Nếu là Âu Tuân trước đây chưa hiểu Phong Quang, nghe thấy Phong Quang vô tư nói mình sống rất tốt, có lẽ hắn sẽ tin, nhưng bây giờ hắn đã hiểu, Phong Quang chưa bao giờ thể hiện mình oan ức tủi thân trước mặt người khác, dù trong lòng cô vô cùng khó chịu. Vì cô phải làm đại tiểu thư của nhà họ Hạ, mà đã là đại tiểu thư thì không được khóc.
"Anh có chuyện muốn nói với em". Không kịp chờ Phong Quang phản ứng, hắn kiên quyết kéo tay cô ra khỏi phòng học.
Triệu Tiểu Lộ ngờ ngàng nhìn bóng lưng hai người họ, trong lòng vô cùng buồn bã. Hồi nhỏ, lúc học lớp hai, Triệu Tiểu Lộ chuyển trường, khi vừa đến trường mới, cô không có bạn bè, lúc ấy cô lẻ loi đứng dưới tán cây của sân thể dục, vừa khéo thấy Âu Tuân cô độc đứng trong góc. Triệu Tiểu Lộ nhìn anh trai lớp trên, cô vẫn nhớ hắn là hàng xóm bên cạnh nhà mới của mình, cô chợt cảm thấy hóa ra mình cũng không cô đơn, vì vậy chào hỏi hắn một tiếng. Cô không ngờ được chỉ một câu "chào anh" mà thôi, Âu Tuân lại coi cô là bạn nhiều năm như vậy. Cô không biết, Âu Tuân luôn thích trốn trong một góc tối, chưa bao giờ có ai nói "xin chào" với hắn, Triệu Tiểu Lộ là người đầu tiên, thế nên cô mới vinh hạnh được hắn đối xử đặc biệt. Sau đó cha mẹ Âu Tuân gặp chuyện không may qua đời, Âu Tuân không khóc, nhưng càng thêm trầm lặng ít nói. Khoảng thời gian đó Triệu Tiểu Lộ ở bên hắn rất lâu, cô biết tình cảm như có như không của Âu Tuân với mình, cũng không phải cô chưa từng nghĩ đến việc tiến thêm một bước với hắn, nhưng mỗi lần cô bước chân tới thì sẽ phát hiện Âu Tuân sẽ giữ khoảng cách rất xa với cô, như muốn trốn trong một góc xa hơn. Sau đó, cô ta cũng không suy nghĩ gì thêm, không phải Âu Tuân muốn yêu ai đó, mà hắn chỉ muốn có người bầu bạn bên cạnh mà thôi. Hắn sẽ tránh xa sự gần gũi mà mình không biết theo bản năng, vì tình cảm là thứ không thể dùng đầu để tính toán được. Triệu Tiểu Lộ không ngờ người cuối cùng giúp Âu Tuân bước ra ánh sáng lại là Hạ Phong Quang. Cô không rõ cảm giác của mình với Phong Quang là gì, nhưng nếu là người Âu Tuân lựa chọn, cô sẽ đối xử dịu dàng với Phong Quang. Vì Âu Tuân là bạn của cô.
Phong Quang bị Âu Tuân đưa tới nhà hắn, hắn không ở kí túc xá mà cùng Quách Minh thuê một gian phòng ở gần trường học, lúc này Quách Minh không có ở nhà. Phong Quang còn chưa kịp ngắm căn phòng tròn méo ra sao, cửa vừa đóng lại, cô đã bị Âu Tuân đè lên cửa, sau đó hắn hôn thật mạnh lên cánh môi cô. Nụ hôn đến đột ngột như bão táp làm cô không kịp trở tay. Trong đầu Phong Quang trống rỗng, cô vô thức nhắm mắt lại, quên cả suy nghĩ, theo bản năng ôm lấy hắn, lặng lẽ hưởng thụ nụ hôn mạnh mẽ lạ thường này. Dần dần, cho đến khi cô gần như không thở nổi, Âu Tuân cuối cùng cũng buông tha cho cánh môi sưng đỏ của cô ra. Hắn rời khỏi môi cô, chuyển sang vùi đầu vào cổ cô. Một tay hắn phủ lên chiếc bánh bao mà mình vẫn luôn khao khát, tay kia luồn qua váy, chạm vào vùng cấm địa. Cả người Phong Quang run lên, tia lý trí cuối cùng sót lại nói với cô rằng không thể tiếp tục như vậy được. Cô đẩy mạnh hắn ra, giữ lấy cổ áo không biết đã bị cởi ra từ lúc nào, thở gấp nói: "Dừng, Âu Tuân...anh lý trí một chút".
Âu Tuân chỉ bị đẩy ra một bước, hắn lại sáp đến gần, khó hiểu hôn nhẹ kên cánh môi cô, rành rọt đáp: "Anh muốn em".