Vô Hạn Cầu Sinh

Chương 13: Học viện Mỹ Thuật 5

Editor&beta: Helen

-----------

Cuồng Đao và Vân Lạc nhìn nhau, hai người đều tỏ vẻ cứng rắn, không ai nhường ai, không ai chịu nhận thua.

Đúng lúc này, Long Âm bỗng nhiên quay đầu lại.

Trong lúc vô tình Vân Lạc liếc mắt nhìn sang bên cạnh một cái, lập tức lông tóc đều dựng đứng, thậm chí không tự chủ mà lùi lại một bước, buột miệng thốt ra, “Mẹ ơi.”

Long Âm có thể tự tin trong bốn người là người chiến thắng cuối cùng thì đương nhiên lớp trang điểm trên mặt cũng không hề kém cỏi. Trên mặt vẽ như quỷ, sút chút nữa Vân Lạc cho rằng phó bản có thêm một con u linh nữa.

Không khách khí mà nói trang điểm kiểu này còn giống quỷ hồn hơn cả Sophia.

Long Âm chớp chớp mắt biểu tình còn rất đắc ý.

Khóe miệng Cuồng Đao giật giật, không nhịn được mà quay đầu đi. Thật không muốn thừa nhận tên bên cạnh là đồng đội……

“Nếu các anh không muốn hợp tác vậy tôi đi trước.” Vân Lạc nhanh chóng viết xuống một dòng chữ, sau đó tạm biệt rời đi.

Cuồng Đao đặt bút viết, “Vốn dĩ là có cơ hội để trao đổi manh mối nhưng đã bị anh dọa chạy.”

Long Âm, “……”

Sao lại trách anh ta?

Cuồng Đao tiếp tục viết, đột nhiên động tác khựng lại, đột nhiên ngẩng đầu, trong ánh mắt hiện lên vẻ kinh ngạc. Nếu nhớ không nhầm thì lúc nãy Vân Lạc đã mở miệng nói chuyện? Vì sao cái bóng không hề có phản ứng, giá trị sinh mệnh cũng không có thay đổi?

Bên kia, Vân Lạc dựa lưng vào tường, trong lòng thầm than, “Có vẻ bị phát hiện rồi.”

Ngay tại buổi tối đầu tiên, Sophia nói, “Từ giờ trở đi, cô cũng có thể quyết định cách sống của chính mình.” Cô liền đoán được giả thiết “Không được phát ra tiếng vang” đã không còn tác dụng với cô.

Ở phòng hội họa, Vân Lạc đã sớm thử nghiệm. Cho dù là nói chuyện nhỏ nhẹ hay nhảy vài cái thật mạnh trên sàn cô đều không chịu công kích, giá trị sinh mệnh vẫn đầy như cũ.

Xem xét đến việc người chơi khác vẫn đang ở trong trò chơi, cô nghĩ nó không quá đáng chú ý, nên vẫn tiếp tục giả bộ người chơi bình thường.

Ai ngờ Long Âm đột nhiên quay đầu lại, khuân mặt đó có lực sát thương cực lớn. Cô nhất thời vô ý, mở miệng kêu lên, vì thế nháy mắt lộ ra. Tuy rằng ngay lập tức rời khỏi phòng nhϊếp ảnh, nhưng có lẽ đã bị chú ý rồi.

“Phát hiện thì phát hiện thôi, dù sao người chơi trong cùng phó bản không thể công kích lẫn nhau.” Lấy lại bình tĩnh, Vân Lạc đi về phía phòng gốm sứ.

****

Phòng điêu khắc, Nửa Đường Chủ Nghĩa cùng Cười Xem Hồng Trần nhìn nhau, không hẹn mà cùng giật mình —— trải qua hỏi đáp với Boss, hai người đều ý thức được, cả hai đều đã phát hiện ra manh mối, không cần phải làm bộ làm tịch không biết tình hình nữa.

Mặt khác, hai người cần phải so sánh mắt nhìn, phải đoạt được manh mối trước đối phương!

Nửa Đường Chủ Nghĩa không ngừng dùng tay đυ.ng vào vật trang trí trong phong, kiểm tra từng cái một.

Bên cạnh, Cười Xem Hồng Trần động tác cũng không chậm, nhanh chóng xem xét vật phẩm khả nghi.

