Hạ Thừa Nghĩa còn tốt, bản thân anh là người đàn ông cực kỳ đẹp trai, nghe Tiền Lung Lung không muốn quay phim với nam diễn viên ngược lại sang đây làm vệ sĩ cho mình, trong lòng như có một loại cảm giác thỏa mãn vi diệu muốn bay lên. Cho dù đóng phim tình cảm và vệ sĩ là hai loại sở thích hoàn toàn bất đồng, thế nhưng Hạ Thừa Nghĩa vẫn có một chút kiêu ngạo nhàn nhạt như vậy.
Thẩm Học Văn thì không giống vậy, sau khi nghe lời nói của biên kịch sắc mặt anh ta khẽ biến, ánh mắt lướt qua liếc nhìn phía sau lưng biên kịch một cái. Sau đó là nắm cái cằm của biên kịch, bảo đầu của anh ta chuyển hướng ra sau một chút.
Thiệu Hoa đứng ở sau lưng biên kịch, hơi vểnh miệng nhìn anh ta.
Biên kịch: . . .
Nếu nói người khác xấu xí, mà người ta vừa lúc ở phía sau ngươi thì không có kí©ɧ ŧɧí©ɧ chút nào hết mà! Tiền Lung Lung lần này bị cô hại chết rồi, Thiệu Hoa mặc dù là người chỉ mới xuất đạo hai năm, nhưng nghe nói rất có bối cảnh, đắc tội vua màn ảnh tương lai anh ta còn có thể gia nhập vào đội ngũ biên kịch nữa hay không đây?
"Sao lại tới đây?" Thẩm Học Văn không để ý tới khuôn mặt đại chúng tràn ngập ưu thương của biên kịch, nắm cái cằm của anh ta vứt qua một bên, không cho anh ta ngăn trở mình và Thiệu Hoa.
Thiệu Hoa là một người đàn ông cực kỳ anh tuấn, nếu nói riêng về ngoại hình thì thật ra anh ta hơi nhỉnh hơn Hạ Thừa Nghĩa. Chỉ là một năm trước đó anh ta gặp phải tai nạn xe cộ, bộ mặt bị thương tổn không nhỏ. Sau khi chữa trị, dung mạo của anh ta càng đẹp hơn lúc trước, thế nhưng dù sao rốt cuộc vẫn là phẫu thuật thẩm mỹ. Đối với người đàn ông chỉnh qua dung nhan, Tiền Lung Lung luôn luôn là khinh bỉ càng thêm khinh bỉ, nhưng cô không biết Thiệu Hoa cũng không phải tự nguyện phẩu thuật thẩm mỹ.
"Đến xem Hạ Thừa Nghĩa lại chạy tới đây đến diễu võ dương oai, cậu cứ để anh ấy tùy ý khi dễ như vậy hả?" khóe mắt Thiệu Hoa đảo qua Thẩm Học Văn, nghe được tên Hạ Thừa Nghĩa, đạo diễn theo phản xạ có điều kiện làm ra vẻ mặt nịnh nọt, khiến khóe mắt Thiệu Hoa mới vừa đảo qua liền giựt giựt.
"Không có cách mà, " Thẩm Học Văn buông tay, "Có tiền là đại gia, tôi không có tiền, mà cậu cũng chỉ có thể dùng thân để tài trợ, mà không phải tài trợ tiền tài."
"Chỉ cần tôi ở giới văn nghệ một ngày, cha tôi sẽ không cho tôi tiền. Lần trước làm giải phẫu đã dùng hết toàn bộ tiền để dành rồi, hiện tại tôi còn nghèo hơn cậu đó." Thiệu Hoa cũng rất bất đắc dĩ, làm một diễn viên mới, anh ta thật sự rất nghèo.
"Không có cách, chúng ta cũng là vì theo đuổi mộng tưởng thời niên thiếu. Vì thực hiện mộng tưởng, không thể không cúi đầu với thế nhân tầm thường!" Thẩm Học Văn vô cùng đau đớn nói.
