“Yêu Tôn đại nhân, xin người nhường bước.”
Tàng Tình dứt một sợi tóc, cẩn thận mở miệng. Yêu Nghiệt bình tĩnh trở lại, ôm Đậu Đậu vào lòng, lạnh lùng nói, “Cứ thế này điều trị.”
Hắn sẽ không rời xa cô nửa bước!
Năm đó nếu hắn không bị rời khỏi cô, thì có lẽ cô đã không xảy ra chuyện. Cho nên lần này hắn sẽ không rời xa nửa bước, không tiếp tục để người khác có cơ hội lợi dụng.
Khóe miệng Tàng Tình giật mạnh, nhưng cũng không dám nói gì. Anh chỉ vo đoạn rễ cây thành viên tròn rồi đặt trong lòng bàn tay nghiền thành bột, cắn rách đầu ngón tay, dùng máu nhào thành một viên dược.
Nghe thấy Mạch Tuệ bị uy hϊếp, anh ta lo lắng đến hỗn loạn, nhất thời quên mất thuốc người này uống là thuốc phá thai. Nếu là loại thuốc khác, anh ta cũng thật đành bó tay. Nhưng đây là thuốc phá thai luyện chế từ Tàng Hồng Hoa, bản thân anh ta chính là thuốc giải hữu hiệu nhất.
Chẳng trách chị Hoa Khôi nói anh phải cẩn thận một chút đừng để ai bắt thóp. Thì ra chị ấy đã biết từ trước!
Ý của chị ấy là muốn anh đến cứu Mạch Tuệ, cũng muốn anh cứu cô gái này đúng không?
Nghĩ đến đây, Tàng Tình đưa thuốc cho Yêu Nghiệt, sau đó quỳ một chân xuống đất khẽ dập đầu với hắn, nói, “Sau một canh giờ, cô ấy sẽ không sao nữa, vẫn mong Tôn Thượng đại lượng, tha cho Bách Hoa Các.”
Yêu Nghiệt không để ý đến Tàng Tình, đút thuốc cho Đậu Đậu uống, dịu dàng đắp chăn cho cô, “Bụng còn đau không?”
Cả người Đậu Đậu ướt đẫm mồ hôi, yếu ớt lắc lắc đầu, “Vẫn được.”
Chỉ trong khoảnh khắc ấy, cô gần như tưởng bản thân mình chết chắc rồi.
Yêu Nghiệt lau mồ hôi hai bên trán cho cô, “Ngủ đi, không sao rồi.”
Đậu Đậu vô thức sờ bụng, an tâm nhắm mắt lại. Tốt quá rồi, giữ được các con rồi!
Trước đây cô chỉ mong sao thoát khỏi hai nhóc con này. Nhưng gặp phải chuyện ngày hôm nay, cô mới phát hiện, thì ra không biết từ khi nào, hai quả trứng này đã là một phần cơ thể của cô. Miệng cô không thừa nhận, nhưng trong lòng lại đặc biệt để ý…
Đậu Đậu chìm vào giấc ngủ, lông mày vẫn nhăn lại. Ánh mắt Yêu Nghiệt tối sầm, bước ra ngoài trước, tỏ tý bảo Tàng Tình ra ngoài nói chuyện. Tàng Tình đứng dậy, vội vàng chạy theo.
“Nói, Các Chủ của các ngươi là ai?”
Tàng Tình kinh ngạc, “Tôn Thượng, Các Chủ không thể tự chủ!”
“Không thể tự chủ? Không thể tự chủ thì có thể hại người phụ nữ của bổn tôn ư?”
Giọng nói của Yêu Nghiệt không lớn, nhưng lại lạnh lẽo thấu xương. Hắn không cho phép người khác làm hại đến cô, dù không có chuyện gì nữa, thì cũng phải tìm kẻ đứng đầu bắt hắn trả giá.
Tàng Tình không nói gì.
Anh ta không biết nên nói gì.
Không nói, Yêu Tôn sẽ không tha cho Hoa Khôi. Nhưng nếu nói, chị ta cũng khó mà thoát chết. Thóp của chị ấy vẫn còn đang nằm trong tay ả Yêu Nguyệt đó.
“Không nói đúng không?” Yêu Nghiệt cau mày, “Vậy ngươi quay về nói với cô ta, hoặc là giao kẻ đứng đầu ra, hoặc là xách đầu đến đây gặp ta!”
Tàng Tình kinh ngạc, vô thức nhìn Mạch Tuệ một cái. Mạch Tuệ hiểu ý nghĩ trong mắt anh ta, nghĩ một lúc rồi cũng quỳ xuống, “Tôi có lời, không biết có nên nói không.”
“… Nói!”
“Chắc Tôn Thượng biết rõ Bách Hoa Các buôn bán gì đúng không?”
“Biết.”
“Vậy Tôn Thượng nhất định cũng biết, số thuốc mà Tàng đại nhân luyện, thông qua các trang mạng để bán cho người phàm đúng không?”
Tàng Tình hơi sững lại, Mạch Tuệ liền nhẹ nhàng nắm lấy tay anh ta, “Tàng đại nhân không hề biết gì, chỉ là người phụ trách luyện dược trong Bách Hoa Các. Còn về việc số thuốc đó đi đâu, Tôn Thượng chỉ cần tìm ghi chép mua bán trên mạng là có thể biết. Có điều Tôn Thượng có thể xem camera giám sát của trường trước, xem rốt cuộc là ai đã động đến cốc của Tôn phu nhân.”
Yêu Nghiệt cau mày, rõ ràng cũng nghĩ đến Kim San.
Chỉ có điều…
“Các người đi xem hiện trường, đợi cô ấy tỉnh lại, ta sẽ đưa cô ấy đến.”
“Dạ!”