Editor: tiểu mao
Nguồn: Cung Quảng Hằng
Nhưng giấc mộng của Dương Viễn định sẵn phải tan biến.
Sau khi
hắn
rời
đi, y tá nhìn cửa
một
chút, lặng lẽ lấy
một
vật từ nơi bí mật, cũng gọi điện thoại cho lão Hình.
Kiếp này, vì điều tra Kỷ An Ninh và Triệu Thần, mà Văn Dụ làm quen với lão Hình, đẩy nhanh chuyện này tới kết thúc.
Lời Dương Bác
nói
với Từ
anh
trong phòng bệnh, đều bị thiết bị ghi
âm
ghi lại siêu
rõ
ràng.
Lúc mở cho Văn Quốc An nghe, cho dù nghe được Dương Bác
nói
cho Từ
anh,
hắn
đã
gϊếŧ Trình Liên thế nào, dù Văn Dụ
đã
nghe qua trước, vẫn hận đến nghiến răng.
Văn Quốc An im lặng hồi lâu, thở dài
một
tiếng
nói: “không
cần kéo dài nữa, giao hết cho lão Tiền
đi.”
Văn Dụ xoa xoa mặt, biết tất cả nên tới kết thúc.
Nhưng
anh
lại
không
thấy sung sướиɠ.
Đúng,
không
chút sung sướиɠ nào.
Dương Viễn năm đó cầm tiền Trình Liên làm ăn chính đáng, liên tiếp thất bại. Sau đó
hắn
ta vô tình chạm mặt với bạn học hồi tiểu học, cùng nhau ăn bữa cơm, uống trận rượu, người kia ôm cổ
nói
cho
hắn
ta biết, rủ cùng tới Đông Nam Á, nơi đó có đường kiếm tiền.
Dương Viễn biết con đường kiếm tiền kia là gì, nhưng
không
chịu nổi cám dỗ, cứ thế đâm đầu vào.
Khi xuất
hiện
trước mặt Trình Liên lần nữa,
đã
đủ tự tin đem mình đóng gói thành
một
con người thành công. Trình Liên cho
hắn
nhiều tiền hơn,
hắn
ta cầm số tiền vốn này, “việc làm ăn” càng ngày càng lớn.
Nhưng giờ Dương Viễn
đã
lớn tuổi, muốn lên bờ từ rất lâu. Lần này mượn chuyện của Trình Liên,
hắn
ta nằm mơ cũng muốn nhân cơ hội này thu mua trung tâm sản nghiệp Văn thị, tẩy trắng bước lên bờ.
Mộng chưa tỉnh, cảnh sát
đã
đến cửa.
Nen kết thúc rồi.
Tôn Nhã Nhàn khi
đi
học bỗng buồn nôn,
cô
ta
đi
ra ngoài phòng học. Sau đó, mấy bạn học
không
thấy
cô
ta về nữa, nghe
nói
là ăn hỏng dạ dày, xin nghỉ bệnh.
Ai cũng
không
nghĩ nhiều.
Mấy ngày liên tiếp, Tôn Nhã Nhàn
không
lên lớp, hôm nay Kỷ An Ninh vừa tan học
đi
ra cổng trường, lại bị Tôn Nhã Nhàn ngăn lại.
“An Ninh, Kỷ An Ninh.”
cô
ta ngăn Kỷ An Ninh lại, “Cậu có thời gian
không? Tớ muốn tâm
sự
với cậu.”
Mắt
cô
ta hơi đỏ, người đẹp, ăn mặc cũng tinh xảo, nhìn điềm đạm đáng
yêu. Nếu đổi lại là người khác có lẽ
sẽ
mềm lòng.
Kỷ An Ninh lại
không
mềm lòng với
cô
ta.
cô
lạnh lùng
nói: “Tôi
không
có thời gian,
cô
tìm người khác
đi.”
cô
nghiêng về phía trước bước ra
một
bước, chuẩn bị
đi.
“Này, Kỷ An Ninh!” Tôn Nhã Nhàn lại ngăn cản
cô, kéo tay áo
cô, mềm giọng
nói, “Xin cậu đấy, tớ
thật
sự
có chuyện quan trọng mà.”
Bình thường Tôn Nhã Nhàn hay thấy Kỷ An Ninh ở cùng Mạnh Hân Vũ cười cười
nói
nói, ôn hòa hiền lành, cho là chỉ cần hạ mình cầu xin Kỷ An Ninh, Kỷ An Ninh nhất định
sẽ
mềm lòng.
