Mị Cốt Thiên Thành

Chương 15: NHÂN THỂ ÉP NƯỚC

20/11/2019

Edit: MOE (Thiên Ngọc)

Mị nhãn Dương Cẩm Hữu đỏ ngầu mê mang, mới từ dư vị cao trào tỉnh táo lại, dưới thân lại bị nhét vào một quả. Nữ huyệt co rút lại một chút, vách động bị nhét trướng trướng, Dương Cẩm Hữu nức nở một tiếng, hai chân run rẩy, mang theo âm rung nói:

“Không cần…… Ân ân…… Từ bỏ…… Bên trong hảo trướng……”

Ngón tay Lương Uy hướng bên trong cắm cắm, hoa huyệt mấp máy bài trừ một tia da^ʍ thuỷ, đồ tể mất tiếng nói:

“Tức phụ nhi bên trong còn được đâu, mới nhét vào năm quả, tức phụ nhi đếm đếm cái miệng nhỏ phía dưới có thể nhét bao nhiêu?”

“Ân ân a…… Không cần…… Không cần đếm……”

Quá xấu hổ, quá xấu hổ.

Dương Cẩm Hữu che lại đôi mắt, hai chân run rẩy khép lại bị đại chưởng đồ tể tách ra. Tiểu huyệt một trận lạnh lẽo, một quả nho lại bị nhét vào. Ngón tay thô ráp sờ sờ thịt non Dương Cẩm Hữu, thư huyệt mấp máy, trầm giọng nói: “Sáu viên.”

Dương Cẩm Hữu che hai mắt đỏ bừng, gương mặt nóng lên, trộm liếc đồ tể đầy mặt gân xanh một cái, ánh mắt như lang. Bên trong lại bị liên tục nhét vào mấy viên no đủ. Ngón tay đồ tể vỗ nhẹ cánh mông Dương tiểu công tử không ngừng rầm rì rêи ɾỉ, hỏi: “Tức phụ nhi hiện tại mấy viên?”

“Ân ân…… Đừng đánh…… Ra tới……”

Thư huyệt co rút lại, vừa lộ ra đầu quả lại hút vào, Dương Cẩm Hữu e lệ, run giọng: “Mười…… Mười một viên…… Từ bỏ……”

“Tức phụ nhi phải nghiêm túc đếm, biết không?”

Dương Cẩm Hữu nhìn đồ tể vẻ mặt nghiêm túc, trán đổ mồ hôi, gân xanh bạo khởi trên mặt anh lãng, nhìn nhìn lại thấy hai mắt đồ tể hung ác như lang, nghẹn miệng, đáng thương vô cùng gật đầu.

“Ân ân…… Mười hai viên…… Hảo trướng…… Đừng……”

Dương Cẩm Hữu không nói xong, lại một viên bị nhét vào, thư huyệt chỉ có thể liều mạng hấp thu. Thân thể theo bản năng thật cẩn thận sợ lộng hư quả nhỏ, toàn bộ tinh thần đều tập trung ở nội huyệt.

“Ân ân a…… Mười ba…… Từ bỏ…… Tướng công…… Đừng lộng……”

Dương Cẩm Hữu mị thanh cầu xin, hoa huyệt co rút, quả như chen vào chỗ sâu trong u huyệt, dọa Dương Cẩm Hữu thân thể cứng đờ.

“Tức phụ nhi phía dưới ta không thể ăn xong, sao có thể trang không chứa được dưới như vậy, bên trong còn có không ít chỗ trống đâu.” Đồ tể ôn nhu nói, dưới tay lại đem một quả nhét vào.

“Ân ân…… Từ bỏ…… Mười bốn viên…… Hảo tướng công…… Đi vào bên trong…… Sợ hãi……”

“Tức phụ nhi đừng sợ, chốc lát tướng công giúp ngươi đảo thành nước liền chảy ra, chỉ còn hai quả, tức phụ nhi ăn hết đi.” Lương Uy nói, đem hai quả cuối cùng nhét vào bên trong.

