Tù Nhân Xinh Đẹp Của Thiếu Tướng

Chương 83: Bé Yêu Của Tôi! Em Đẹp Quá!

Phu nhân à, tôi van cô, tôi lạy cô! Nếu phu nhân không đến gặp Thượng tướng, ngài ấy chắc chắn sẽ gϊếŧ chết tôi mất!

Quảng Doanh chắp hai tay trước mặt, làm động tác van lạy Túc Kỳ, giọng nói sắp lạc hẳn đi. Trên mắt phải của ông là một vết bầm tím đen, trông giống hệt một con gấu trúc hết sức đáng thương.

Cái gã này, nóng tính là bản năng không thể sửa được!

Túc Kỳ làu bàu mắng Hoắc Kiến Trương trong người, sau đó liền gật đầu đồng ý. Mấy hôm nay, cô thường xuyên buồn nôn, không ăn uống được nhiều. Chỉ ăn được vài ba miếng liền ôm bụng nôn ọe. Cảm giác nghén rất khó chịu, mỗi lần nôn xong, mặt mũi Túc Kỳ lại tái xanh.

Cô được Quảng Doanh đưa đến bệnh viện. Hoắc Kiến Trương đang nằm trên giường, vừa trông thấy cô liền lập tức ngồi bật dậy, dây chuyền cắm trên tay rơi vãi tứ tung, mặc kệ đau đớn mà chạy đến ôm chầm lấy Túc Kỳ.

- Em đi đâu mà mấy ngày nay không tới gặp tôi?

Ngỡ rằng Hoắc Kiến Trương sẽ phải nổi cáu với cô, nhưng trái lại thái độ của Hoắc Kiến Trương lại khá mềm mỏng. Túc Kỳ đâu biết, những ngày này Hoắc Kiến Trương nhớ cô đến phát điên, quằn quại. Hầu như đêm nào anh cũng thức trắng, mỗi ngày chỉ chợp mắt được một vài tiếng cỏn con.

- Vết thương của anh thế nào rồi?

Túc Kỳ lạnh nhạt hỏi, lại trông thấy hai bên quầng thâm của anh đã đen lại, ánh mắt tinh anh thường ngày cũng lờ đờ chứa đầy vẻ mệt mỏi.

Hoắc Kiến Trương lắc đầu, cười tươi đáp:

- Không còn đau nữa! Em xem này!

Anh co tay trái lên cho Túc Kỳ xem thử. Ai ngờ vết đứt truyền tới cảm giác đau buốt, khiến anh lập tức rịn ra vài tầng mồ hôi, bật miệng kêu rên:

- Ui cha!

Túc Kỳ vội vàng đỡ lấy người Hoắc Kiến Trương, lo lắng mắng anh:

- Tay trái mới nối làm sao đã khỏi! Anh phải cẩn thận chứ!

Cô vừa mắng, vừa dùng tay xoa xoa cánh tay trái cứng ngắc cho anh. Thấy Hoắc Kiến Trương im lặng, Túc Kỳ bèn ngẩng đầu lên nhìn anh, vừa vặn chóp mũi va phải chiếc cằm khêu gợi của người đàn ông hoàn mỹ trước mặt. Ở khoảng cách gần như thế này, cả cô và anh đều cảm nhận được hơi thở ấm nóng của nhau. Đôi mắt long lanh lấp đầy bóng hình Hoắc Kiến Trương khẽ động. Túc Kỳ cụp mắt, vừa muốn trốn tránh anh liền bị tay phải của Hoắc Kiến Trương giữ lại.

Anh âu yếm nhìn xuống cô, giọng nói pha chút buồn bã:

- Túc Kỳ à! Vì sao mấy hôm nay em lại né tránh tôi?

Túc Kỳ không muốn trả lời, chỉ nhàn nhạt đáp:

- Tôi bận!

- Em bận gì? Em bận ghét tôi hay em bận hận tôi sao?

Hoắc Kiến Trương vẫn không cho cô cơ hội lẩn trốn, đem Túc Kỳ đặt ngồi trên đùi anh, thở dài nói.

Cả hai nhìn nhau đau đáu, trong lòng chất chứa rất nhiều suy nghĩ phức tạp. Sự im lặng của Túc Kỳ khiến Hoắc Kiến Trương không vui.

- Em có yêu tôi không?