Thế nhân tầm thường Hạ Thừa Nghĩa mới từ trong phòng nghỉ đi ra: . . .
"Xem ra cậu rất hi vọng bộ phim truyền hình đầu tiên mình chế tác bị cắt." Hạ Thừa Nghĩa nhíu mi nhìn Thẩm Học Văn.
Thẩm Học Văn lập tức lộ ra vẻ mặt nịnh nọt, dáng vẻ cầu xin chà đạp cầu xin chà đạp hướng về phía Hạ Thừa Nghĩa, tỏ vẻ tôi rất nhẫn nhịn tùy cậu giày vò, tha hồ giáo huấn đừng ngại!
Thiệu Hoa thì nhìn biên kịch bị Tiền Lung Lung túm đi nói nhỏ, lộ ra vẻ mặt nghiền ngẫm. Bởi vì bộ kịch truyền hình này tình tiết đánh nhau rất nhiều, nữ chính nữ giả nam trang và nhân vật nam chính đầu tiên là không đánh nhau thì không quen biết, tiếp theo là kề vai chiến đấu, mà Thiệu Hoa vốn nhân thân thủ cũng xem như là tốt, trừ phi động tác có hệ số nguy hiểm rất cao, còn không anh ta chắc chắn sẽ không dùng thế thân. Bởi vậy cảnh Thiệu Hoa và Tiền Lung Lung đánh ngang tài ngang sức không hề ít, anh ta đối với diễn viên tạm thời có thể chịu được cực khổ lại không nói nhiều này có hảo cảm rất lớn. Hơn nữa bởi vì Tiền Lung Lung thân thủ tốt, động tác đối với Thiệu Hoa mà nói rất khó làm được thì cô vẫn làm rất tốt, dưới sự dẫn dắt của Tiền Lung Lung đều trở nên vô cùng nhẹ nhàng.
Có loại cảm giác được bảo hộ.
Thiệu Hoa nhịn không được nhìn thoáng qua Hạ Thừa Nghĩa đang đả kích tinh thần Thẩm Học Văn, bỗng nhiên có loại cảm giác thứ thuộc về mình bị cướp đi.
Bên này biên kịch và Tiền Lung Lung kề tai nói nhỏ: "Cô thật sự là hại chết tôi rồi! Bởi vì cô chạy đi không làm diễn viên đóng thế nữa, đạo diễn thiếu chút nữa hành hạ chết tôi. Còn có bởi vì cô nói nhân vật nam chính xấu, tôi vừa rồi. . ."
Tiền Lung Lung nhìn gương mặt tuyệt vọng của biên kịch, không có chút nào tiếp thu bi thương của biên kịch, mà vẫn thực sự cầu thị nói: "Anh ta thật sự rất xấu, còn không bằng anh nữa."
Lời này Tiền Lung Lung lén lút không chỉ có nói qua một lần với biên kịch, tuy nhiên bây giờ cũng không phải là lén lút, cô lại không có tận lực hạ thấp giọng, đạo diễn nhân vật nam chính bên cạnh cộng thêm nhà đầu tư tương lai cũng nghe được nhất thanh nhị sở.
Đồng chí vệ sĩ tiểu đệ Tần Dương của Tiền Lung Lung nhìn biên kịch, lại nhìn Thiệu Hoa đẹp trai người người oán trách, đột nhiên nghĩ đến, nếu như dựa theo phép tính của Tiền Lung Lung, anh ta có phải cũng có thể tính thành đẹp trai hay không? Loại cảm giác đắc chí không hiểu rõ này là gì thế này? Chẳng lẽ tinh thần AQ đã xâm nhập vào tuỷ não anh ta hay sao?
Hạ Thừa Nghĩa biểu tình không thay đổi, nhưng nhìn từ khí thế sóng sánh phát ra, thì anh vô cùng xoắn xuýt.