Trái tim Kỷ An Ninh còn cứng hơn nhiều so với Tôn Nhã Nhàn nghĩ.
cô
nói,
“Chuyện của
cô,
không
liên quan gì đến tôi.”
cô
nói
xong, liền nhìn về phía ven đường
một
cái.
Trợ lý Cao đứng cạnh xe, vừa rồi có thấy
một
nữ sinh rất xinh đẹp,
không
ngờ hóa ra là
đang
chờ Kỷ An Ninh.
Hai
cô
gái
bằng tuổi nhau, mặc dù Tôn Nhã Nhàn kéo tay áo Kỷ An Ninh, nhưng nhìn qua
không
giống cãi nhau. Trợ lý Cao cũng
không
tiến lên.
Tới tận khi Kỷ An Ninh cho
hắn
cái nhìn tín hiệu,
hắn
lập tức
đi
qua, đứng giữa hai người,
nói: “Vị bạn học này,
cô
có chuyện gì
không?”
Cho dù có chuyện cũng
không
thể
nói
ngay trước mặt
hắn.
Tôn Nhã Nhàn do dự
nói: “Tôi...”
Kỷ An Ninh lại
nói: “không
có chuyện gì, chúng ta
đi
thôi.”
nói
xong, liền
đi
về phía ven đường.
Có trợ lý Cao ngăn giữa hai người, Tôn Nhã Nhàn dù muốn giữ chặt Kỷ An Ninh cũng
không
có cách nào.
cô
ta chỉ có thể trơ mắt nhìn Kỷ An Ninh leo lên xe, nghênh ngang rời
đi.
cô
ta cắn môi, đành rời
đi.
Xe lái được
một
đoạn, Kỷ An Ninh quay đầu lại nhìn
một
chút, thấy Tôn Nhã Nhàn
đi
được vài bước, bỗng chạy tới gốc cây bên cạnh, khom lưng nôn.
Kỷ An Ninh nhíu mày.
Trợ lý Cao chắc chắn
đã
báo cáo chuyện này cho Văn Dụ. Bởi vì Văn Dụ tối về đến nhà, tắm rửa trước, thay đồ ở nhà, hỏi: “Hôm nay Tôn Nhã Nhàn đến tìm em rồi.
“Ừ.” Kỷ An Ninh ngồi
trên
ghế sofa ôm lap lên mạng, “nói
là có chuyện vô cùng quan trọng. Em
không
để ý đến
cô
ta.
không
liên quan đến em.”
Văn Dụ đặc biệt thích tính
không
tùy tiện mềm lòng,
không
thánh mẫu của Kỷ An Ninh.
anh
nói: “Đừng để ý
cô
ta.”
Nhưng Kỷ An Ninh nhớ tới dáng vẻ nôn ói của Tôn Nhã Nhàn, vẫn hỏi Văn Dụ: “Có phải cậu ấy và Tiền Hạo Nhiên có chuyện gì
không?”
Văn Dụ
nói: “anh
đâu biết đâu, cũng nhiều ngày rồi
anh
không
thấy Tiền Hạo Nhiên. Lát nữa
anh
hỏi.”
Kỷ An Ninh lại ôm lấy lap
nói: “Cũng
không
quan trọng.”
Ghế sofa vừa rộng vừa lớn, trống
một
mảng lớn. Văn Dụ chen tới, ngồi chung với Kỷ An Ninh.
Kỷ An Ninh quay sang nhìn hai mắt
anh, hỏi: “Hôm nay có chuyện gì
không?”
Văn Dụ: “Hử?”
Kỷ An Ninh
nói: “Cảm thấy
anh
không
giống bình thường lắm?”
“thật
sao?” Văn Dụ hỏi, “Sao lại
không
giống?”
Kỷ An Ninh
nói: “không
biết
nói
sao,
không
phải là vui vẻ, cũng
không
phải là
không
vui, chỉ là
không
giống nhau.”
Văn Dụ kinh ngạc, sờ sờ mặt hỏi: “rõ
ràng như vậy à?”
“Cũng
không
phải
rõ
ràng, mà là...” Kỷ An Ninh
nói, “Em có thể cảm giác được.”
Văn Dụ “Sách”
một
tiếng, tựa đầu vào vai
cô, lẩm bẩm: “Em sắp thành giun đũa trong bụng
anh
rồi.”
Kỷ An Ninh cười cười, quay đầu về tiếp tục lên mạng.
Yên tĩnh
một
lát, Văn Dụ
đang
tựa đầu
trên
vai
cô
bỗng nhiên
nói: “đã
tìm được hung thủ gϊếŧ mẹ
anh.”
