Chử Hàng đi ra ngoài nhưng cũng không đi đâu cả, anh đứng ở trước cửa chờ Nghê Phỉ Vọng.
Vừa thấy cô đi ra, liền nắm lấy cổ tay cô, mở cửa phòng bên cạnh, kéo cô vào rồi khóa trái cửa.
Phòng bên cạnh không bật đèn, tối đen chỉ có thể mơ hồ thấy thân ảnh đối phương.
Chử Hàng buông tay cô ra, thuận thế ôm eo cô, ấn chặt vào người anh.
Nghê Phỉ Vọng bị anh đè trước ngực, cằm anh đè trên vai cô.
Tâm trạng bất ổn lúc nãy bây giờ mới có thể trầm lắng xuống, anh giận cũng không sao cả, chỉ cần bây giờ cô ôm anh, dỗ anh vài câu là được.
Chỉ cần ôm anh là có thể nắm chắc được anh.
“Khi nào mới có thể đổi thành tớ?” Chử Hàng hỏi như vậy, giọng nói rất thấp nhưng hơi thở nóng rực phả trên cổ cô, dần dần thấm vào trong lòng.
“Tại sao vẫn luôn là Giang Ngạn Chu? Rõ ràng là tớ mới đúng.”
Chử Hàng không vui, vô cùng không vui.
Nhưng anh sẽ không chịu đựng, anh biết chuyện này không liên quan đến Nghê Phỉ Vọng nhưng là anh muốn Nghê Phỉ Vọng đau lòng cho anh, sau đó tới dỗ anh.
Anh đã thành công –
“Đừng vậy mà… Cậu đừng buồn.” Nghê Phỉ Vọng ôm lấy anh, đau lòng mà nói, giọng cô mềm như bông, bọc lấy cảm xúc khó chịu của anh.
“Tại sao lại không? Tớ vô cùng không vui.” Giọng nói anh hơi hung dữ, sau đó cắn lấy cổ cô, hàm răng chạm vào da thịt cô, đầu lưỡi chậm rãi liếʍ lấy.
Cô hừ một tiếng, để anh cắn, trong bóng tối ờ lấy gương mặt anh, nghiêng đầu hôn.
“Bây giờ tớ chỉ biết có cậu thôi mà, Giang Ngạn Chu là ai? Tớ đâu có quen.” Cô dùng âm thanh cực kỳ dịu dàng dỗ dành anh.
Chử Hàng buông cô ra, chậm rãi hô hấp.
“Thật mà, cậu tin tớ nha.” Nghê Phỉ Vọng đang thấy có hiệu quả nên tiếp tục bổ sung.
Chử Hàng rầu rĩ ừ một tiếng, sau đó hôn lấy môi cô.
Không phải là một nụ hôn triền mien nhẹ nhàng mà là một nụ hôn hung dữ, chiếm hữu, từ khóe môi đến giữa môi, anh đều ngậm lấy lại mυ'ŧ vào, đuổi theo đầu lưỡi cô không chịu dừng.
Nước bọt trào ra ướŧ áŧ, hai người cứ hôn nhau lâu như thế, đến mức không khí xung quanh cũng hơi ẩm ướt.
Nghê Phỉ Vọng nghĩ thầm, dỗ bạn trai thật là mệt quá đi.
Mệt thân thể nhưng trong lòng vẫn thấy ngọt ngào.
Chử Hàng đi về trước, Nghê Phỉ Vọng tranh thủ vào phòng vệ sinh sửa sang quần áo của mình.
Đôi môi cô đỏ rực, bị anh hôn đến sưng đỏ, trên cổ cũng có một dấu vết nhợt nhạt.
Cô đỏ mặt dùng nước vỗ vào vào chỗ đó, thấy không nhạt dần thì thôi vậy.
Lần sau cô cũng phải đánh dấu trên người Chử Hàng.
Lúc cô đẩy cửa phòng, các bạn học đang nhốn nháo bỗng dưng im lặng.
Nghê Phỉ Vọng không có biểu cảm gì, đi đến bên cạnh Chử Hàng.
Bên cạnh anh là một bạn học mập mạp.
Cô vỗ vai cậu ta, cậu ta quay đầu lại nhìn cô.
“Chỗ này nhường cho tớ được không?” Nghê Phỉ Vọng hỏi.
Cậu bạn gật đầu: “Được… được.”
Cậu bạn mập mạp ngồi đến mức trên ghế nóng lên, Nghê Phỉ Vọng vừa ngồi xuống đã nhíu mày.
Tay cô bị Chử Hàng nắm lấy, anh nghiêng đầu nhìn cô, ý bảo cô đổi chỗ cho anh.
Nghê Phỉ Vọng nói không cần.
Ngón tay cô nhẹ cào lòng bàn tay anh, tình cảm của hai người đều tỏa ra khắp xung quanh.
Mọi người mở to mắt nhìn, cúi đầu nghị luận sôi nổi.
