Tù Nhân Xinh Đẹp Của Thiếu Tướng

Chương 47: Không tin anh nữa 

Túc Kỳ được Hoắc Kiến Trương chở về biệt thự, lại ân cần lấy cồn, giúp cô rửa sạch vết vỡ trên lòng bàn chân.

- Nằm nghỉ ngơi đi, tôi có chút chuyện cần xử lý gấp. Có lẽ, sẽ về muộn!

Túc Kỳ kéo chăn nằm xuống, lặng thinh không đáp. Cô không khóc, chỉ cảm thấy lòng người quá nhạt. Ngay cả người thân cũng ruồng bỏ nhau, huống chi người lạ. Lại nghĩ đến Hoắc Kiến Trường, trong lòng Túc Kỳ càng thêm rối bời.

Rõ ràng, chính anh ép cô rơi vào đường cùng, thân mang tội nghiệp ba năm, danh dự bị đánh mất, nhục nhã đến cả người thân cũng không thèm nhìn mặt. Những ngày vừa qua, mặc dù Hoắc Kiến Trương đối xử với cô rất tốt, trái ngược hoàn toàn với tính cách hung hãn của anh trước kia. Nhưng chính điều đó lại khiến Túc Kỳ càng thêm nghi ngờ, cho rằng nhất định đằng sau chuyện này có nhiều uẩn khúc khác.

Kể từ vụ xô xát lần trước, Chu Dương chưa từng gọi điện cho cô. Túc Kỳ biết anh khó xử nên cũng giữ im lặng, để cho anh có thời gian nghỉ ngơi.

- Câm con mẹ mồm đi!

Tiếng quát dưới lầu bất ngờ vang lên ầm ĩ, làm Túc Kỳ giật nảy mình. Cô tung chăn ngồi dậy, rón rén mở cửa bước ra, chọn một góc khuất, lén lút quan sát từ phía trên.

Hoắc Kiến Trương đang cãi nhau với một người đàn ông lạ, chốc chốc lại vung chân múa tay, đạp người đàn ông kia ngã lăn quay ra đất không một chút thương tiếc.

Người đàn ông mặt mũi sưng vù, liên tục bò đến trước mặt Hoắc Kiến Trường, ôm lấy gấu quần anh mà khẩn khoản van xin:

- Hoắc tiên sinh, tôi đã làm đúng như những gì người yêu cầu. Thế nhưng... nhưng... cha mẹ của cô ta cứ nằng nặc không chịu tin. Thành ra...!

- Ngu! Bằng chứng đâu? Toàn bộ ảnh và video làʍ t̠ìиɦ tao đưa cho mày, mày ném cho chó gặm à?

Hoắc Kiến Trương càng nghe càng điên tiết, lại có chân đạp lên đầu anh ta mấy cái.

Chân tay Túc Kỳ bỗng nhiên bủn rủn. "Ảnh và video làʍ t̠ìиɦ", ngay khi não bộ của cô tiếp nhận những từ này, một luồng khí lạnh lập tức chạy dọc sống lưng.

"Vương Túc Kỳ, cô hãy nhìn xem đây là gì? Toàn bộ ảnh và video làʍ t̠ìиɦ của chúng ta đều được tôi sao lưu lại hết. Chậc... chậc... Biết đâu, cha mẹ cô rất thích món quà này thì sao?"

"Hoắc Kiến Trường khốn khϊếp, mau trả lại cho tôi!"

Túc Kỳ cắn chặt môi, ngăn cho tiếng nấc không phát ra thành tiếng. Bàn tay cô run lên lẩy bẩy, cố gắng bấu víu chút hy vọng cuối cùng.

Làm ơn! Làm ơn ai đó hãy nói cho cô biết, người được nhắc tới trong câu chuyện của Hoắc Kiến Trương và người đàn ông kia, không phải là cô đi!

- Thế sao về sau ông bà ta lại chịu tin con gái họ bán thân cho đại gia làm giàu? Hử?

Phía bên dưới, giọng nói đanh thép của Hoắc Kiến Trương vẫn vang lên đều đều. Mặc dù ngữ âm đã nhỏ lại, nhưng vẫn đủ để Túc Kỳ nghe thấy.

Người đàn ông đáng thương lắp bắp trả lời:

- Dạ... dạ... Tôi bắt em gái của cô ấy, sau đó mở cho cô ta xem toàn bộ ảnh nóng và video. Cuối cùng họ mới chịu tin!

- Thứ ăn hại! Chuyện đơn giản như thế mà giải quyết không xong. Mau cút đi cho khuất mắt!

Túc Kỳ ôm ngực, hô hấp không thông, loạng choạng bước về phòng ngủ, ôm gối khóc rưng rức.

Một khoảnh khắc cực kỳ hiếm hoi nào đó, Túc Kỳ đã ngỡ Hoắc Kiến Trường thay đổi. Lòng thù hận cô dành cho anh cũng đã giảm đi ít nhiều, không còn chống đối như trước.

