Là Lục Minh Phóng!
Diệp Trì mở miệng gọi: “Phóng ca, Phóng ca! Cậu lên trên núi chơi à! Tới đây, tới bên này cùng nhau chơi, Phóng ca!”
Diệp Trì cực kỳ nhiệt tình mà mời Lục Minh Phóng, mà Lục Minh Phóng giống như không nghe thấy, dắt Đại Hoa đi thẳng xuống núi, cứ như vậy bỏ Diệp Trì ở phía sau, Diệp Trì mở to miệng nhỏ, một hồi lâu mới chớp đôi mắt sáng lấp lánh, nhắm lại miệng nhỏ, nhỏ giọng nói thầm một câu “Phóng ca lại không để ý tới cháu”.
Cậu thu hồi ánh mắt chuyển hướng nhìn Diệp Quốc Thịnh, Diệp Quốc Thịnh híp mắt nhìn xuống núi, Diệp Quốc Thịnh bị lão thị chỉ nhìn thấy một bóng dáng mơ hồ, cũng không biết là ai, mở miệng hỏi: “Diệp Trì, cháu gọi ai đó?”
Diệp Trì trả lời: “Gọi Phóng ca!”
“Phóng ca là ai?” Diệp Quốc Thịnh khó hiểu hỏi.
“Là Minh Phóng nhà bà cụ Lục ạ.”
Diệp Quốc Thịnh lại nghi hoặc: “Sao lại gọi Phóng ca?”
Diệp Trì hỏi lại: “Ông nội là ông cùng bà cụ Lục nói, cháu là em của Minh Phóng, không phải cháu nên gọi là anh sao?”
“…” Nói rất có đạo lý, Diệp Quốc Thịnh nháy mắt nghẹn lời.
Diệp Trì hỏi: “Ông nội, cháu gọi không đúng sao?”
Diệp Quốc Thịnh chỉ có thể nói: “Đúng vậy.”
“Vậy về sau cháu tiếp tục gọi là Phóng ca.”
“Được.”
“Nhưng mà cậu ấy không để ý tới cháu, đợi cháu không vội lại đi tìm cậu ấy vậy.”
“Được.” Diệp Quốc Thịnh vui vẻ đáp ứng, cảm thấy Diệp Trì ở trấn Cảnh Sơn có thể có thêm bạn bè là chuyện tốt, nhưng mà ông cũng có lo lắng, nghĩ về lời đồn của Lục Minh Phóng, Diệp Quốc Thịnh nhịn không được nói: “Chỉ là, nếu cậu ta phát giận, cháu chạy nhanh đi, chạy nhanh lên, tránh cho cậu ta đánh cháu.”
Diệp Trì gật gật đầu: “Ông nội, ông đừng lo lắng, cháu có thể chạy thật nhanh.”
Diệp Quốc Thịnh cười: “Vậy đếm tiền trước, chờ đến khi không vội lại tìm cậu ta.”
Diệp Trì lúc này mới cúi đầu, tiếp tục đếm tiền, vừa mới đếm nhiều ít? Cậu đã quên, vì thế lại lần nữa đếm tiền xu lại một lần, giao cho Diệp Quốc Thịnh, nhìn thấy trong tay Diệp Quốc Thịnh một xấp tiền thật dày, thật nhiều đều là mới tinh, cậu vui vẻ cực kỳ, tay nhỏ đỡ đầu gối Diệp Quốc Thịnh, đôi mắt tỏa sáng mà nhìn tiền trong tay Diệp Quốc Thịnh, hỏi: “Ông nội, hôm nay chúng ta kiếm lời bao nhiêu tiền ạ?”
Diệp Quốc Thịnh khó được trêu ghẹo: “Cháu đoán.”
Trải qua một khoảng thời gian ở chợ, Diệp Trì đối với tiền tài dần dần có khái niệm, nói: “300 đồng tiền!”
“Đoán lại đi.”
“400 đồng tiền!”
“Ước chừng 500 đồng tiền.”
“Oa! Thật nhiều! Chúng ta thật là lợi hại.”