Hết lần này tới lần khác biên kịch không biết sống chết còn không có phát hiện ba tên đầu sỏ đã phát hiện bọn họ "Xì xào bàn tán", còn có thể dán vào lỗ tai Tiền Lung Lung hỏi: "Thôi đi, lần đầu tiên gặp mặt thì cô nói tôi "Xấu xí thì cũng coi như xong, nhưng cũng đừng đi ra hù dọa người khác!". Cô nói một chút, rốt cuộc tuýp đàn ông như thế nào mới được tính là nhìn được trong mắt cô hả!"
Tiền Lung Lung nhíu mi, quay đầu lại nhìn Hạ Thừa Nghĩa, ánh mắt vô cùng có tính xâm lược. Tiền Lung Lung là một người cho tới bây giờ cũng không biết chột dạ là gì, ánh mắt cô nhìn người khác vĩnh viễn là thẳng tắp, kiên định. Ánh mắt nóng rực rơi xuống trên người Hạ Thừa Nghĩa, khiến đồng chí mỹ nam bỗng nhiên có loại cảm giác đưa thân vào tòa thành bốn phía đều là nham thạch nóng chảy, không cách nào trốn, trốn cũng không thoát.
Thẩm Học Văn dính vào bên cạnh Thiệu Hoa, thấp giọng nói: "Tôi có một loại cảm giác trời long đất lở."
Thiệu Hoa cảm giác ngược lại là không tới trình độ long trời lở đất, mà có loại khó chịu nhàn nhạt. Với tư cách bạn bè thời thơ ấu với Hạ Thừa Nghĩa, từ nhỏ Thiệu Hoa luôn được khen đẹp mắt, trên thực tế ở trong mắt cha anh ta, thứ duy nhất anh ta có thể vượt qua Hạ Thừa Nghĩa chính là khuôn mặt đủ để khinh thường giới văn nghệ. Nhưng bây giờ, thứ hạng nhất duy nhất anh ta so với Hạ Thừa Nghĩa đều bị người phụ nữ mà chính bản thân anh ta hơi có chút cảm tình bác bỏ, tư vị trong đó, cũng chỉ có Thiệu Hoa có thể cảm nhận được.
Mà trong lòng Hạ Thừa Nghĩa so với Thiệu Hoa còn muốn không được tự nhiên hơn, anh nhớ lại ánh mắt cực kỳ có tính xâm lược mấy ngày nay của Tiền Lung Lung, nhíu nhíu mày. Có câu nói anh muốn hỏi, thế nhưng loại vấn đề này đối với một người phụ nữ mà nói thật sự không dễ hỏi trước mặt, huống chi nơi đây còn có nhiều người như vậy.
Anh lưu mặt mũi cho Tiền Lung Lung, nhưng gánh không được Tiền Lung Lung tự lấy mặt mũi mình làm cơm ăn. Chỉ thấy Tiền Lung Lung lia đôi mắt lên lên xuống xuống trên người Hạ Thừa Nghĩa, chuyên chú nhìn anh, nói với anh: "Tôi lần đầu tiên gặp anh, liền muốn cướp anh về nhà. Bất quá khi đó có quá nhiều người, tôi định ở chỗ không có ai thì cướp, thế nhưng anh chạy quá nhanh, mới chỉ chớp mắt liền không tìm được người."
Biên kịch mấy lần định ngăn cản Tiền Lung Lung lộ ra vẻ mặt tuyệt vọng, bụm mặt chạy tới góc nhà ngồi xổm.
"Sau một tháng tôi nhớ anh, nhớ đến cơm ăn cũng không ngon, đêm ngủ không yên, mấy ngày hôm trước rốt cuộc ở công trường thấy được anh. Thật vất vả mới bắt được anh lại, ai ngờ tôi không tự chủ được lại ngủ quên mất."
Khuôn mặt luôn luôn bình tĩnh của Hạ Thừa Nghĩa, dần dần nứt ra.
