Tàng Tình rất nhanh liền đến nơi, lúc đó Yêu Tôn đã đưa Đậu Đậu về phòng 912.
Nhìn thấy Tàng Tình xuất hiện, Mạch Tuệ vội vàng từ ghế sô pha đứng dậy, “Tàng đại nhân.”
Tàng Tình nhăn mày, “Xin lỗi, tôi...”
“Thuốc giải đâu?”
Yêu Nghiệt nghe thấy động tĩnh lập tức di chuyển đến trước mặt anh ta, mắt đỏ au, khi nói nanh độc lờ mờ ẩn hiện, giống như nếu anh ta dám nói không có thì ngay giây tiếp theo có thể xé nát anh ta ra.
Tàng Tình lo lắng không yên, mấy lần mở miệng đều không dám nói anh ta không mang theo thuốc giải. Mạch Tuệ dù sao cũng từng là tiểu đồng thử thuốc của anh ta, nhìn biểu cảm của anh ta, còn có thể không rõ hay sao?
Nhất định là bị Hoa Khôi phát hiện.
Cô thật ngốc, lại dặn dò anh tránh Hoa Khôi. Cả Bách Hoa Các đều là của cô ta, anh ấy sao có thể có đủ khả năng tránh được cô ta chứ?
Trong lúc Tàng Tình lo lắng, mũi đã ngửi thấy mùi máu tanh. Cách một cánh cửa, bên trong có người đang thầm nức nở.
Yêu Tôn nổi giận điên cuồng, ném mạnh anh ta vào tường, chiêu tiếp theo chính là gϊếŧ.
“Đợi đã! Tôn Thượng, nếu ngài muốn gϊếŧ thì gϊếŧ tôi đi. Tàng đại nhân là yêu tốt, ngoài luyện dược những thứ khác ngài ấy đều không biết, trước giờ chưa từng hại bất kì ai!”
Thế nhưng Yêu Nghiệt không hề có ý định dừng tay, chỉ dừng một lúc, cười khẩy, “Ta nói rồi, nếu cô ấy và con của ta có chuyện gì xảy ra, thì tất cả yêu của Bách Hoa Các đều phải tuẫn táng theo cô ấy!”
Trước giờ hắn không phải là một người biết nói đạo lí, đối với hắn, vợ chính là đạo lí duy nhất! Dám làm hại đến vợ và các con, vậy thì nên giác ngộ trước về cái chết đi!
Đấm tay mạnh mẽ dồn đến khuôn mặt, Tàng Tình nghe thấy hai từ các con, liền bất ngờ nhớ lại, “Có thể cứu! Còn có thể cứu!”
Bàn tay của Yêu Tôn dừng lại sừng sững trước mũi của anh ta chưa đầy một cm, xách anh ta lên như xách một con gà, đẩy mạnh cửa phòng, “Cứu!”
Giây phút hiện tại, hắn đã không còn ước mong quá nhiều có thể giữ lại được hai đứa trẻ. Chỉ cần cô không sao, chỉ cần cô đừng rời xa hắn nữa. Bắt hắn buông bỏ thứ gì hắn cũng đều không tiếc!
Thời gian dường như ngược dòng về một nghìn năm trước…
Lúc đó, cô cũng nằm trong lòng hắn toàn thân đầy máu, nắm lấy tay hắn, yếu ớt không nói thành lời. Hắn khóc, cả hải vực cũng đang gầm gào. Không ai có đủ khả năng để ngăn cản hắn, hắn đem theo hận thù cuồn cuộn từng bước từng bước tiến về Tây Hải, thần cản gϊếŧ thần, Phật cản gϊếŧ Phật. Cuối cùng, hắn kề dao lên cổ của Tây Hải Long Vương.
Khi đó, biển có hai Long Vương. Đông Hải Long Vương và Tây Hải Long Vương. Kẻ cưỡng ép mẫu hậu hắn muốn hắn dừng tay chính là Long Vương hiện giờ, đã từng là Đông Hải Long Vương.
Dựa vào đâu mà bắt hắn dừng tay?
Người hắn yêu thương nhất đã bị hại chết, đến quyền báo thù hắn cũng không có sao?
Lúc đó, mẫu hậu dùng đôi mắt dịu dàng nhìn hắn, nói với hắn, “Tiểu Cửu, dừng tay đi, nếu còn tiếp tục như vậy con sẽ bị tróc bỏ long cốt!”
Hắn nhớ khi ấy hắn cười, giơ tay hạ đao, không chút do dự.
Hắn xách cái đầu rồng xanh rì của Tây Hải Long Vương hướng mắt lên nhìn Long Vương, rành mạch nói từng từ, “Ông có bản lĩnh thì gϊếŧ mẫu hậu của ta ngay bây giờ đi!”
Long Vương bị ánh mắt hung bạo của hắn nhìn chằm chằm đến kinh sợ khϊếp vía, tay run lẩy bẩy, trên cổ Long Hậu xuất hiện một vệt máu.
Cửu Ca cười châm biếm, nhẹ nhàng gọi một tiếng Mẫu Hậu.
Hắn nói, “Nếu hôm nay người chết, xin đừng trách con độc ác. Nếu muốn trách thì trách người mù lòa, gả cho một thứ đạo đức giả hèn nhát như vậy!”
Sau đó hắn chầm chậm xắn tay áo, thuận theo hướng cổ áo, từng tấc từng tấc một sờ lên sống lưng của mình. Hắn đem theo nụ cười, đem theo sự giải thoát, ngón tay hóa thành móng vuốt ra sức dùng lực, tróc một đoạn xương mang theo cả thịt lẫn máu ra ngoài.
Hắn khốn khổ cong người, ôm người con gái đang nằm dưới đất lên, từng bước từng bước đi đến trước mặt Long Vương, “Long cốt tôi trả cho ông. Từ nay về sau, tôi và ông… ân đoạn nghĩa tuyệt!”