Nửa Đường Chủ Nghĩa vận khí không tồi, không lâu sau liền tìm được manh mối mới.

Hai học sinh một nam một nữ đang cùng điêu khắc tượng đá, thuận tiện nói chuyện phiếm.

Nam sinh nói, “Thiên tài hội họa chuyên nghiệp bất hạnh bị tai nạn xe cộ mà qua đời, các thầy cô đều cảm thấy đáng tiếc. Tất cả đều nói chỉ cần 10 năm nữa cô ấy sẽ trở thành bậc thầy thế hệ mới.”

“Cô ấy khá là kỳ quái, cả ngày chỉ ở một mình, không thích nói chuyện.” Nữ sinh bĩu môi, “Các thầy cô có khả năng là thưởng thức tài hoa nên bao dung hơn với cô ấy. Nhưng mà bạn học xung quanh đều cảm thấy, cô ấy quá âm trầm, nhìn cũng rất kỳ quái.”

“Cô ấy cũng đã mất rồi, nên tích chút đức đi.”

……

Trong phòng điêu khắc, hai nữ sinh đang cãi nhau. Trong đó một người có mái tóc xoăn, một người khác hết sức quen chính là BOSS phó bản Sophia.

Nữ sinh có mái tóc xoăn khẩu khí rất kém, “Cô đã lấy được giải thưởng toàn quốc, vì sao còn muốn tham gia cuộc thì thành phố cùng tôi? Không thể từ bỏ sao?”

Sophia biểu tình thờ ơ, “Vì sao phải từ bỏ? Vốn dĩ thi đấu chính là muốn chọn ra những tác phẩm tốt nhất mà. Nếu cô vì tôi mà không đạt giải, điều đó chưng minh thực lực của cô không đủ.”

Nữ sinh tóc xoăn tức giân không thôi, “Nhân cách kém cỏi, tính tình quái gở, khó trách không có ai muốn nói chuyện với cô!”

“Nếu thật sự không có ai nói chuyện với tôi thì tốt quá.” Sophia thở dài, ngữ khí hiu quạnh, “Thật hy vọng biến thành người tàng hình.”

Nữ sinh tóc xoăn nổi trận lôi đình, lại không có cách nào, chỉ đành tức giận mà rời đi.

Sophia rũ mắt xuống, nhẹ giọng nỉ non nói, “Mệt mỏi quá.”

Trừ bỏ bản nhân, không ai có thể hiểu cô.

Sophia không biết mình có thể chịu đựng bao lâu, có lẽ ngay giây tiếp theo liền sẽ bị người xung quanh ép điên.

……

Xem xong ảo cảnh thứ 2, thật lâu sau Nửa Đường Chủ Nghĩa không nói gì.

Bởi vì không hợp với tập thể, bị coi là kỳ lạ, chịu mọi lời trách mắng, xa lánh, cũng khó trách Sophia sẽ cảm thấy mệt mỏi.

Từ đầu tới cuối, cô ấy cũng chỉ muốn được yên tĩnh. Nhưng mong đợi ấy, cô ấy chưa từng đạt được.

Nội tâm Nửa Đường Chủ Nghĩa đã bị xúc động cực lớn, không tự giác mà thất thần.

Phòng điêu khắc nhanh chóng bị đảo lộn.

Điều tra xong, ánh mắt Cười Xem Hồng Trần hơi lóe, lặng lẽ đi ra ngoài cửa. Hiện giờ đã là buổi sáng thứ 2, hơn nữa thời gian đi trôi qua hơn một nửa, không còn nhiều thời gian để lãng phí.

So với việc tìm được càng nhiều manh mối, Nửa Đường Chủ Nghĩa càng muốn ở tại chỗ để sửa sang lại suy nghĩ, nên cô ấy không cần làm phiền người khác, không phải sao?

Chỉ chốc lát sau, Cười Xem Hồng Trần đã rời khỏi phòng điêu khắc, đi về phía phòng gốm sứ.

****

Mới vừa vào cửa, Cười Xem Hồng Trần liền phát hiện trong phòng gốm sứ không có một bóng người, không nhịn được vui mừng.

Cô ta vừa định tiến hành điều tra, phía sau cửa liền thình nhảy ra một người, đồng thời phát ra tiếng kêu kì quái đáng sợ.

