Cách tốt nhất để chữa bệnh viêm dạ dày chính là: Ăn đồ thanh đạm.
Bác sĩ chịu trách nhiệm chẩn đoán cho Mạnh Nguyễn đã đặc biệt nhấn mạnh khi cô xuất viện: “Mấy ngày tới không nên ăn đồ nhiều dầu mỡ, tuyệt đối không được. Hơn nữa sẽ khó tiêu hóa. Tốt nhất nên ăn cháo, dễ tiêu hóa, bồi bổ dạ dày.
Ăn đồ thanh đạm, Mạnh Nguyễn có thể chịu được.
Nhưng ăn cháo, không được.
Trong các món mà Mạnh Nguyễn ghét ăn nhất thì cháo đứng vị trí đầu tiên.
“Trong thị trấn có giao cơm hộp không?” Mạnh Nguyễn hỏi: “Cũng là Mộng Đạt giao sao?”
Thẩm Đoạt đang dùng chổi quét sạch mảnh vỡ trên mặt đất. Trên bàn trà có một ly nước ấm, bên cạnh là túi thuốc nên uống vào lúc này.
“Đừng ăn cơm hộp.” Anh nói.
Mạnh Nguyễn nghĩ, cũng đúng.
Cô cầm ly nước lên uống thuốc, sau đó hắng giọng nói: “Tôi sẽ tự nấu một chút gì đó thanh đạm vậy. Bây giờ cậu còn kịp về nhà ngủ một giấc không?”
Thẩm Đoạt lắc đầu: “Về cửa tiệm bây giờ.”
Nói như vậy cũng không quá khách sáo, Mạnh Nguyễn cũng không nhiều lời nữa.
Mạnh Nguyễn tiễn Thẩm Đoạt đến cửa nhà, cô thấy Thẩm Đoạt đột nhiên dừng bước ở trong sân, hỏi: “Sao vậy?”
Trong lòng Thẩm Đoạt thở dài.
Cô có thể tự mình nấu cơm sao? Tay còn đang bị thương.
“Giữa trưa.” Anh hơi quay đầu lại: “Mang đồ ăn tới.”
***
Bên ngoài cửa tiệm chuyển phát nhanh Mộng Đạt.
Các anh em trong tiệm đang bận rộn kiểm kê và vận chuyển hàng chuyển phát nhanh. Ngày này qua ngày khác, hầu như sáng nào cũng vậy.
Thẩm Đoạt xuyên qua sân nhỏ tiến vào sảnh trước.
Cao Hiên đang ngồi ở bàn làm việc trong góc cắn hạt dưa, đối diện là Chu Tấn Đông đang bực tức.
“Ồ, tới rồi sao.” Cao Hiên nhướng mày.
Thẩm Đoạt còn chưa rõ chuyện gì xảy ra, chỉ thấy Chu Tấn Đông đột nhiên nhảy ba bước tới, nắm chặt cánh tay anh, nức nở nói: “Anh Đoạt, nói cho em biết đây không phải sự thật! Không phải sự thật!”
“…”
Bắt đầu từ buổi chiều ngày hôm qua, thông tin Thẩm Đoạt ướt sũng cả người rời khỏi nhà Mạnh Nguyễn đã lan truyền khắp Tịch Giang.
Nói một cách dễ nghe hơn chính là, cây vạn tuế anh Đoạt mặt lạnh cuối cùng cũng đã nở hoa; Còn nói không dễ nghe chính là, không thể nghe được.
Nhưng tất cả đều đồng nhất một điều là: Thẩm Đoạt có bạn gái, hơn nữa còn là mỹ nữ từ nơi khác đến, sống ở bên cạnh nhà anh.
“Chuyện này thật sự có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không thể rửa sạch được!” Chu Tấn Đông buông tay: “Thanh danh một đời, hoàn toàn bị hủy hoại! Em đã biết cô gái này không phải người bình thường mà, nhìn diện mạo liền biết…”
Thẩm Đoạt lạnh lùng liếc mắt qua.
Chu Tấn Đông nuốt nước bọt, đổi đề tài: “Làm sao bây giờ? Cứ để mọi người nói lung tung như vậy sao?”
Cao Hiên cắn hạt dưa răng rắc, nói: “Cái gì mà làm sao bây giờ? Mấy năm nay tin đồn về Thẩm Đoạt ít lắm hay sao? Lần nào nói xong rồi cũng cho qua còn gì. Trừ khi…”
Thẩm Đoạt nhìn vào đôi mắt tràn ngập ý tứ của Cao Hiên, trong lòng căng thẳng.
Cao Hiên nhảy từ trên bàn xuống, bước tới vỗ vỗ lão Chu đang run rẩy: “Có câu như này, thanh giả tự thanh (*). Nếu không có chuyện gì thì sóng gió cũng không nổi lên được đâu.”