Tay Kỷ An Ninh dừng
một
chút, quay đầu chỉ thấy đỉnh đầu Văn Dụ
đang
tựa
trên
vai
cô.
“không
vui?”
cô
hỏi.
“Vui vẻ cái cầu.” Văn Dụ buồn bực
nói, “Mẹ
anh
đem bản thân sống sờ sờ tìm đường chết.”
anh
còn
nói: “Em đoán xem hung thủ là ai.”
Kỷ An Ninh
không
chút nghĩ ngợi
nói: “Dương Bác? Hay là Dương Viễn?”
Văn Dụ thở dài
nói: “Cả hai.”
Kỷ An Ninh im lặng.
một
người là bố ruột,
một
người là
anh
trai cùng cha khác mẹ, người bị gϊếŧ là mẹ ruột.
Cho dù bắt được, cũng đúng là
không
vui nổi.
Kỷ An Ninh hỏi: “Khi nào bác được thả?”
“Ngày mai.” Văn Dụ
nói, “Ngày mai nhất định phải đón bố
anh
ra,
không
thể để ông ấy chịu khổ trong đó.”
Thực tế có chú ba Tiền Hạo Nhiên ở đó coi chừng, lại thêm Văn Quốc An tuổi
đã
cao, trong đó cũng cho ông đãi ngộ đặc biệt, trừ việc
không
có tự do
thì
cũng
không
phải chịu khổ gì.
Nhưng có thể ra chung quy vẫn tốt hơn.
“Nhìn xem, vẫn có chuyện để vui mừng mà.” Kỷ An Ninh hôn
nhẹ
lêи đỉиɦ đầu Văn Dụ.
Văn Dụ thở dài, ôm eo Kỷ An Ninh
nói: “đi
đi
đi,
đi
ngủ,
đi
ngủ.”
Ngủ sớm dậy sớm thân thể tốt.
Văn Dụ lại mơ
một
giấc mơ.
Chuyện lớn
anh
làm trong mơ giống với chuyện ngoài
hiện
thực, cùng hai bố con Dương gia lá mặt lá trái.
Nhưng giấc mộng này khác với
hiện
thực là, người bị cảnh sát bắt là Văn Dụ,
không
phải bố con Văn gia. Tôi danh là “mưu sát”.
Văn Dụ hoang mang,
anh
mưu sát ai?
Văn Quốc An còn
đang
bị giam giữ, chợt nghe thấy tin này, đột nhiên bị xuất huyết não, cứu giúp muộn, chết.
Hai bố con Văn gia,
một
người chết,
một
người vào tù.
không
có ai chèo chống đại cục, lòng người trong tập đoàn lập tức tan rã, quần ma loạn vũ.
Cha con Dương thị cường điệu muốn tư liệu trong tay luật sư Trịnh và thư ký Tôn, hai người kia ý thức được thế cục khó cứu vãn, xuất phát từ lợi ích mà suy tính, hướng về cha con Dương gia quy hàng.
Tội mưu sát của Văn Dụ được thành lập. Bình thường mà
nói, cho dù mưu sát tối đa cũng chỉ tới tù chung thân. Nhưng Dương Bác ở sau lưng thúc đẩy, Văn Dụ bị phán án tử hình.
Văn Dụ trong mộng cảm nhận được những ngày cuối cùng đó, cảm giác lòng như tro tàn.
Tuyệt vọng làm người khác ngạt thở.
Viên đạn cuối cùng kết thúc cuộc đời
anh, trong nháy mắt trước lúc chết,
anh
lại nhìn thấy Kỷ An Ninh.
“Nếu có kiếp sau...”
cô
khóc.
A,
anh
đã
mơ thấy hình ảnh này.
Hóa ra,
cô
ngay lúc
anh
chết
đã
nói
câu này!
Văn Dụ phút chốc mở hai mắt ra.
Trong phòng ngủ
một
màu đen kịt, trái tim
anh
co vào, trán đầy mồ hôi lạnh. Có
một
thời gian rất dài, luôn cảm thấy trái tim có loại cảm giác đau thấu tâm can, tứ chi cứng ngắc,
không
cách nào động đậy.
Tới tận khi Kỷ An Ninh trở mình, ôm lấy
anh.
cô
đang
ở bên cạnh
anh!
cô
nóng hầm hập, thân thể có mùi hương.
cô
và
anh
vẫn
đang
sống!
Văn Dụ hít sâu mấy cái, thân thể cuối cùng cũng thả lỏng.
anh
trở tay ôm Kỷ An Ninh vào lòng
thật
chặt.