Cười Xem Hồng Trần bị hoảng sợ, theo bản năng lùi về sau. Ai ngờ trên mặt đất có dây thừng, cô ta lập tức bị vướng vào theo đó ngã xuống.

Ngay lúc cô ta té ngã liền hoảng sợ phát hiện trên bàn phía sau giá gỗ bày đầy sản phẩm làm từ gốm sứ.

“Phanh ——”

“Bang ——”

“Bịch ——”

Tiếng vang thanh thúy liên tục vang lên, tất cả những sản phẩm gốm sứ đều vỡ thành từng mảnh, Cười Xem Hồng Trần mặt không còn chút máu, nhận ra vấn đề.

Ngay sau đó, cái bóng trên mặt đất biến thành băng vải, bịt kín miệng cô ta, cuối cùng thậm chí còn bịt kín cả nhân vật lại.

Về mặt khác, giá trị sinh mệnh -30, giá trị sinh mệnh -40, giá trị sinh mệnh -30, giá trị sinh mệnh -50…… Chỉ trong chốc lát, giá trị sinh mệnh trở về 0, người chơi bị loại trừ.

Mạc Xuyên bởi vì phát ra tiếng kêu kì quái, giá trị sinh mệnh -30, nhưng mà anh ta không ngại. Nhìn xem Cười Xem Hồng Trần bị loại, trong lòng anh ta rất tự đắc.

Giải quyết xong một người, đang muốn rời khỏi phòng. Ai ngờ mới đi vài bước, lại phát hiện có người. Chờ khi thấy nick name “Vân Lạc”, “Cấp bậc 1”, ánh mắt anh ta liền tối sầm lại, lặng yên lui về phòng.

Vân Lạc không nhanh không chậm, đi từng bước tới gần, cuối cùng tiến vào phòng gốm sứ.

Mạc Xuyên làm lại trò cũ, chợt từ phía sau cửa vụt ra. Mang theo gương mặt đã được trang điểm tỉ mỉ, đột ngột xuất hiện trước mặt mục tiêu.

Ai ngờ Vân Lạc đã sớm có chuẩn bị, im lặng mà nhìn anh ta thần sắc vô cùng trấn định.

Anh cho rằng tôi sẽ phạm sai lầm hai lần cho cùng một lỗi? Vân Lạc lạnh mặt, sâu trong nội tâm cao lãnh cười.

Mạc Xuyên, “……”

Điều này không giống như đã nói.

Một người mới là đối tượng thích hợp nhất để đối phó, phải là người chơi bị loại trừ nhanh nhất mới đúng, vì sao đến người này lại khó như vậy?

Đúng lúc này, Mạc Xuyên kinh ngạc phát hiện, một người chơi mới ma giá trị sinh mệnh vẫn như cũ là đủ 100. Nói cách khác, từ lúc bắt đầu trò chơi đến nay, cô không chịu bất kì tổn thương nào hết.

Nhưng mà làm sao có thể?! Nói cách khác, cô gái này làm cách nào vượt qua buổi tối đầu tiên?

Nghĩ như vậy, Mạc Xuyên móc ra giấy bút, nhanh tay viết, “Làm giao dịch không? Cô nói ra làm thế nào để vượt qua buổi tối đầu tiên an toàn, tôi dùng manh mối trong phòng gốm sứ làm trao đổi.”

Vân Lạc nhìn lướt qua thiếu niên đang tỏ vẻ hứng thú. Cùng kẻ vừa tập kích cô làm giao dịch? Lại không phải người mắc hội chứng Stockholm.

Mạc Xuyên tiếp tục viết, “Tôi khuyên cô nên nghe lời, ngoan ngoãn hợp tác cùng tôi. Nếu như bị tôi theo dõi, với mức máu chỉ 100 này của cô không chịu nổi vài lần lăn lộn đâu.”

Nội tâm Vân Lạc không hề dao động, thậm chí còn muốn cười. Cô đặt bút trả lời, “Anh cứ thử xem” BOSS còn không công kích cô, anh ta chỉ là một người chơi, còn có thể công kích sao?

Đây là rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt? Đôi mắt Mạc Xuyên hơi hơi nheo lại.

Viết xong câu cuối cùng, Vân Lạc đặt bút xuống, đi xem xét căn phòng này.

Trong phòng, rất nhiều tác phẩm gốm sứ được bày trên giá gỗ.