(*) Thanh giả tự thanh: Có nghĩa là những người trong sạch, dù họ không nói những lời thanh minh cho mình thì họ vẫn là những người trong sạch.
Thẩm Đoạt không khỏi nhớ lại những gì đã xảy ra trong hai ngày qua.
Bề ngoài, đúng thật là không có chuyện gì.
Nhưng bên trong…
“Anh Đoạt, anh vẫn nên đi xem mắt đi!” Chu Tấn Đông lại móc ra một xấp ảnh mới: “Chỉ cần anh có đối tượng, tin đồn sẽ tự tiêu tan thôi!”
Thẩm Đoạt nhíu mày, thậm chí còn không thèm nhìn chúng, vòng qua Chu Tấn Đông đi lên gác.
Chu Tấn Đông ôm “một mảnh chân tình” của mình vào lòng, muốn hỏi trời đất rằng: Rốt cuộc thì tình yêu của anh Đoạt của anh ta ở đâu chứ?
“Tôi nói rồi.” Cao Hiên tặc lưỡi: “Cậu thật sự bị mù hay là giả mù vậy? Sao không thể nhìn ra được chứ?”
Chu Tấn Đông lắc đầu: “Cậu bị mù thì có! Tôi nói cho cậu biết, cô gái đó không xứng với anh Đoạt!”
Cao Hiên: Mắt nào nhìn thấy như vậy?
***
Mạnh Nguyễn ngủ một giấc đến giữa trưa, cổ họng khô khốc như muốn bốc hỏa.
Cô bò xuống giường, lê từng bước vào trong phòng bếp, uống một hơi cạn ly nước, sau đó mở tủ lạnh ra.
Sữa chua, sữa tươi, nước trái cây, dâu tây, bánh ngọt,… Nhưng những thứ này đều lạnh, cô phải ăn đồ nóng.
Nhìn sang quầy bếp, cũng chỉ có một cái túi màu đỏ.
Mạnh Nguyễn mở túi ra nhìn, ngoài trứng gà ra, hình như bên trong còn có một tờ giấy.
Đang định lấy nó ra xem thì có tiếng gõ cửa gỗ.
Mạnh Nguyễn vội vàng kiểm tra bộ dạng của mình qua cửa kính tủ bếp, chắc chắn trông mình không quá hốc hác, cũng không có gỉ trong mắt, lúc này mới đi ra mở cửa.
“Vất vả rồi. Bắt cậu phải…”
Liếc mắt nhìn, không phải người trong dự đoán của cô.
Mạnh Nguyễn nhìn xuống, một cậu bé mặc áo ba lỗ và quần ống rộng ngước lên nhìn cô —— Là cậu bé ở cửa hàng mỳ udon.
“Chị.” Đậu Tử nhón mũi chân, cười ngốc nghếch: “Cái này cho chị, chị phải ăn khi còn nóng đó.”
Mạnh Nguyễn ngẩn người.
Nhưng khi nhìn thấy cậu bé đang ôm một cái bình giữ nhiệt lớn trong lòng, cô vội vàng đón lấy, sau đó ngồi xổm xuống nói chuyện với cậu bé đó: “Cậu bé, sao em lại ở đây? Là… Thẩm Đoạt bảo em tới sao?”
Đậu Tử vội nói “Suỵt”, rồi nhỏ giọng nói: “Bí mật.”
“…”
Mạnh Nguyễn lấy nước trái cây và bánh kẹo, bảo Đậu Tử ở lại chơi trong sân một lúc.
Đậu Tử ăn rất vui vẻ, còn cô vào trong bếp mở bình giữ nhiệt ra.
Là cháo.
Nhưng không phải cháo bình thường.
Bên trong có cà rốt thái nhỏ, thịt gà thái hạt lựu, có có cả cải mềm… Chỉ cần ngửi mùi thôi cũng đã thấy muốn ăn rồi.
Trái tim Mạnh Nguyễn đột nhiên mềm nhũn.
Ngẩn ngơ nhìn chằm chằm bình cháo một hồi lâu, cô cẩn thận đóng nắp bình giữ nhiệt lại rồi trở lại sân.
“Đậu Tử, anh ấy có nói gì khi đưa nó cho em không?” Mạnh Nguyễn hỏi.
Đậu Tử liếʍ kẹo mυ'ŧ: “Anh Đoạt bảo em nói ít làm nhiều thôi ạ.”
“…” Nói chuyện với trẻ con mà cũng cứng ngắc như vậy sao.