“Đúng vậy, thật nhiều.” Diệp Quốc Thịnh đỡ cây cổ thụ bên cạnh, chậm rãi đứng lên, nắm chặt tiền trong tay, nhìn về phía rừng trúc, một bên đứng thẳng nghỉ ngơi một lát, một bên tính toán trong lòng, bà cụ Lục dẫn những người này đã giải quyết hơn phân nửa măng, còn lại rải rác đều chưa mọc ra, mặc dù trời mưa cũng không sợ, quan trọng nhất chính là hiện tại ông có tiền, gom lại hình như đã đủ trả nợ, ông nhìn phía Diệp Trì nói: “Diệp Trì.”
Diệp Trì đi theo đứng lên, ngẩng khuôn mặt nhỏ nhìn Diệp Quốc Thịnh: “Ông nội.”
Diệp Quốc Thịnh nói: “Đi, chúng ta đi trả nợ.”
“Là trả nợ cho ba cháu sao?” Diệp Trì đã từ trong miệng mấy người trấn Cảnh Sơn biết được chuyện của ba mình.
“Đúng vậy.”
Diệp Trì có chút tức giận mà nói: “Ba cháu thật là xấu!”
Diệp Quốc Thịnh sờ sờ đầu Diệp Trì nói: “Diệp Trì không thể học theo ba, Diệp Trì tương lai còn dài, phải làm người chính trực, cống hiến cho quốc gia.”
“Cháu biết.” Diệp Trì tiếp một câu: “Cháu trưởng thành, sẽ làm người tốt, đối tốt với ông nội, với mẹ, với bà cụ Lục, với Phóng ca, còn tốt với quốc gia!”
“Cháu còn đối tốt với quốc gia?” Cách nói này làm Diệp Quốc Thịnh cảm thấy mới lạ.
“Vâng.” Diệp Trì giải thích: “Bởi vì quốc gia cho chúng ta ở trên núi trồng măng trồng hoa trồng bắp trồng thật nhiều đồ, quốc gia còn phát gạo cho ông nội, quốc gia tốt, về sau cháu trưởng thành cũng đối tốt với quốc gia.”
“Cháu biết quốc gia là ai sao?”
“Quốc gia chính là Trung Quốc chúng ta nha!”
Diệp Quốc Thịnh sống 70 năm, từ lúc có ý thức, liền theo tân Trung Quốc trưởng thành mà trưởng thành, từ ba bữa cơm đều ăn không được, đến giãy giụa trong ấm no, mãi cho đến hiện tại có thể ăn cơm, có thể xem TV, còn có thể có tiền dư, còn được quốc gia chiếu cố, ông đối với quốc gia có đam mê thật sâu, cùng với một loại tình cảm không giống bình thường ở bên trong.
Nghe được cháu trai cũng giống mình, ông vui vẻ mà ha ha cười rộ lên, vuốt đầu Diệp Trì nói: “Đúng vậy, nói đúng, chờ Diệp Trì của chúng ta trưởng thành, muốn trở thành lương đống chi tài cho quốc gia!”
“Dạ.” Diệp Trì lại hỏi: “Ông nội, cái gì gọi là lương đống chi tài?”
“Lương đống chi tài à, giống như trụ cột của cái nhà.” Diệp Quốc Thịnh lại lần nữa ngồi xổm trên mặt đất, dùng nhánh cây vẽ phòng ở, giải thích cho Diệp Trì cái gì là lương đống chi tài, sau đó hỏi: “Diệp Trì, đã hiểu chưa?”
Diệp Trì gật đầu: “Sau này cháu trưởng thành sẽ trở thành lương đống chi tài của quốc gia!”
“Không sai, nhớ kỹ, phải tốt với quốc gia.” Không thể giống Diệp Hoành Đào làm hại người khác.
“Nhớ kỹ.”
“Vậy được, chúng ta về nhà thôi.”
“Về nhà.”