Phải rất lâu sau, Hoắc Kiến Trường mới trở về nhà. Nghe tiếng vặn nắm cửa, cả người Túc Kỳ giật thót. Cô muốn xông lên đổi chất với

anh, nhưng tạm thời chưa tìm được bằng chứng nên quyết định nằm im, vờ như không có chuyện gì.

Hoắc Kiến Trương cởϊ áσ, tháo vòng cổ và đồng hồ, thản nhiên lên tiếng hỏi cô:

- Có muốn tắm chung không?

Túc Kỳ lắc đầu, thờ ơ đáp:

- Tôi không thích!

Nhưng với tính cách ngông nghênh sẵn có, Hoắc Kiến Trương nào để cô yên. Anh kéo mạnh chăn của Túc Kỳ ra, sau đó bế bổng cô lên, mặc cho cô giãy giụa kịch liệt vẫn đem cô ném vào bồn tắm, chốt chặt cửa phòng lại.

Hoắc Kiến Trương ôm lấy Túc Kỳ, đè chặt cô vào tường, nhanh chóng luồn tay vào trong áo, chộp lấy hai khuôn ngực đẫy đà, liên tục xoa bóp. Gương mặt tuấn mỹ cúi xuống, dùng chóp mũi cao vυ't cọ cọ lên má cô, hào hứng lần tìm đôi môi mọng nước mà hôn xuống. Tuy nhiên, Túc Kỳ lại ngậm chặt miệng, trực tiếp quay đầu sang hướng khác, né tránh nụ hôn của anh, lạnh lùng mở lời:

- Tôi rất mệt!

Thái độ chống đối của cô làm Hoắc Kiến Trường có chút bối. Anh buông Túc Kỳ ra, không ép cô nữa.

- Thế thì về phòng nghỉ ngơi đi!

Túc Kỳ mở cửa trở về phòng.

Nhân lúc Hoắc Kiến Trường chưa tắm xong, nhanh chóng lục tìm điện thoại của anh. Hoắc Kiến Trường đang cắm sạc ở trên bàn làm việc. Khi trông thấy, Túc Kỳ mừng rỡ như bắt được vàng, vội vàng mở màn hình. Thế nhưng, điện thoại đã được khóa mật khẩu. Cô thử đủ mọi cách đều không thành công.

Mồ hôi lạnh dần dần túa ra từ các đầu ngón tay. Túc Kỳ vừa mở, vừa sợ sệt nhìn ra phía cửa phòng. Đúng lúc cô đã hoàn toàn thất vọng, chợt màn hình báo tin nhắn gửi đến. Nội dung tin nhắn hiển thị ngay trên màn hình khóa. Người gửi là Phương Chu Tâm.

"Về phần bà Vương, em sẽ giúp anh giải quyết nhẹ nhàng. Tin ở em!"

Túc Kỳ đặt điện thoại xuống, hoàn toàn suy sụp. Trời đất xung quanh cô quay cuồng, đảo lộn. Hóa ra, Hoắc Kiến Trường chưa từng thay đổi, ăn năn vì cô. Bấy lâu nay, anh chiều chuộng, ân cần với cô cũng chỉ là lừa dối, đem Túc Kỳ ra làm trò đùa.

Túc Kỳ ngửa cổ, bật cười như điên.

Hoắc Kiến Trương vừa vặn bước vào, tóc còn chưa lau khô, nhìn thấy điện thoại của mình đang nằm trong tay Túc Kỳ, lập tức biết có điều chẳng lành xảy ra.

- Ai cho phép em tự tiện xem trộm điện thoại của tôi?

- Anh câm miệng lại! Hoắc Kiến Trường, anh thật khốn nạn! Anh chơi đùa với tôi đủ chưa, hả?

Túc Kỳ gào lớn, chỉ tay vào mặt anh mắng nhiếc.

Hoắc Kiến Trường chưa hiểu chuyện gì xảy ra, thắc mắc muốn bước lên gần cô, Túc Kỳ lại lùi ra phía sau, gằn giọng chất vấn:

- Anh giải thích đi! Đây là cái quái gì?

Nội dung tin nhắn này, Hoắc Kiến Trương cũng không hiểu. Phương Chu Tâm đột ngột nhắn linh tinh cho anh, lại có thể khiến Túc Kỳ giận dữ tới như thế.

- Tôi biết cái quần què gì ở đây! Em nổi điên khỉ gì?

- Hoắc Kiến Trường, để tôi nói cho anh biết! Tôi kinh tởm con người khốn khϊếp như anh! Đừng hòng tôi tin anh nữa!

Mặt mũi Hoắc Kiến Trương lập tức đen xì lại.

Anh thở dài, nhếch môi đáp gọn lỏn:

- Ừ! Mọi chuyện đều do chính tay tôi làm đấy, vừa lòng em chưa?