chính! Phải đến mười mấy chiếc xe lớn, lão phu nhân bảo chúng ta ra ngay.” Sau đó là chuỗi tiếng bước chân đầy hoảng hốt, đan xen những tiếng hò hét thay nhau vang lên.
Nghe thế Cát thị giật mình, “Sao lại nhanh thế?” Dừng một lúc, thị nói tiếp: “Không đúng, sao bên nhà Vạn tướng quân lại không có động tĩnh gì vậy, ta vẫn luôn cho người để mắt kia mà! Chẳng phải huynh trưởng vẫn luôn đi theo Vạn tướng quân ư?” Rồi thị giọng la lên, “Người đâu, mau gọi phu chủ* tới!”
(*Từ cổ, nghĩa tương đương ‘lão gia’, tức người đàn ông làm chủ trong gia đình.)
Bà lão đỡ Cát thị đứng dậy, vội quát: “Nữ quân hồ đồ à, giờ này sao lang tế có thể ở nhà chứ, đừng để ý những chuyện này nữa, mau ra ngoài đón người trước đã, không thể mất phép tắc được… Không không, vẫn nên đến chỗ quân cô người trước, đi cùng bà ấy!”
Cát thị tức giận giậm chân, bực mình nói: “Xem cha tìm cho ta cuộc hôn nhân tốt chưa kìa, lang tế suốt ngày đọc mấy thứ kinh học gì đó, quý thúc* nhỏ tuổi hơn nhiều mà nay cũng có bổng lộc mấy trăm thạch, còn y đọc sách mấy năm vẫn chẳng có được chức tước gì! Quân cô thì giả ngốc, chỉ biết mỗi bản thân mình…”
(*Em trai nhỏ nhất của chồng.)
Tiếng nói chuyện xa dần, Du Thái Linh khó khăn chống tay đổi tư thế ngủ, sờ sờ cái trán nóng hầm hập, người bủn rủn yếu ớt, mồ hôi lạnh đầy mình, giờ cô chẳng suy nghĩ được gì, chỉ có ngủ như chết mới là diệu kế, nếu không thực sự có lỗi với ‘thuốc trừ sâu’ đã uống mấy ngày qua!
Mụ già họ Cát chết tiệt này, không có bản lĩnh đối đầu trực diện với oan gia mà ra tay với một đứa trẻ, chồng thị không có công danh gì là đáng. Nhìn thị không khác gì con khỉ miệng nhọn má hóp, mặt xanh như bông cải, chắc chắn buổi tối âm dương không được điều hòa nên ban ngày lửa nóng, tức giận không có chỗ trút thì không biết tự tìm nhân tình giải khuây à? Tìm ba thanh niên trai tráng, một đút nho ăn, một bóp chân, một nhảy nhót hát hò, cuộc sống hạnh phúc biết bao. Gây khó dễ với chị dâu và cháu gái thì có thể giúp bà xả bực bội được hả?! Đúng là đồ ngu ngốc không được mười tám đời tổ tông tích đức!
Chỉ là lời nói đùa mà đâu ngờ thành thật, trong giấc ngủ miên man, Du Thái Linh mơ thấy anh trai nhà hàng xóm ở thị trấn, vóc dáng cao gầy như cây ngô đồng trong sân nhà bà nội, còn bản thân bé nhỏ đứng cạnh anh ngẩng đầu trông lên, ngập tràn sự quý mến.
Từ nhỏ cô đã có một chấp niệm, vì sao cùng là trai nhà quê với gái tri thức về nông thôn sản xuất*, nhưng vợ chồng nhà người ta ân ái thắm thiết, sau khi cải cách thì càng phát tài giàu có, phong cách phô trương của nhà người ta là theo chân vợ học tập, quyên góp thư viện cộng đồng cho thị trấn hoặc lập học bổng cho trường tiểu học, chứ không giống ông cha nhà mình suốt ngày đến mấy chỗ nhà thổ ăn chơi đàng điếm.
(*Thanh niên trí thức tham gia phong trào vô sản hoá bằng cách gia nhập các công xã, đội sản xuất ở nông thôn trong đại cách mạng văn hoá Trung quốc.)
Hồi bé Du Thái Linh hay nằm trên đầu tường quan sát một nhà ba người hoàn hảo ấy, vừa hâm mộ lại vừa đố kỵ, tới khi lớn thì bắt đầu si mê con trai nhà người ta, kết quả người ta lại dẫn bạn gái về nhà, chỉ vào mình cười bảo “… Đây là em gái hàng xóm nhà anh.”
Hô, thảm hơn việc bị cho vào ‘friend-zone’ chính là bị đưa vào ‘brother-zone’ hay ‘sister-zone’.
Năm đó nghe nói hội trưởng vô dụng của câu lạc bộ hí kịch trong xã yêu thầm cô, nếu không phải, nếu không phải vì nhớ đến dáng vẻ hồi bé của cậu ta, Du Thái Linh đâu đến nỗi chết vẫn chưa kịp yêu đương tử tế, đúng là quá đáng tiếc.