"Vốn trực tiếp cướp anh về nhà, tuy nhiên lại phát hiện tôi ngay cả cái phòng ở cũng không có, căn bản nuôi dưỡng không được anh. Tôi liền từ diễn viên đóng thế và công tác ở công trường, chuyên tâm làm vệ sĩ, trước mua phòng ốc, lại trải giường, ôm anh về nhà."
Hạ Thừa Nghĩa hít sâu, lại hít sâu, lại lại hít sâu, miễn cưỡng bình tĩnh lại hỏi: "Cô là. . . đang trình bày cô đối với tôi vừa thấy đã yêu, vì tôi tới đây làm vệ sĩ sao?"
Thẩm Học Văn thấp giọng nói bên tai Thiệu Hoa: "Cô ấy là đang trình bày quá trình cô ấy muốn bao nuôi Hạ Thừa Nghĩa."
"Không có, tôi không nghĩ tới là anh cần vệ sĩ. Tôi chỉ là muốn kiếm nhiều tiền một chút, bởi vì tối thiểu trước tiên tôi phải có nhà của mình đã." Tiền Lung Lung nói xong, đi đến bên cạnh Hạ Thừa Nghĩa, quỳ một chân trên đất nắm tay Hạ Thừa Nghĩa, ở trên mu bàn tay khẽ hôn xuống.
Cô cố gắng nhớ lại lời kịch Shakespeare đọc thuộc lòng lúc học đại học, ngô không ra ngô, khoai không ra khoai bắt chước nói: "Anh là đồ ăn tốt nhất, nhìn thấy anh, em một xíu đồ ăn đều không cần ăn, chỉ ăn cơm trắng cũng cảm thấy đặc biệt hương vị ngọt ngào. Anh là bài văn trợ ngủ tốt nhất, nghĩ đến anh, không cần học thuộc từ đơn Anh ngữ em cũng có thể đi vào mộng đẹp ngọt ngào. Anh là tiền vàng xinh đẹp nhất, ở trước mặt anh, tất cả tiền vàng bảo thạch đều ảm đạm không ánh sáng. Thỉnh cho phép em trói. . . Xin anh đi vào tòa thành tương lai của em, em sẽ chất tiền vàng và bảo thạch đầy giường anh, vì anh chấp nhận tất cả vận rủi xoay quanh anh, vì anh kể những câu chuyện vui tươi nhất trước khi ngủ. Anh có nguyện ý đi theo em không?"
Cô ngửa đầu 45 độ, trong mắt tràn ngập tình cảm chân thành tha thiết.
Hạ Thừa Nghĩa, Thiệu Hoa, Thẩm Học Văn, biên kịch cùng với Tần Dương đã hoá đá: . . .
Hạ Thừa Nghĩa: loại cảm giác bị xem như tiểu thư quý tộc mảnh mai thời Trung Cổ làm sao phá giải đây! Vì sao lời của cô ngoại trừ vô sỉ bên ngoài còn chân thành như thế, chân thành khiến người không chút hoài nghi, chân thành làm anh cảm động đến mức muốn bóp chết mình luôn vậy?
Thiệu Dương: Thì ra, cảm giác được xem như công chúa mà bảo hộ khi quay phim trước đây, không phải là ảo giác sao?
Biên kịch: A, đám mây đêm nay, thật là trắng!
Tần Dương: Tôi chưa tỉnh ngủ phải không? Hay là ngày đó bị Tiền Lung Lung đánh ngã nhưng chưa hề tỉnh lại? Hiện tại hết thảy đều là ảo giác của tôi? Không biết bị bệnh tâm thần, thì bảo hiểm y tế có chi trả cho hay không?
Thẩm Học Văn: Từ câu từ thổ lộ này, thì Hạ Thừa Nghĩa đối với cô ấy mà nói trừ ăn ra thì chính là ngủ, chính là tiền, đừng tưởng rằng dùng từ ngữ hoa lệ trau chuốt là có thể che giấu đi nội hàm tầm thường trong đó, gạt được người khác chứ không lừa được tôi đâu!