20/11/2019
Edit: MOE (Thiên Ngọc)
Sắc trời mênh mông, Lương Uy mơ hồ, liền nghe được âm thanh Dương Liễu.
Lương Uy đột nhiên bừng tỉnh, liền nhìn đến Dương lão gia cùng Dương phu nhân đi theo sau Dương Liễu đang cùng lão đại phu bước chân rảo bước tiến lên ngạch cửa, Lương Uy đi tới cung cung kính kính gọi: “Bá phụ, bá mẫu.”
Dương lão gia nhìn cũng chưa nhìn Lương Uy đi đến mép giường cùng đại phu nhỏ giọng nói chuyện.
Dương phu nhân gật gật đầu ứng thanh, ở sau túm túm tay áo Dương lão gia, Dương lão gia quay đầu lại, vểnh râu hừ nhẹ một tiếng, sắc mặt xanh mét, giương tay liền phải đánh.
Dương phu nhân vội vàng bắt lấy tay Dương lão gia, “Nhi tử còn ngủ đâu, chốc lát đánh thức.”
Dương lão gia nghe vậy thổi râu trừng mắt buông tay. Dương phu nhân quay đầu nhẹ giọng: “Trở về tự mình lãnh phạt đi, còn có Dương Liễu.”
“Là, bá mẫu ( phu nhân )!”
Lương Uy ngượng ngùng sờ sờ cái mũi, nhẹ giọng hướng Dương phu nhân nói lời cảm tạ.
Dương lão gia lại là một trận trừng mắt, quay đầu cùng lão đại phu nói cảm tạ, mang người về nhà.
Dương Cẩm Hữu trong lúc ngủ mơ túm tay Lương Uy không buông ra, Lương Uy chỉ có thể dưới Dương lão gia trừng mắt cùng Dương phu nhân cười như không cười, nhẹ nhàng bâng quơ tay chân nhẹ nhàng đem người ôm vào trong xe ngựa. Xe ngựa mới vừa đi vài bước, người trong ngực từ từ chuyển tỉnh, đôi mắt tròn xoe trộm ngắm chung quanh.
“Tỉnh, còn khó chịu sao?” Lương Uy ôn nhu nói, duỗi tay sờ sờ bụng Dương Cẩm Hữu.
“Vừa rồi đều tỉnh, sợ cha nương giáo huấn……”
Dương Cẩm Hữu nghẹn miệng nhỏ giọng nói, cau mày nhìn Lương Uy: “Cha nương có phải đã sớm biết ngươi hay không.”
“Lần đầu tiên tới lúc sau liền biết.”
“Ai, kia cha nương không phải đã sớm biết sao? Ta còn tưởng rằng không biết đâu.”
Đột nhiên nhớ tới nương còn cố ý vô tình thử quá vài lần, Dương Cẩm Hữu ngượng ngùng lại khẩn trương vùi đầu vào ngực Lương Uy, “Quá xấu hổ, vừa rồi nghe nương nói làm ngươi lãnh phạt đâu, ngươi……”
“Tức phụ nhi yên tâm, không có việc gì, có nương ở bên cạnh nhìn đâu.”
“Ngươi kêu nương đến thuận miệng, bất quá nương mới là lợi hại nhất đâu, nếu ta không giả bộ ngủ lôi kéo ngươi không cho ngươi đi.” Dương Cẩm Hữu ngẩng đầu tròng mắt nhìn Lương Uy.
Lương Uy xoa bóp gương mặt Dương Cẩm Hữu, khẽ cười: “Kia cha nương liền thật phải sinh khí, tướng công còn thế nào đâu tức phụ nhi.”
“Vậy được rồi, ân, bất quá chốc lát ta còn phải giả bộ ngủ để ngươi ôm trở về, ta sợ……”
Dương Cẩm Hữu lôi kéo tay áo Lương Uy, cọ ngực Lương Uy, thanh âm mềm mại làm nũng nói.
Lương Uy hôn hôn trán Dương Cẩm Hữu, khẽ cười một tiếng ôn nhu nói: “Ân, tiểu ngốc.”