Mạnh Nguyễn ngồi trên chiếc ghế đan bằng mây bên cạnh, lấy mấy thanh chocolate vừa mới mua ra, dịu dàng nói: “Vậy em có thể nói cho chị biết tại sao anh ấy lại nói phải giữ bí mật không? Chị sẽ mời em ăn chocolate.”
Đậu Tử nhìn chằm chằm chocolate, bàn tay nhỏ xoa xoa ở trên cái quần, phân vân không biết có nên nói ra không.
Mạnh Nguyễn thấy vậy, trực tiếp nhét chocolate vào tay cậu bé: “Không muốn nói cũng không sao. Chocolate này là để cảm ơn em đã mang đồ ăn tới cho chị, vất vả cho em rồi.”
Đậu Tử vui vẻ nắm chặt chocolate, liếʍ liếʍ cặn đường còn dính ở trên miệng, nói: “Anh Đoạt cũng không nói tại sao phải giữ bí mật, nhưng em nghĩ có lẽ anh ấy sợ không tìm thấy đường đi, như vậy là không được.”
Mạnh Nguyễn nghe xong hoàn toàn không hiểu.
Bọn họ là hàng xóm của nhau, anh mỗi ngày đều phải về nhà, chẳng lẽ còn sợ không biết đường về nhà sao?
“Chị, chị thật tuyệt vời.” Đậu Tử lấy lòng nói: “Mọi người đều khen chị đó.”
Mạnh Nguyễn càng khó hiểu: “Chị tuyệt vời như thế nào?”
Đậu Tử gãi gãi cái gáy, cố nhớ lại những gì Đại Bảo đã nói với cậu.
Đại Bảo là cháu ngoại của thím Xuân, mà thím Xuân thì biết tất cả mọi thứ ở Tịch Giang này, là một nhân vật có uy quyền.
“À, chị đã thực hiện ước mơ của tất cả phụ nữ Tịch Giang này.” Nói xong, lại cảm thấy có gì đó không đúng: “Không không không! Là lấy mất. Chị đã lấy đi ước mơ của tất cả phụ nữ Tịch Giang này, ha ha.”
Chuyện này rốt cuộc là sao.
***
Mạnh Nguyễn thích thú ăn cháo cả ngày.
Tinh thần của cô đã tốt hơn, khi cô đi rửa bình giữ nhiệt thì thấy trời đã nhá nhem tối, chần chừ không biết có nên đi trả bình giữ nhiệt không.
Nhưng người đó đã về nhà chưa?
Mạnh Nguyễn lấy điện thoại ra muốn hỏi thăm một chút, lướt lướt một hồi mới nhận ra mình còn chưa kết bạn với Thẩm Đoạt…
Đúng lúc này, có cuộc điện thoại gọi tới.
Mẫu hậu đại nhân —— Phó Lam.
Mạnh Nguyễn như có phản xạ có điều kiện, nhanh chóng ngồi thẳng lại, động tác tiêu chuẩn giống như đang tiếp đón khách nước ngoài.
“Alo, mẹ ~~~”
Phó Lam hừ một tiếng: “Ai là mẹ của con? Ra nước ngoài nhiều ngày như vậy mà chỉ gửi vài tin nhắn Wechat để đối phó với mẹ thôi hả. Hỏi được con vài ba câu con liền nói có việc. Bận như vậy sao? Còn bận hơn cả người ba làm trong Bộ của con đúng không.”
Mạnh Nguyễn đau đầu: “Mẹ nói như vậy là oan cho con quá, lát nữa con tố cáo với ba con giờ. Hơn nữa, con không ở nhà không phải thế giới chỉ còn của riêng hai người thôi sao, rất sung sướиɠ đúng không ạ?”
Phó Lam lại quở trách một hồi nữa.
Hai mẹ con đã không gặp nhau nhiều ngày, nên lúc nói chuyện có hơi lâu.
Phó Lam nói xong lời cuối cùng thì thở dài: “Nuôi con gái thì có gì hay ho chứ? Thật là khổ tâm. Ba con ban đêm đều bị tỉnh giữa chừng, sợ con ở nước ngoài ăn uống không thoải mái. Nguyễn Nguyễn, con một mình ở ngoài nhất định phải tự chăm sóc bản thân mình thật tốt, không thể đùa giỡn được đâu, biết chưa? Ăn gì cũng đừng kén cá chọn canh quá, cũng đừng ăn mấy cái đồ ăn vỉa hè rồi đồ ăn vặt nữa! Ăn xong bị bệnh cũng không ai quan tâm con được đâu.”
Mạnh Nguyễn nghe những lời này, nghĩ đến sự lừa dối của mình với gia đình, tự khinh thường bản thân mình trong ba giây.
Nhưng có một số điều, cô rất muốn phủ nhận.
Cô có người giám sát, hơn nữa, còn giám sát khá tốt.