“A a…… Bên trong phá…… Tướng công……”

Dương Cẩm Hữu kinh hô một tiếng, ngữ khí đáng thương, hai mắt đỏ bừng nhìn Lương Uy, hạ thân rộng mở đối với đồ tể, nước mắt lưng tròng như cáo trạng nhìn Lương Uy. Đồ tể hô hấp cứng lại, hai tay chế trụ đùi Dương Cẩm Hữu, cự vật rỉ dâʍ ɖị©ɧ, như hổ rình mồi nhìn chằm chằm hoa huyệt bị quả nho nhét đầy. Đại điểu thô dài nhảy lên một chút, qυყ đầυ cọ cọ huyệt khẩu ướt nộn trơn mềm. Đồ tể thẳng lưng thâm nhập, thở dốc trầm giọng:

“Tướng công liền thay ngươi làm thành nước, làm toàn bộ chảy ra được không?” Kê ba phụt một tiếng thâm nhập.

“A a…… Tướng công…… Đừng……”

Dương Cẩm Hữu kinh hô một tiếng, hai tay gắt gao bắt lấy đồ tể cánh tay hữu lực. Quả nho bên trong quả bị dương cụ cứng rắn đè ép phốc phốc tan vỡ, nước sốt chảy ra bên ngoài. Mấy viên trơn trượt qυყ đầυ làm càng thêm thâm nhập, du͙© vọиɠ quấy trong huyệt, dâʍ ŧᏂủy̠ rung động.

Dương Cẩm Hữu nâng hai chân, tự giác câu lấy eo Lương Uy, cả người run rẩy. Nho bị đỉnh nhập sâu trong huyệt như nhảy dựng, xóc nảy vào u huyệt càng sâu. Dương công tử hai tay che bụng, mắt lộc ướŧ áŧ sợ hãi mở to, thanh âm run rẩy nức nở:

“Ân ân…… Vào được…… Tận cùng bên trong……”

Lương Uy nghe vậy, hông dùng sức, cự điểu thâm nhập thượng đỉnh, cực đại qυყ đầυ xuyên qua cái bụng chạm tay Dương Cẩm Hữu một chút. Cự long trong nhục huyệt nội quấy, lại lần nữa trừu động, đồ tể hơi thở cực nóng, thấp giọng:

“Vào được, tức phụ nhi sờ đến sao? Ân!”

Lương Uy nói, khí cụ thâm nhập, đại qυყ đầυ độn hiện trên bụng.

“A a……”

Dương Cẩm Hữu da^ʍ kêu, xấu hổ buồn bực nhìn đồ tể vẻ mặt đắc ý, mắt to ngập nước trừng đồ tể một cái, tay vuốt bụng ảo não qυყ đầυ đỉnh tới da thịt, dỗi nói:

“Vô sỉ…… Ân ân…… Man nhân……”

Đồ tể khẽ cười một tiếng, cúi người hôn hai mắt Dương tiểu công tử, dưới thân chín nông một sâu trừu cắm, ôn nhu nói:

“Đánh đau sao? Tướng công xoa xoa.”

Đại chương Lương Uy thô ráp chậm rãi vuốt ve bụng nhỏ. Dương tiểu công tử bị sờ đến thoải mái híp mắt, rầm rì như tiểu miêu.

“Ân ân…… Tướng công, quả nho lăn tiến tận bên trong.”

Môi Dương tiểu công tử cọ cọ cằm đồ tể, rầm rì không rõ oán giận, hai chân câu lấy tráng eo, lòng bàn chân cọ cọ đồ tể, cố ý trêu chọc thường thường cọ sống lưng đồ tể.

“Kia vi phu lại hướng bên trong tức phụ nhi thao thao.”