Phỏng chừng cha nương đã sớm biết tức phụ nhi là giả bộ ngủ đâu.
“Nói bậy, phu tử đều khen ta thông minh lanh lợi.”
Dương Cẩm Hữu đối đồ tể xem thường, cha nương biết là cha nương biết, ta giả bộ ngủ là ta giả bộ ngủ Dương Cẩm Hữu ngưỡng cằm hừ một tiếng, bò vào lòng Lương Uy, không nghĩ tới chốc lát thật sự hô hô ngủ rồi.
Dương Cẩm Hữu một giấc ngủ tới giờ ngọ, mắt buồn ngủ mới vừa mở liền nhìn đến Lương Uy ngồi ở đầu giường, mặt nhỏ mơ hồ cọ cọ góc chăn, thanh âm mơ mơ màng màng nỉ non: “Ân, đồ tể.”
“Tức phụ nhi, đói hay không, lên ăn cơm.”
Lương Uy sờ sờ gương mặt Dương Cẩm Hữu ngủ phấn nộn.
“Ân ân, đói.”
Mắt Dương Cẩm Hữu bỗng nhiên sáng lấp lánh, tay chân nhanh nhẹn từ trên giường bò dậy, đồ tể một bên sửa y phục cho u, một bên dặn dò chậm một chút.
“Tướng công, cái kia ngươi không sao chứ?” Dương Cẩm Hữu nhìn đồ tể, ngữ khí đáng thương hỏi.
“Không có việc gì, ăn cơm trước, cơm nước xong, có việc nói.”
Lương Uy cười xoa xoa đầu Dương Cẩm Hữu, y híp mắt cọ cọ lòng bàn tay đồ tể, bụng kêu chạy về phía thức ăn nóng hổi.
“Tướng công, ăn xong, ngươi nói.”
Dương Cẩm Hữu một bên dùng khăn tay lau miệng, một bên mắt linh linh nhìn Lương Uy, gấp như hỏa.
“Lại uống chút canh, nương làm bếp nấu cho ngươi.”
Dương Cẩm Hữu nghe xong nức nở một tiếng, ủy khuất ba ba nhìn Lương Uy, đáng thương nói: “Bụng hảo no.”
Dương Cẩm Hữu cau mày uống xong, ôm bụng nằm xuống giường, “Quá trướng.”
Dương tiểu công tử vuốt bụng, thở dài một tiếng.
Lương Uy đi theo ngồi bên cạnh, duỗi tay xoa bóp ngón tay Dương tiểu công tử thon dài, sờ sờ bụng nhỏ phồng phồng, Dương Cẩm Hữu bị ngứa cười khanh khách.
“Tức phụ nhi, cho ngươi.”
Lương Uy từ trong ngực lấy ra một xấp giấy cùng hai thanh chìa khóa giao cho Dương Cẩm Hữu, “Về sau đều giao cho tức phụ nhi bảo quản.”
Dương Cẩm Hữu a một tiếng, cầm lấy giấy lật xem, tất cả đều là ngân phiếu, khế đất cùng thương khế(giấy tờ thương nghiệp), Dương Cẩm Hữu mở ra, trương đại miệng nhìn đồ tể nói:
“Tướng công nguyên lai làm đồ tể kiếm tiền nhiều như vậy, ngươi hẳn là cùng cha hảo hảo nói chuyện đi.”
“Nghĩ cái gì đâu? Tiểu ngốc, nhìn xem nơi này.” Đồ tể chỉ chỉ con dấu trên ngân phiếu cùng khế đất.
“Là quan gia, tướng công, ngươi không phải là……”
Dương Cẩm Hữu nháy mắt sáng lên, Lương Uy đúng lúc bóp miệng Dương tiểu công tử, giải thích:
“Mấy năm trước thời điểm phục binh dịch, biên cảnh Tây Bắc có tình huống, chúng ta bị phái đi biên cảnh, cuối cùng chiến loạn kết thúc, vì có công vốn dĩ tiến cử làm quan, ta chối từ, này đó là bên trên thưởng, mở cửa hàng bởi vì cha ta là đồ tể trong thôn.”