Diệp Trì khom lưng nhặt xẻng cùng cân trên mặt đất, ôm vào trong ngực, cùng Diệp Quốc Thịnh khiêng cái cuốc cùng nhau xuống núi, tới dưới chân núi, ông cháu hai người ở trong viện nghỉ tạm một lát trước, sau đó Diệp Quốc Thịnh ngậm tẩu thuốc cho bốn con gà cùng Đại Hoàng ăn, vừa quay đầu thấy Diệp Trì ngồi xổm ở cửa phòng bếp cho Đại Hắc ăn cháo.
Diệp Trì thật thích Đại Hắc, tình nguyện mình ăn ít chút, cũng muốn cho Đại Hắc ăn nhiều một chút, Đại Hắc cũng là con chó ngoan, Diệp Trì cảm thấy nó quá nhỏ, ngày thường không mang theo nó đi chợ, cũng không mang theo nó lên trên núi, nó liền ngoan ngoãn mà nằm bò chờ ở cửa nhà, mỗi lần nhìn thấy Diệp Trì trở về, cao hứng mà nhào về phía Diệp Trì, ôm lấy chân Diệp Trì, liếʍ tay Diệp Trì, Diệp Trì làm gì nó liền làm theo.
Một lão già như ông nói đều không nghe, khả năng Đại Hắc cũng có linh tính, biết lúc trước là Diệp Trì cứu mạng nó, Diệp Quốc Thịnh nhìn Đại Hắc một lúc, nói: “Diệp Trì, cháu ở nhà đợi, ông nội đi ra ngoài một chuyến.”
Diệp Trì lập tức ngẩng đầu hỏi: “Ông nội, ông đi đâu thế?”
“Đi trả nợ.”
“Cháu cũng đi.” Khả năng bởi vì trước kia luôn bị nhốt ở trong nhà, cho nên bây giờ Diệp Trì đặc biệt thích đi theo ông nội đi khắp hang cùng ngõ hẻm.
Diệp Quốc Thịnh hỏi: “Cháu ở nhà không được sao?”
Diệp Trì ấp úng mà nói: “Cháu muốn đi cùng ông.”
Thấy Diệp Trì bộ dáng ủy khuất, Diệp Quốc Thịnh không hề nề hà mà cười nói: “Vậy đi thôi.”
Diệp Trì vui vẻ, lập tức nâng đầu Đại Hắc lên nói: “Đại Hắc, mày ở nhà giữ nhà, ta cùng ông nội đi ra ngoài một chút, một lát liền trở về.”
Diệp Trì đứng dậy cùng Diệp Quốc Thịnh ra sân, quay đầu lại nhìn Đại Hắc, toàn thân Đại Hắc màu đen nhánh, nếu không phải hai mắt sáng thật như nhìn không được đôi mắt ở đâu, Diệp Trì đóng cửa lại, cùng Diệp Quốc Thịnh đi nhà chủ nợ trả nợ.
Trên đường, tay nhỏ Diệp Trì lôi kéo tay to Diệp Quốc Thịnh hỏi: “Ông nội, chúng ta trả bao nhiêu tiền?”
Diệp Quốc Thịnh nói: “Hai ngàn đồng.”
“Nhiều như vậy ạ?”
“Ừm.”
“Xong rồi, chúng ta không còn nợ nữa sao?”
“Còn thiếu.”
“Còn thiếu nhiều ít?”
“Một ngàn khối.”
Diệp Trì nghĩ nghĩ, lại hỏi: “Vậy, vậy, vậy một ngàn khối xong rồi, chúng ta liền không nợ nữa chứ?”
“Đúng vậy.”
“Chúng ta tiếp tục kiếm tiền, chúng ta bán măng, còn có thể bán gà nhỏ.”
"Ừm"" Diệp Quốc Thịnh nhìn Diệp Trì tích cực hướng về phía trước, lập tức cười, nói: “Không vội, chúng ta từ từ kiếm, sẽ tích được tiền, đến lúc đó mua cho cháu quần áo mùa xuân quần áo mùa hè, còn cho cháu học phí.”
“Cũng cho ông nội.”
“Được.”