Đồ tể nói xong hai tay nâng mông Dương tiểu công tử hướng về phía trước, eo dùng sức thâm nhập. Qυყ đầυ như lưỡi dao sắc bén hướng chỗ sâu trong u huyệt bổ tới. Nộn huyệt khẩn trí bị đỉnh, lúc qυყ đầυ đi tới lại nhiệt tình hướng vào. Miệng nhỏ vui sướиɠ hút lấy kê ba gân xanh dữ, cự vật cứng rắn nóng bỏng dùng sức đâm.

“A a a…… Đến tận cùng bên trong đi…… Chậm một chút…… Không cần…… Đi vào……”

Dương Cẩm Hữu run mông, khóc chít chít mị thanh da^ʍ kêu, thư huyệt khẩn trương kịch liệt co rút. Hai mắt đỏ bừng như con thỏ đáng thương ai oán nhìn đồ tể, khóe miệng mấp máy, muốn nói cái gì lại bị đồ tể thâm nhập, xuất khẩu chỉ còn lại da^ʍ kêu không thành lời.

“Vậy ở lại bên trong, sinh trưởng thành một thân cây, nở hoa kết quả, về sau tức phụ nhi liền mỗi ngày dùng lãng huyệt phía dưới uy tướng công ăn.”

Lương Uy trầm giọng nghiêm trang nói, hạ thân thùng thùng hướng bên trong đỉnh.

Dương Cẩm Hữu nghe vậy hai tay ôm đồ tể khóc chít chít cầu xin: “Ân ân…… A…… Không cần…… Không cần…… Làm ra…… Tướng công…… Hảo tướng công…… Làm ra……”

“Tức phụ nhi, kẹp hảo, vi phu liền đảo ra cho ngươi.”

Lương Uy chế trụ eo nhỏ Dương Cẩm Hữu, dưới thân mân mê một trận, qυყ đầυ cùng thô cán điên cuồng ra vào. Nhục căn trong cơ thể ra vào như giã chày, da^ʍ thuỷ theo đâm chọc vẩy ra bốn phía.

“A a a…… Chậm một chút…… Bên trong…… A a…… Chậm một chút…… Quá sâu……”

Người dưới thân nghẹn ngào ngâm kêu, một tia nước bọt tràn ra khóe miệng, thư huyệt co rút, toàn thân không ngừng run rẩy.

Lương Uy ôm y làm càn lỗ mãng mãnh công, đợi nhân nhi dưới thân muốn ngừng mà ngưng không được co rút, thất thanh da^ʍ kêu sắp cao trào, lại đột nhiên chậm rãi nhợt nhạt động lên, dẫn tới Dương công tử nức nở mị thanh oán giận cầu xin:

“Hảo ca ca…… Còn muốn…… Dùng sức thao thao……”

Đồ tể nhìn y sắp cao trào, lại một trận hung mãnh đâm vào rút ra, thân thể vừa mới bất mãn tiếp theo cơ khát co rút. Lương Uy đề hông mãnh đảo mấy trăm cái, Dương Cẩm Hữu mở rộng chân mị kêu, rêи ɾỉ thét chói tai liên tiếp xuất khẩu, giọng nói càng ngày càng nghẹn ngào, mị hoặc, mị kêu đem hồn người đều câu đi.

Lương Uy dùng sức cắm vào huyệt nội thủy nộn khẩn trí, cự vật thình thịch nhảy lên. Lương Uy đề eo thâm nhập, dương cụ bạo trướng, tiếp theo lỗ chuông mở ra, từng luồng tϊиɧ ɖϊ©h͙ nóng bỏng phun ra trong cơ thể. Hoa huyệt mãnh liệt co rút, đại lượng dịch nhầy phun ra, dịch đυ.c cùng chảy ra bên ngoài, lại hướng chỗ sâu trong huyệt ùa vào, thân thể run rẩy dây dưa nhất thể. Hạ thân hai người lầy lội khẽ nhúc nhích, hành thân héo xuống chậm rãi trượt ra. Thư huyệt phụt một tiếng bạch trọc sền sệt hỗn hợp dâʍ ŧᏂủy̠ cùng nước, vỏ, hạt nho phun ra ngoài. Từng cổ từng cổ theo mông chảy xuống ghế dài, tứ chi dây dưa chậm rãi kề nhau.