“A, ngươi nếu đi làm quan nói không chừng hiện tại chính là tiểu tướng quân, ta đây còn không phải là tướng quân phu nhân, nhưng hiện tại ta chỉ có thể là tức phụ nhi của đồ tể.” Dương Cẩm Hữu nghẹn miệng mắt u oán nhìn Lương Uy.
Lương Uy phụt cười một tiếng, gõ gõ Dương Cẩm Hữu đầu, “Đầu nhỏ nghĩ đẹp.”
“Làm mộng còn không được sao, đồ tể, ngươi nói ngươi làm sao trả ta làm tướng quân phu nhân.”
Dương Cẩm Hữu nói một nộn tay thon dài từ trên bụng chạy đến ngực Lương Uy.
“Tức phụ nhi muốn ta thế nào trả lại ngươi?” Lương Uy cúi đầu trầm giọng nói bên tai Dương Cẩm Hữu.
Lỗ tai Dương Cẩm Hữu nháy mắt đỏ bừng, ngón tay ngượng ngùng theo vạt áo Lương Uy vén lên y phục bắn, đầu ngón tay phấn hồng chậm rãi trượt xuống, nhẹ giọng ậm ừ: “Ân ân, ta đây cần phải hảo hảo nhìn xem đâu.”
“Muốn hay không tướng công cởi xiêm y làm tức phụ nhi hảo hảo xem xem.”
“Vô sỉ.”
Dương Cẩm Hữu thẹn thùng thấp giọng quát một tiếng, ngón tay ở cơ bụng Lương Uy bình thản qua lại hoạt động. Đồ tể duỗi tay cởi bỏ đai lưng, Dương tiểu công tử hô hô cọ vào, ngón tay sờ sờ hắc mao đồ tể hơi ngạnh, lặng lẽ đi xuống, ngón tay sờ hạ thân thô dài.
“Tức phụ nhi, thế nào??” Lương Uy cúi người ngậm lấy vành tai Dương Cẩm Hữu nhẹ ngữ.
Dương Cẩm Hữu đỏ mặt, rầm rì hàm hồ: “Còn…… Còn tính có thể…… Bất quá……”
Dương Cẩm Hữu cọ cọ lỗ chuông, thẹn thùng: “Bất quá…… Có thể tiến vào……”
“Tiểu da^ʍ trùng, chỉ có thể dùng tay sờ sờ.” Lương Uy hôn hôn trán Dương Cẩm Hữu, chính trực nói.
“Kia tướng công cũng sờ sờ ta, phía dưới đều ướt.” Dương Cẩm Hữu ngửa đầu mắt ướŧ áŧ nhìn Lương Uy.
“Trứng nhi, qua hai ngày.” Lương Uy duỗi tay nhẹ nhàng sờ sờ mông vểnh Dương Cẩm Hữu an ủi.
“Hừ, ta đây cũng không cho ngươi sờ, một chút đều không có lời, ngươi vẫn là đem tướng quân phu nhân bồi cho ta đi.” Dương Cẩm Hữu mở to mắt lộc ai oán nhìn Lương Uy.
“Tức phụ nhi, ngoan, qua hai ngày, chờ thân thể ổn định, được không?” Lương Uy cúi đầu hôn cánh môi Dương Cẩm Hữu đô lên, duỗi tay chậm rãi nhẹ vỗ về lưng Dương Cẩm Hữu.
Dương tức phụ hừ một tiếng, mắt quay tròn nhìn Lương Uy, “Kia tướng công, ta liếʍ một chút.”
“Lên giường ngủ, tiểu da^ʍ trùng.”
Lương Uy duỗi tay bế Dương Cẩm Hữu đi vào phòng trong đặt trên giường, đắp chăn kín mít cho người ta, “Ngoan ngoãn nằm, ta làm Dương Liễu lấy dược lại đây.”