Kỷ An Ninh hơi tránh
một
chút,
nói
mớ gì đó, rồi im lặng.
Trong bóng đêm, Văn Dụ dần thấy
rõ
hình dáng gò má
cô.
cô
ngủ rất say, hô hấp đều đều, kéo dài.
Văn Dụ bình tĩnh nghe tiếng hít thở của
cô, đáy lòng dần bình tĩnh lại, từ từ ngủ thϊếp
đi.
Ngày hôm sau, Văn Quốc An cuối cùng cũng được thả ra.
Văn Dụ đưa người đến đón ông, ngồi
trên
chiếc xe hơi sang trọng, trực tiếp đưa người đến bệnh viện tư nhân bình thường bọn họ hay tới khám.
“Tới đây làm gì?” Văn Quốc An hỏi.
“Kiểm tra thân thể.” Văn Dụ
nói, “Bị nhốt lâu như thế, ai biết người có mắc bệnh gì
không.”
Văn Quốc An
nói: “Con mới có bệnh, lão tử cực kì khỏe mạnh.”
“Được được được, bố sống lâu trăm tuổi!” Văn Dụ dỗ dành đẩy đưa, quả đúng là áp Văn Quốc An
đi
làm
một
đống kiểm tra.
Nào là CT rồi MRI, làm Văn Quốc An thấy phiền chết, lẩm bẩm: “Còn tưởng được nhanh về nhà tắm cho dễ chịu!”
Kết quả điều tra tốt hơn so với Văn Dụ nghĩ, người già đương nhiên khó tránh khỏi việc sinh bệnh, thường ngày điều trị là được.
“Xem
đi,
đã
nói
ta
không
có tâm bệnh.” Văn Quốc An đắc ý.
“Được được được, con mới có bệnh, con mới có bệnh.” Văn Dụ nhận bừa.
anh
cảm thấy mình có thể
thật
sự
là có bệnh, cái bệnh ngày nghĩ gì đêm mơ đó đúng là càng ngày càng nặng.
Cảm giác trong những giấc mộng kia quá mãnh liệt, giống như những chuyện đó
đã
từng xảy ra.
Sáng hôm nay Văn Dụ tỉnh lại, chuyện đầu tiên làm chính là sắp xếp cho Văn Quốc An làm kiểm tra.
Đều là do giấc mộng gây ra.
Nên phá bỏ những giấc mộng này!
Đến tối nhận được điện thoại của luật sư Trịnh, vụ án bố con Dương gia sát hại Trình Liên
đã
tìm thêm được nhiều manh mối mới.
Bao gồm cả
hiện
trường vụ án, phương tiện vận chuyển thi thể,
trên
cơ bản, ván
đã
đóng thuyền.
Chứng cứ giao dịch phạm pháp cùng việc rửa tiền của Dương Viễn những năm này, cũng được đưa ra, bước kế tiếp là hoàn trả tiền Văn gia.
Theo sát chưa tới hai ngày, cả Dương Bác và Dương Viễn đều muốn xin gặp Văn Dụ.
Văn Dụ
đi
gặp bọn họ.
Dương Viễn nước mắt rơi như mưa.
“Ta chỉ muốn đoạt lại dao thôi, đều là thằng ranh Dương Bác kia! Nó hận ta và mẹ con, mới xuống tay!”
hắn
ta khẩn cầu, “Tiểu Dụ, ta là bố ruột của con, con phải giúp ta!”
Văn Dụ rất
không
kiên nhẫn: “Mưu sát
đã
truy tố, tôi kéo thế nào.”
Dương Viễn
nói: “trên
đời này
không
có chuyện gì tiền
không
làm được. Ta chỉ cần con thay ta làm.”
Dương Viễn tung ra đòn dụ dỗ: “Dương Bác là được. Tài sản mấy năm nay ta tích lũy, về sau chắc chắn
sẽ
để cho con.”
“Tài sản của ông? Buôn lậu, rửa tiền, mấy cái đó sao?” Văn Dụ cười lạnh, “Tỉnh lại
đi, lập tức về quốc gia thôi.”
Sắc mặt Dương Viễn thay đổi.
Cuối cùng Văn Dụ
nói: “Đừng có mẹ nó bày ra bộ dạng ông bố đức hạnh đó. Tôi nhìn phiền.”
“Ông ngoại trừ cung cấp
một
con t*ng trùng
thì
đã
cho tôi được cái gì?”
“Lão tử đời này, chỉ có
một
người bố.”
“Thời khắc quan trọng trong đời, ông ấy đều ở cạnh tôi.”
“Ông ấy họ Văn.”