Túc Kỳ mở to mắt nhìn anh. Đột nhiên Hoắc Kiến Trương nhắc tới vấn đề yêu đương là có ý gì? Bàn tay vuốt tóc cô của anh có chút run rẩy. Dường như, để có thể thốt ra câu hỏi này, trong lòng Hoắc Kiến Trương đã phải dày vò rất cực khổ. Anh biết người con gái này hận anh đến nhường nào, ghét anh ra làm sao? Tình yêu đối với cô cũng thật khó khăn biết chừng nào!

Hai tay nhỏ Túc Kỳ chống lên ngực anh, bối rối chống chế đáp:

- Không! À, ý tôi là, lúc này đâu phải thời điểm thích hợp để hỏi vấn đề này!

Cô vừa dứt lời, Hoắc Kiến Trương đã đẩy Túc Kỳ nằm sấp trên giường, nhanh chóng ấn môi hôn lên miệng cô. Miệng nhỏ Túc Kỳ tràn ngập hơi thở bỏng rát của anh, bị anh liếʍ sạch toàn bộ những dư vị mật ngọt, hôn đến tê tâm phế liệt.

- Đừng! Chúng ta không thể!

Túc Kỳ hốt hoảng chống cự, chặn lại bàn tay hư hỏng của anh đang tìm cách cởϊ áσ.

Lông mày Hoắc Kiến Trương chau lại, lộ rõ nét không vui:

- Cho tôi hôn nó một chút, một lát thôi! Tôi nhớ em, nhớ cơ thể của em đến phát điên rồi!

Chỉ bằng một tay, Hoắc Kiến Trương thuận lợi cởϊ áσ ngoài của Túc Kỳ, sau đó vòng tay ra sau lưng cô, tháo chốt áo ngực mà kéo bung ra. Khuôn ngực căng tròn, bồng bềnh của Túc Kỳ vươn ra, hai viên ngọc hồng bé xíu đã dựng đứng cả lên, mời gọi môi mỏng của Hoắc Kiến Trương thưởng thức.

Anh đưa tay xoa nắn, vo tròn hai bên nụ hồng, thỉnh thoảng lại siết mạnh làm Túc Kỳ co người kêu rên. Phản ứng của cô khiến Hoắc Kiến Trương rất thích thú. Anh cúi xuống hôn cô lần nữa, kéo dài xuống cổ thon cùng xương quai xanh quyến rũ, bàn tay to lớn liên tục vần vò hai bên bầu ngực mềm mại.

- A! Anh đừng làm vậy!

Túc Kỳ ưỡn cao người, hứng chịu nụ hôn mãnh liệt của anh, chiếc lưỡi ướŧ áŧ liên tục ve vuốt xung quanh đầu ngọc, làm cho nó vươn cao cứng ngắc. Túc Kỳ thở hổn hển, hai bên ngực tròn bị anh nuốt ngập trong miệng, nhanh chóng ướt tràn mật ngọt của anh.

Hoắc Kiến Trương thở gấp, nhân lúc Túc Kỳ không chú ý liền lén lút kéo phăng chốt khóa váy của cô xuống, sau đó lột luôn quần trong, ném xuống dưới đất.

- Hoắc Kiến Trương! Anh vô liêm sỉ!

Hai bên chân cô bị Hoắc Kiến Trương tách rộng, hung hăng cúi xuống hôn lên vùng mật hiểm.

- Em đừng chống cự! Cơ thể của em đang rất sảng khoái đấy!

Hoắc Kiến Trương cười nhẹ, dùng đầu lưỡi ẩm ướt quét dọc hai bên cánh hoa, bàn tay phải linh động sờ soạng, liên tục xoa bóp mông tròn căng mẩy.

Túc Kỳ đưa tay che miệng, rưng rức chịu trận. Hoắc Kiến Trương càng hôn càng điên cuồng hơn, liếʍ láp hoa nhỏ non mơn mởn, sau đó ấn lưỡi vào sâu bên trong hang mềm.

Hơi thở Túc Kỳ trở nên gấp gáp, không ngừng co giật. Cô nhắm chặt hai mắt, bặm môi, cố gắng kìm chế tiếng kêu rên đang dần lạc hẳn đi. Hai bầu ngực căng tròn nảy lên nảy xuống theo từng nhịp thở hết sức căng thẳng.

Đột nhiên, giữa kheo chân Túc Kỳ chợt bị một vật nóng bỏng rát, cứng ngắc đặt lên. Cô hốt hoảng mở choàng mắt, giật thót khi trông thấy vật nam tính của Hoắc Kiến Trương đã sưng phồng, bị anh cọ lên xuống xung quanh vùng cấm ướt nhẹp.