“Nóng, ngươi giúp ta cởi y phục.” Dương Cẩm Hữu nhìn Lương Uy mềm mại nói.
Lương Uy nhìn Dương Cẩm Hữu, y trừng lớn đôi mắt đáp lễ liếc hắn một cái, Lương Uy bất đắc dĩ duỗi tay cởϊ áσ ngoài Dương Cẩm Hữu.
Dương Cẩm Hữu nhìn Lương Uy lại reo lên: “Bên trong còn có đâu, mặc không thoải mái.”
Lương Uy xoa bóp mặt Dương Cẩm Hữu phồng phồng, duỗi tay lại đem áσ ɭóŧ bên trong cởi. Dương Cẩm Hữu trơn bóng nằm trên giường, thoải mái rầm rì rêи ɾỉ, mặt ửng đỏ trộm ngắm đồ tể.
“Tướng công, ngươi muốn cùng nhau nghỉ ngơi hay không.” Dương Cẩm Hữu ngón tay ngoắc ngoắc Lương Uy. (Mé dụ dỗ trắng trợn!!!)
Lương Uy cúi người hôn hôn tay Dương Cẩm Hữu, đem cánh tay trơn bóng bỏ vào trong chăn, “Tức phụ nhi trước đem dược uống lên.”
Lương Uy đang nói Dương Liễu bưng dược đi đến, nhìn Dương Cẩm Hữu ngoan ngoãn nằm trên giường: “Thiếu gia, phu nhân nói người không cần chạy loạn, phu nhân một lát liền muốn lại đây xem thiếu gia.”
“A, nương muốn lại đây, đồ tể đưa ta áo trong cho ta.” Dương Cẩm Hữu lôi kéo chăn ngồi dậy, hoang mang rối loạn nói, đồ tể lấy áo trong giúp y mặc vào.
Dương Liễu ở một bên ánh mắt phức tạp nhìn thiếu gia, cuối cùng nhịn không được nhắc nhở, “Thiếu gia, đại phu nói thời điểm an thai tốt nhất không cần hành phòng, cô gia, người thế nào có thể không khuyên nhủ thiếu gia đâu.”
“Lắm miệng, nói bậy, thiếu gia…… Ta thế nào khả năng cái này cũng không biết đâu.”
Dương Cẩm Hữu quát lớn, gương mặt đỏ bừng trộm liếc đồ tể, bị đồ tể trảo vừa vặn, đồ tể cười cười trừu trừu mũi Dương tiểu công tử.
“Tức phụ nhi về sau chỉ sợ cái mũi thật dài.”
“Hừ.”
Dương Cẩm Hữu ngửa đầu, cằm hơi ngưỡng, hừ nhẹ một tiếng, nhĩ tiêm đỏ bừng.
“Tức phụ nhi uống trước dược, cha nương hôm nay nói chờ thai ngươi ổn định liền thành thân.” Lương Uy một bên thổi dược một bên ngẩng đầu nói.
“Ai?”
Dương Cẩm Hữu trừng lớn mắt nhìn Lương Uy, “Cái gì? Thành thân, ta còn không có……”
Dương Cẩm Hữu nhất thời hoang mang lo sợ hồ hoảng loạn không biết làm sao.
“Đừng nóng vội, trước uống dược, ngươi muốn bao lâu thành thân chúng ta lại thành thân, tức phụ nhi, há miệng.”
“Ân, đồ tể, cha nương thật sự đáp ứng thành thân, chính là thành thân……”
Dương Cẩm Hữu nhìn Lương Uy sờ sờ bụng. Chờ thai an ổn, bụng đều lớn, xuyên hôn phục chịu khó coi, chờ sinh hài tử, giống như còn muốn ở cữ, đến lúc đó hài tử lại nhỏ như vậy, rốt cuộc lúc nào thành thân mới tốt đâu? Dương Cẩm Hữu nháy mắt phiền muộn nhìn Lương Uy.
“Đừng nóng vội, tức phụ nhi, ta sẽ chờ ngươi.”
__________