Nghê Phỉ Vọng lấy ly nước của Chử Hàng để uống, sau đó bắt gặp ánh mắt “khϊếp sợ” của Kỷ Thư Thấm, quên mất rồi… cô quên nói với Kỷ Thư Thấm rồi.
Nhưng bây giờ có chuyện quan trọng hơn.
Cô khụ giọng, âm lượng không nhỏ, mọi người trong phòng đều nghe thấy rõ –
“Tớ có bạn trai rồi.
Xin mọi người đừng đồn bậy bạ nữa.”
“Á đù… trâu bò.” Cậu bạn mập mạp kinh hô.
Mọi người đều nhìn cậu ta, sau đó lại nhìn Nghê Phỉ Vọng, cuối cùng thì nghiêm túc nhìn Giang Ngạn Chu.
Giang Ngạn Chu cúi đầu không nói chuyện, Trần Lỗi thì vẫn luôn lải nhải bên tai cậu ta điều gì đó.
Mọi người im lặng trong chốc lát rồi có vài tiếng xì xào, rồi trở lại bình thường.
Nghê Phỉ Vọng cứ nghĩ mọi chuyện sẽ được giải quyết ổn thỏa như vậy, giây tiếp theo, đột nhiên lại lặng ngắt như tờ —
“Đi..
đi rồi… Giang Ngạn Chu đi rồi.”
“Giận quá hóa thẹn à?”
“Đúng là kịch hay.”
Nghê Phỉ Vọng nhìn bóng dáng Giang Ngạn Chu rời đi, cảm thấy cô đang làm cậu ta mất mặt nhưng cô cũng không thấy áy náy.
Lúc trước khi còn theo đuổi Giang Ngạn Chu, có bao nhiêu lần cô bị mất mặt chứ? Tuy rằng lúc đó cô tự mình gây chuyện nhưng bây giờ trong lòng lại thoải mái vô cùng.
Chử Hàng nắm chặt tay cô, Nghê Phỉ Vọng nhìn anh, nũng nịu: “Đau tớ.”
Chử Hàng phản ứng lại, bỗng nhiên buông cô ra.
Lúc sau Giang Ngạn Chu cũng không trở về, Nghê Phỉ Vọng cũng không nhắc đến cậu ta nữa.
Tuy Chử Hàng biết bây giờ Nghê Phỉ Vọng đang thích mình, nhưng vừa rồi anh cũng không phải là giả vờ ghen, anh vẫn còn ý thù địch với Giang Ngạn Chu.
Tất cả mọi người đều nói Giang Ngạn Chu không thích Nghê Phỉ Vọng, nhưng trong mắt cậu ta… lại không như vậy.
Cũng không phải nói Nghê Phỉ Vọng người gặp người thích, chỉ là mấy năm nay anh âm thầm quan sát, phát hiện thấy, ngoại trừ Nghê Phỉ Vọng thì bên cạnh Giang Ngạn Chu không dây dưa với bất kì nữ sinh nào khác.
Không là không có nữ sinh nào bám dính như Nghê Phỉ Vọng, chỉ là Giang Ngạn Chu chỉ chấp nhận Nghê Phỉ Vọng bám dính lấy cậu ta.
Nghĩ đến đây, Chử Hàng lai nắm chặt tay Nghê Phỉ Vọng.
Tay cô dễ ra mồ hôi nên làm tay anh cũng hơi ướŧ áŧ.
Nghê Phỉ Vọng đang ăn bánh bao thì ngẩng đầu lên nhìn anh, phát hiện anh đang thất thần thì cào lòng bàn tay anh, làm cho anh tập trung trở lại.
Lúc Nghê Phỉ Vọng cho rằng chuyện này đến lúc hạ màn thì Kỷ Thư thấm đến tìm cô tính sổ, bắt cô lại nói chuyện rất lâu.
Đương nhiên, ở trước mặt Chử Hàng thì Kỷ Thư Thâm không dám mắng tàn nhẫn, chỉ quở trách vài câu.
Nghê Phỉ Vọng cười trừ cho qua.
Ăn xong, Chử Hàng đưa cô về nhà.
Lúc đến cửa, Chử Hàng hỏi cô: “Sao cậu lại nói cho mọi người biết?”
“Không muốn cậu bị thiệt thòi.
Nếu không lại ghen rồi bắt tớ vào phòng tối để hôn.” Nghê Phỉ Vọng cười hì hì, trong mắt là từng đốm sáng dịu dàng.
Chử Hàng cười, cười hạnh phúc.
Anh ôm cô, khóa cô trong lòng mình, “Phỉ Vọng thật tốt.”
“Nhưng tớ sẽ không ghen, cũng không bắt cậu vào phòng tối để hôn đâu mà.” Trên đỉnh đầu là giọng nói của Chử Hàng.
Nghê Phỉ Vọng thấy tim mình đập mạnh, như là nhịp trống, làm cho cô điên loạn.
“Vậy thì thôi.” Cô nói.
Thật hạnh phúc.
Gió đêm mùa hè dịu dàng, nhẹ nhàng phớt qua mặt cô, như là Chử Hàng đang hôn lấy cô.