Ông cháu hai người vừa nói vừa đi, vừa đến nhà chủ nợ, Diệp Trì liền nghe Diệp Quốc Thịnh nói, gặp người liền chào chú dì ông bà, miệng đặc biệt ngọt, hơn nữa Diệp Quốc Thịnh là chủ động trả nợ, người kia đối với Diệp Trì cũng khá tốt, đánh tâm nhãn cảm thấy Diệp Trì không giống Diệp Hoành Đào, giống người bà cụ Diệp hơn.
Diệp Quốc Thịnh cao hứng hỏi: “Giống bà nội nó sao?”
Chủ nợ nói: “Giống, cực kỳ giống, lớn lên giống, miệng ngọt cũng giống, tôi cùng bà nội nó cùng tuổi, tôi nhớ rõ khi còn nhỏ bà nội nó đặc biệt thông minh, rộng lượng, biết làm việc, tôi còn nói con trai bà ấy sao không có ai giống bà ấy, thì ra là cháu trai nhỏ giống bà ấy! Thật đúng là giống nha!”
Diệp Quốc Thịnh nghe xong nhìn về phía Diệp Trì, đột nhiên hiểu tính cách của Diệp Trì là chuyện như thế nào, tóm lại là giống bà nội cậu, tuy rằng tính cách bên trong có chút mẫn cảm, thông minh, có thể thấy rõ nhân tâm, nhưng rộng lượng, không câu nệ tiểu tiết, có chút ánh mặt trời sẽ thực xán lạn.
Trách không được, trách không được, Diệp Quốc Thịnh càng nhìn cháu trai nhỏ càng thấy giống bạn già mình, càng nhìn càng đẹp, lúc trước sao lại cảm thấy giống Diệp Hoành Đào, phát hiện này làm Diệp Quốc Thịnh thích đến không được, không khỏi khen một câu: “Ừm, cháu trai nhỏ nhà tôi rất thông minh.”
Chủ nợ cũng khen theo.
Ai da, thật nhiều người khen Diệp Trì nha, lần đầu tiên có nhiều người khen mình như vậy, Diệp Trì có chút cao hứng có chút hưng phấn, tay nhỏ không biết để đâu mới tốt, thả nhẹ bên người, cuối cùng thật sự ngượng ngùng, lôi kéo tay Diệp Quốc Thịnh nói: “Ông nội, chúng ta về nhà đi.”
“Được được được, chúng ta về nhà.”
Từ nhà chủ nợ ra, trong tay Diệp Trì nhiều thêm mấy cái kẹo, đậu phộng cùng quả táo, vui vẻ mà đi theo Diệp Quốc Thịnh Triều về nhà, đi một đoạn đột nhiên nghe thấy một trận chó sủa.
Cậu nghe tiếng nhìn lại, thấy nhà bà cụ Lục, tiện đà nghĩ tới Lục Minh Phóng, cậu cúi đầu nhìn kẹo trong tay, đậu phộng cùng quả táo, rồi sau đó ngước mắt nhìn về phía Diệp Quốc Thịnh nói: “Ông nội, Phóng ca giúp chúng ta, cháu cũng chia cho cậu ấy một chút ăn có được không? Còn lại hai người chúng ta ăn.”
Tính thích chia sẻ này giống bà nội cậu, Diệp Quốc Thịnh cười nói: “Được.”
Diệp Trì lập tức chia đồ trong tay ra một nửa đưa cho Diệp Quốc Thịnh, dư lại một nửa tự mình ôm vào trong ngực, nói: “Ông nội, cháu đi tìm Phóng ca.”
“Đi thôi.” Diệp Quốc Thịnh nói: “Cháu ở nhà cậu ta chơi đi, lúc ăn cơm ông nội tới gọi cháu.”
“Dạ, ông nội giúp cháu nhìn Đại Hắc nha.”
“Ừm, đúng rồi, nếu Minh Phóng đánh cháu, cháu chạy nhanh đi đó.”
“Đã biết, ông nội hẹn gặp lại.”
Diệp Trì ôm kẹo, đậu phộng cùng quả táo đi tới cửa nhà bà cụ Lục, nhìn thấy bà cụ Lục đang ở ngoài, bà cụ Lục mang kính viễn thị, nhấp chân ngồi ở một cái ghế gấp, trên đùi để một cái rổ nhỏ bên trong có châm, kim, chỉ giày
gì đó.