- Hoắc… Hoắc Kiến Trương! Anh không được cho vào!

Túc Kỳ vừa muốn bò dậy, Hoắc Kiến Trương đã hung hăng ấn vật nam tính to lớn vào trong nơi hiểm sâu, nhét đầy cơ thể cô không chút thương tiếc.

Cơn đau buốt làm Túc Kỳ bật khóc kêu rên. Hai tay cô bám chặt ga giường, thân dưới liên tục chịu những cú thúc mạnh mẽ.

Sự chặt khít từ hai bên mật đạo bao trọn vật nam tính của Hoắc Kiến Trương, chốc chốc co rút lại, khiến anh sung sướиɠ đê mê đến tê dại.

Hộc… hộc…

Vầng trán cao rộng của Hoắc Kiến Trương đổ đầy mồ hôi, từng giọt, từng giọt rơi cả lên bụng và hai chân Túc Kỳ. Anh nắm lấy bàn chân đẹp đẽ của cô, dùng lưỡi liếʍ láp, sau đó cắn lên từng ngón. Thân dưới liên tục luận động không ngừng nghỉ, đem Túc Kỳ hòa trộn càng thêm sâu.

- Ưm… Ưm… ư…aaaa!

Túc Kỳ rên to, nức nở đến mức chảy cả nước mắt.

- Nhẹ thôi! Anh đừng làm mạnh!

Cô đập hai tay lên cơ bụng săn chắc của anh, hoảng sợ nhìn xuống nơi giao thoa đang vận động mạnh mẽ của hai người, gần như không có bất kỳ khe hở nào cả. Theo lời bác sĩ Elisa dặn cô, trong thời kỳ mang thai, cha mẹ vẫn có thể tiến hành quan hệ nhưng cần biết điều chỉnh nhẹ nhàng để không làm ảnh hưởng tới em bé.

Hoắc Kiến Trương cũng rất nghe lời cô, mọi chuyển động nhẹ nhàng hơn trước. Anh dùng tay phải lật úp người Túc Kỳ lại, kéo mông cô đẩy lên cao hơn, sau đó tiếp tục tiến vào từ phía sau. Trong tư thế này, Túc Kỳ bị anh chiếm đoạt toàn diện. Hai tay cô chống trên giường, đỡ lấy thân thể nhỏ nhắn đang phải chịu những cú thúc mạnh. Hoắc Kiến Trương cúi xuống hôn lên gáy và lưng cô, bàn tay liên tục nắn bóp hai bên ngực tròn.

- Bé yêu của tôi! Em đẹp quá!

Hoắc Kiến Trương khàn giọng ca ngợi, nhịp độ tăng mạnh dần. Những cú thúc lúc nhanh, lúc chậm, cứ thế lấp sâu khoảng trống trên cơ thể mềm mại của Túc Kỳ. Cô khổ sở gào lên, khóc không ra hơi:

- Á! Anh… anh mau ra đi! Tôi không chịu được nữa!

Hoắc Kiến Trương bật cười, cắn lên vành tai cô thật đau, âu yếm thì thầm:

- Kỳ bé bỏng! Mới bốn mươi hai phút đã khóc lóc thảm thương như thế này rồi. Mai sau tôi sẽ huấn luyện cho em nhiều hơn.

Dứt lời, anh ôm lấy eo thon Túc Kỳ, gấp gáp chạy nước rút trong người cô. Dòng mật hiếm hoi từ cơ thể cô tiết ra, chảy ướt từ khe đùi xuống chân thon Túc Kỳ, tạo nên một cảnh tượng hết sức quyến rũ và gợϊ ȶìиᏂ.

Cơ thể Túc Kỳ cong lên, làn da chi chít các dấu hôn đỏ hồng, bờ mông căng tròn được đẩy cao hơn, cùng theo tiếng gầm lớn của Hoắc Kiến Trương là một dòng chất lỏng quánh sệt được phóng thích.

Túc Kỳ nằm gục trên giường, hai chân run lẩy bẩy cọ vào nhau, toàn thân co giật liên tục, mồ hôi ướt đẫm đổ ra nhễ nhại. Biểu hiện đáng yêu này của cô khiến Hoắc Kiến Trương rất đỗi tự hào. Anh cúi xuống, âu yếm ôm cô vào lòng, hé môi hôn lên trán và mắt phượng Túc Kỳ, dịu dàng nói nhỏ:

- Em có biết không! Em chính là người phụ nữ đầu tiên của tôi đấy!