“Tức phụ nhi.”

Lương Uy ồm ồm nhẹ gọi một tiếng, ngón tay tiến vào huyệt nội chậm rãi đem đồ vật còn sót lại dẫn ra.

“Ân ân…… Không cần…… Tướng công……”

Dương Cẩm Hữu chôn mặt trong cổ Lương Uy không rõ kêu một tiếng, lười biếng như miêu cọ cọ, hai chân run rẩy, nhục huyệt co rụt kẹp ngón tay đồ tể.

“Ngoan, giúp ngươi đem đồ vật bên trong làm ra tới, bằng không tức phụ nhi tự mình phun chút thủy ra.”

“A……”

Dương Cẩm Hữu nghe Lương Uy nói, mị thanh thở nhẹ, bên trong chảy ra một cổ dâʍ ŧᏂủy̠, ba hạt nho theo dâʍ ŧᏂủy̠ chảy ra. Dương Cẩm Hữu ngô ngô vùi đầu vào trong ngực Lương Uy, ngượng ngùng rầm rì. Lương Uy vỗ lưng người trong lòng hảo an ủi một trận, mới làm y ngẩng đầu liếc mắt một cái, lại ấp úng mị kêu mặt sau ngứa. Lương Uy đề eo, cự vật dựng thẳng dưới thân, một trận mân mê. Dương công tử ân ân a a xin tha mị kêu, thân ca ca, hảo tướng công. Hai người thao làm đến khi trăng lên giữa trời mới ngừng lại. Dương Cẩm Hữu hai mắt nhắm nghiền trong ngực đồ tể, đồ tể yêu thương nhìn người trong lòng, thật cẩn thận ôm người về phòng.

Đồ tể cách vài bữa túc đêm tại Dương phủ, Dương tiểu công tử mỗi ngày chạy hướng nam, đi trên đường cũng không làm cái gì chỉ đến cửa hàng mua chút điểm tâm, sau đó làm tiểu tư lặng lẽ đưa cho đồ tể, chính mình liền ngồi ở đối diện quán trà nghe khúc uống trà, ngẫu nhiên trộm ngắm đồ tể. ó khi bị đồ tể nhìn thấy, Dương tiểu công tử thẹn thùng, hai người mắt đi mày lại, đường mật ngọt ngào, thường thường đến nơi không người liền tới một lần hai tiểu huyệt phía dưới cũng càng ngày càng thích ứng đồ tể tồn tại, nghe vị liền chảy nước, bị sờ một phen liền tao thủy chảy ròng, một hai phải đồ tể thao, ăn xong tinh hoa nam nhân mới bằng lòng bỏ qua. Cho nên Dương tiểu công tử mỗi lần nhìn thấy đồ tể hạ thân liền không chỉ không ướt, y phục cũng đổi càng ngày càng cần mẫn, khiến cho nha hoàn hạ nhân chung quanh cùng mẫu thân nhìn Dương Cẩm Hữu ánh mắt đều thay đổi. Dương Cẩm Hữu nhớ tới này đó liền vừa e thẹn vừa mắc cỡ, thân thể lại khắc chế không được nhớ đại điều đồ tể chảy nước.

Dương Cẩm Hữu cảm giác thân thể không khoẻ, đứng dậy vội từ quán trà đi ra, nhớ đồ tể hôm nay nói muốn lại đây, trong lòng vui sướиɠ. Lại nhớ tới mấy hôm trước từ đáy hòm lộ ra mỏng sam hồ bằng cẩu hữu tặng cho y rất lâu, làm chính mình có thể cùng nha hoàn trong phòng hảo hảo dùng dùng. Dương Cẩm Hữu lúc ấy cự tuyệt không tốt, chỉ có thể nhận lấy, nghĩ đến hôm nay nói không chừng……

Dương tiểu công tử trên mặt đỏ lên, dưới chân như bay hướng nhà mình chạy đi.

__________