Vân Lạc xem xét từng cái một, không chỉ kiểm tra xem nó có ẩn dấu chữ ký “Sophia” không, mà còn lật xem dưới đây của gốm sứ, nhất định không bỏ qua bất kì khả năng nào.

Mạc Xuyên yên lặng tới gần, hành động bất ngờ, đột nhiên nắm vai cô.

Trong trò chơi Vô Hạn Cầu Sinh đã giảm bớt cảm giác đau, chỉ bằng 1/10 so với thế giới thật, bởi vậy Vân Lạc cũng không cảm thấy đau đớn.

Tuy rằng sự việc xẩy ra đột ngột, nhưng lòng sớm cô đã có phòng bị, bởi vậy gốm sứ cầm trong tay, vững như Thái sơn.

Kế tiếp, Vân Lạc tiếp tục xem xét. Mạc Xuyên không ngừng quấy rầy, lại chưa từng thành công.

Trong lúc đó Nửa Đường Chủ Nghĩa đang định tiến vào phòng, nhưng cô đứng ở ngoài cửa liền nhận ra được bầu không khí bên trong có vẻ không đúng. Vì thế quyết đoán rời đi, đi sang phòng khác.

Mạc Xuyên bắt lấy mọi cơ hội để tiến hành công kích, cuối cùng lại tuyệt vọng phát hiện, giá trị sinh mệnh của Vân Lạc vẫn là 100 không chút sứt mẻ, mặt đen lại. Nói cách khác, anh ta bám lấy Vân Lạc lăn lộn, chỉ lãng phí thời gian, mặt khác không làm được việc gì.

Trong lòng Mạc Xuyên chợt lạnh —— biết người mới này không đơn giản, lại không nghĩ khó chơi như vậy. Mấy lần công kích tất cả thất bại, cho dù anh ta dùng bao nhiêu thủ đoạn, mục tiêu vẫn không bị thương tổn gì cả……

Về mặt khác, trong lòng Vân Lạc cũng không cao hứng. Đem phòng gốm làm cho đảo lộn, thế mà chỉ phát hiện một tờ giấy ở phía dưới, miễn cưỡng có thể xem như manh mối. Mặt trên viết, “Sophia đã trở lại! Cô ta sau khi chết biến thành quỷ, trở về báo thù!”

Trừ thứ này ra không còn gì khác.

Vân Lạc nâng quai hàm vô cùng buồn rầu. Phó bản có mức khó bình thường, đồng đội cấp cao lại không thể liên thủ, thật sự thực phiền phức. Phần lớn manh mối đã bị người phía trước lấy đi, muốn thu thập càng nhiều tin tức nhất định phải làm trao đổi.

Chính là……

Vân Lạc liếc mắt nhìn người nào đó một cái, cảm thấy thay vì tin vào nhân phẩm của động đội, còn không bằng dựa vao lượng manh mối ít ỏi mà đoán mò.

Trong lúc hai người đang ghét bỏ lẫn nhau, màn đêm đã buông xuống, cảnh vật xung quanh nhanh chóng biến đổi.

Vân Lạc đánh giá bốn phía, phát hiện Mạc Xuyên đã biến mất không thấy đâu, chính mình cũng không còn ở phòng gốm sứ.

Đây là một bãi cỏ xanh, hoa tươi ở khắp nơi, cỏ xanh mơn mởn, xa xa là những ngọn núi cao ngất bao phủ bơi mây, liên miên không dứt.

Cơ hồ là trong nháy mắt, Vân Lạc nghĩ tới việc đi dã ngoại vẽ vật thực.

Sự thật đúng là như thế. Ngay khi trong đầu cô hiện lên suy nghĩ này, u linh lại lần nữa xuất hiện.

Sophia ngồi ở trước bàn, dùng toàn bộ thể xác và tinh thần tập trung vẽ tranh.

Giây tiếp theo, hệ thống nhắc nhở, 【Người chơi được tự do hành động, thời gian liên tục năm phút.】

【Chú ý: hành vi của người chơi có khả năng chọc giận Sophia, cũng có khả năng lấy lòng Sophia, mời hành sự cẩn thận.】

Vân Lạc ngồi trên mặt đất, lẳng lặng chờ đợi Sophia hoàn thành tác phẩm, trong mắt biểu hiện hiểu rõ. Ngậm miệng không nói, không làm gì cả, Sophia chắc chắn sẽ vừa lòng.