Đây là lần đầu tiên cô ăn cháo ngon như vậy.
“Con biết rồi mẹ.” Mạnh Nguyễn quay trở lại phòng bếp, cầm lấy bình giữ nhiệt: “Được rồi mẹ, con còn có việc bận, về sẽ nói chuyện với mẹ sau.”
Mạnh Nguyễn đi sang gõ cửa nhà Thẩm Đoạt.
Mới gõ được hai lần thì cô nhận ra có người ở phía sau mình.
Là một thím trông hơi mập, một tay cầm cái quạt lớn, một tay xách theo túi trái cây.
Thấy người đó nhìn mình chằm chằm không chớp mắt, Mạnh Nguyễn đành phải chủ động chào hỏi trước.
Thím Béo cười, đôi mắt giống như máy quét mà đánh giá cô gái trước mặt: “Tìm Tiểu Thẩm sao? Giờ này thì nó vẫn còn bận chưa xong việc đâu.”
Mạnh Nguyễn nghe xong liền bước từ trên bậc thềm xuống: “Cảm ơn thím…”
“Ai da, còn mang cơm tới cho Tiểu Thẩm nữa.” Thím Béo lắc đầu, nghĩ thầm cô gái này thực sự rất đức hạnh, liền hỏi: “Năm nay cô bao nhiêu tuổi rồi? Quen biết Tiểu Thẩm như thế nào? Cô tới Tịch Giang du lịch hay chuẩn bị định cư vậy? Đúng rồi, cô đang làm gì vậy?”
Mạnh Nguyễn: “…”
Mang bình giữ nhiệt đi trả mà giống như đang bị tra hỏi gia cảnh vậy?
Cô đang định viện lý do để rời đi thì vừa hay Thẩm Đoạt quay về.
Anh lập tức đi thẳng vào giữa Mạnh Nguyễn và thím Béo, chắn ở trước mặt Mạnh Nguyễn, nhíu mày hỏi: “Thím có chuyện gì vậy?”
Nhìn rất giống đang bảo vệ đó nha.
Thím Béo cười ha ha, nói: “Không có gì, không có gì, không làm chậm trễ chuyện của hai người nữa. Đi đây. Nàng là đám mây đẹp nhất trên bầu trời của ta, để cho ta một lòng một dạ ở lại…”
Mạnh Nguyễn nhìn dáng đi của thím đó, cười nói: “Thím này khá thú vị.”
Thẩm Đoạt bất lực.
Vừa định mở miệng nói thì thím Béo lại quay đầu lại nhìn bọn họ.
“…”
“Có phải thím ấy có chuyện tới tìm cậu phải không?” Mạnh Nguyễn vẫy tay với thím Béo: “Bị tôi làm lỡ chuyện sao?”
Thẩm Đoạt thở dài: “Không phải.”
Mạnh Nguyễn quay đầu lại, đưa bình giữ nhiệt ra: “Đây là cháo nhà nào vậy? Nấu rất ngon! Tiện thể cậu cho tôi địa chỉ được không? Nếu ở đó có cháo đậu đỏ củ mài, tôi cũng muốn nếm thử.”
Đậu đỏ củ mài…
Thẩm Đoạt đưa tay ra cầm lấy bình giữ nhiệt, ánh mắt đảo qua bàn tay vẫn còn đang quấn băng gạc của cô, thấp giọng nói: “Sau này cứ trực tiếp đưa bình giữ nhiệt cho Đậu Tử là được.”
Mạnh Nguyễn sửng sốt, nụ cười trên khóe miệng bỗng đông cứng lại.
Anh không muốn cô tới đây tìm anh sao? Hay chỉ là không muốn cô thấy phiền phức thôi.
“Ồ.” Mạnh Nguyễn gật đầu, “Vậy tôi về trước.”
Cô không ở lại thêm một giây nào nữa, quay người rời đi.
Nhưng chưa đi được vài bước, anh lại ngăn cô lại.
“Sao vậy?” Mạnh Nguyễn quay đầu lại, ánh mắt dừng ở trên người đối phương, trong lòng dâng lên một tia mong đợi không thể giải thích được.
Thẩm Đoạt nhớ đến những tin đồn mà Chu Tấn Đông cùng những người khác nhắc tới, không biết cô biết rồi có tức giận không? Có phải sẽ lại dứt khoát không tương tác với anh đúng không…
“Có chuyện gì sao?” Mạnh Nguyễn lại hỏi thêm một câu nữa.
Thẩm Đoạt im lặng trong ba giây, mấy lần định mở miệng nhưng đều không nói được, cuối cùng chỉ nói: “Có việc thì sẽ nói với Đậu Tử.”
“…”
Tâm trạng tốt ngày hôm nay của Mạnh Nguyễn tụt dốc không phanh.