Trong tay bà cụ Lục cũng cầm kim, cùng giày, giống như đang làm giày, bên cạnh cũng có bà cụ đang ngồi, bà cụ đầu bạc cũng đeo kính viễn thị.
Hai bà lão vừa nói chuyện vừa làm giày, nghe được cửa truyền đến tiếng vang, quay đầu thấy, bà cụ Lục lập tức cười: “Tiểu Diệp Trì.”
Diệp Trì lập tức ngọt ngào mà chào: “Bà Lục, bà Lục cháu tới cho Minh Phóng ít đồ ăn, bà xem.”
Diệp Trì đem đồ trong lòng ra cho bà cụ Lục xem.
Gia cảnh bà cụ Lục khá giả, có thứ gì chưa thấy qua, nhưng mà nhìn thấy Tiểu Diệp Trì đưa cho Lục Minh Phóng mấy thứ này, vui vẻ đến không được, nói: “Nha, nhiều đồ như vậy, thật sự đưa cho Minh Phóng sao?”
Diệp Trì gật đầu.
“Ai da, thật ngoan.” bà cụ Lục chỉ chỉ trong viện, nói: “Minh Phóng đang ở trong phòng khách chơi, cháu mau đi tìm đi.”
“Vậy bà Lục bà ăn kẹo không? Cái kẹo này mềm, ăn ngon.” Tay nhỏ Diệp Trì lấy ra hai viên kẹo, cũng hỏi bà lão bên cạnh: “Bà cố nội, bà ăn kẹo không? Cái này ăn ngon, rất ngọt.”
Người già rất thích trẻ con, đặc biệt là trẻ con hoạt bát lại hiểu chuyện còn đẹp, hai vị lão nhân thấy Diệp Trì ngoan ngoãn như vậy, tâm đều nhũn ra, bà cụ Lục nhịn không được sờ sờ khuôn mặt nhỏ Diệp Trì nói: “Các bà không ăn, cháu ăn đi, mau đi phòng khách tìm Minh Phóng đi.”
Diệp Trì gật đầu, xoay người đi vào phòng khách.
Nhìn Diệp Trì rời đi, bà cụ đầu bạc hỏi: “Đứa nhỏ này lớn lên thật tốt, lại hiểu lễ phép, con nhà ai thế?”
Bà cụ Lục nói: “Cháu trai Diệp Quốc Thịnh.”
“Con Diệp Hoành Vĩ?” Bà cụ đầu bạc chen ngang một câu nói: “Tôi nhớ rõ con Diệp Hoành Vĩ là cháu trai lớn Diệp Quốc Thịnh. Sao lại thành cháu trai nhỏ rồi?”
“Không phải con Diệp Hoành Vĩ, là Diệp Hoành Đào.”
“Diệp Hoành Đào à?” Tươi cười trên mặt bà cụ đầu bạc lập tức thu lại, trên mặt hiện ra không vui.
Bà cụ Lục đã nhìn ra, nói: “Chị dâu, bà đừng như vậy, em thấy đứa nhỏ Diệp Trì này không giống ba nó, giống bà nội nó, trời sinh thiện lương.”
“Phải không?” Bà cụ đầu bạc bán tín bán nghi.
“Đúng vậy, đặc biệt làm cho người ta thích, chị đừng giống những người trên trấn đó, bởi vì có thành kiến với Diệp Hoành Đào, mà cho đứa nhỏ này sắc mặt, tôi là người đầu tiên không đồng ý, Diệp Hoành Đào là Diệp Hoành Đào, đứa nhỏ này là đứa nhỏ này, sao giống nhau được. Em cam đoan, đứa nhỏ này về sau tuyệt đối không oai! Nhân tâm mà tốt.”
Bà cụ Lục kiên định nói, không cho phép bà cụ đầu bạc nói một câu Diệp Trì không tốt, bằng không liền trở mặt. Người có thể làm bà cụ Lục cam đoan bảo đảm không nhiều lắm, bà cụ đầu bạc không khỏi tin phục, nói: “Được, về sau nếu người khác nói đứa nhỏ này không tốt, tôi phải cùng bọn họ nói rõ.”
“Đúng đó.”
Hai người già lẩm bẩm nói, bỗng nhiên nghe được trong phòng khách truyền đến tiếng chuông điện thoại, vang lên một tiếng, giống như Lục Minh Phóng nghe rồi, bà cụ Lục cũng mặc kệ, tiếp theo liền nghe được “Phanh” một tiếng vang lớn, theo sát là tiếng thét chói tai của Lục Minh Phóng: "Cút ——!!"
Hai người già ngẩn ra.
Bà cụ Lục nhanh chóng buông rổ nhỏ, chạy vào phòng khách: “Minh Phóng, Minh Phóng à, làm sao vậy?”
Bà cụ đầu bạc chậm nửa nhịp mà buông cái rổ, chạy theo vào phòng khách, tiếp theo liền nhìn thấy Diệp Trì đứng ngốc ở cửa, cùng với bà cụ Lục đã chạy vào trong phòng, bà cụ Lục một tay ôm Lục Minh Phóng, một tay nhận điện thoại nói: “Con lại gọi điện thoại lại đây làm gì? Con nói gì đó? A!”
Bà cụ Lục ném điện thoại sang một bên, ôm Lục Minh Phóng vào phòng đông, bà cụ đầu bạc cùng bà cụ Lục quan hệ không tồi, biết một ít về chuyện Lục gia, đại khái cũng đoán được là ba Lục Minh Phóng gọi điện thoại lại đây, không biết nói cái gì kí©ɧ ŧɧí©ɧ Lục Minh Phóng, cho nên đứa nhỏ này lại bộc phát tính tình, bà cụ đầu bạc thở dài một tiếng, quay đầu nhìn về phía Diệp Trì.
Diệp Trì bị dọa khuôn mặt nhỏ ngây người, ngây người một hồi lâu, bỗng nhiên tiến lên, nhặt sách báo nhi đồng trên mặt đất lên bàn trà, còn đem điện thoại treo ở chân bàn để lên máy, sau đó ngơ ngác mà đứng, đôi mắt vẫn sáng ngời.
Bà cụ đầu bạc nhìn, nghĩ thầm đứa nhỏ này cũng quá tri kỷ đi, lập tức thay đổi ấn tượng với Diệp Trì, thậm chí cảm thấy mình vừa rồi không nên đánh đồng Diệp Trì cùng Diệp Hoành Đào.
Lúc này bà cụ Lục đi từ phòng đông ra.
Bà cụ đầu bạc hỏi: “Minh Phóng thế nào?”
Bà cụ Lục nói: “Không có việc gì, hôm nay chỉ là phát giận.” Bà cụ Lục sợ hãi, cho rằng Lục Minh Phóng lại bị bệnh, còn may chỉ là phát giận, bà cụ Lục thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Bà cụ đầu bạc hỏi: “Sao lại đột nhiên phát giận?”
Bà cụ Lục tức giận mà nói: “Còn không phải bởi vì người ba thất đức của nó sao ! Đứa nhỏ này thật vất vả chờ ba gọi điện thoại, chưa nói hai câu, bên trong liền truyền đến tiếng tiểu tam làm nũng, đứa nhỏ này lập tức phát hỏa, muốn quăng ngã đồ.”
“Này, này… Ai.” bà cụ đầu bạc cũng không biết nói cái gì cho phải, thời buổi này, làm cha còn không đáng tin cậy như con trẻ.
Bà cụ Lục nói: “Không có việc gì, nó hiện tại chỉ là bộc phát tính tình.”
Diệp Trì vẫn luôn nghe lời, nghe được bà cụ Lục nói không có việc gì, lúc này mới mở miệng nói hỏi: “Bà Lục, vậy, vậy, cháu còn có thể đi xem Minh Phóng không? Cháu muốn đem quả táo cho Minh Phóng ăn.”
Diệp Trì lại đem kẹo trong lòng ngực, đậu phộng cùng quả táo ra cho bà cụ Lục xem.