Tay chân Kỷ An Ninh như nhũn ra, chống đỡ nhảy mấy lần, mới chống được lan can đá, nhấc chân đứng lên.
Làn da cảm nhận được cái lạnh buốt của lan can đá, lạnh đến đau buốt. Kỷ An Ninh biết cảm giác rơi xuống đáng sợ ra sao. Kiếp trước
cô
đã
trải nghiệm qua.
Bà ngoại, đợi cháu với.
Kỷ An Ninh nhắm mắt lại, hướng về phía ngoài ngã xuống.
Cánh tay cường tráng mạnh mẽ của người con trai, trong nháy mắt
đã
ôm lấy
cô! Mạnh mẽ kéo
cô
xuống khỏi lan can đá!
“Kỷ An Ninh!” Văn Dụ đỏ ngầu cả mắt, “Em điên rồi!”
Văn Dụ kéo Kỷ An Ninh vào phòng khách ấm áp, cạch
một
tiếng đóng lại cửa thủy tinh sát đất, ngăn cách khí lạnh bên ngoài.
anh
quỳ
trên
mặt đất, đem Kỷ An Ninh ôm vào trong ngực.
Cả người Kỷ An Ninh lạnh cóng, tay chân cũng như khối băng.
cô
nằm trong ngực
anh, đờ đẫn dựa vào
anh,
không
có chút tức giận.
Văn Dụ cảm thấy rất sụp đổ.
Dù Kỷ An Ninh đánh
anh, mắng
anh
đều được. Đừng như vậy, đừng như vậy!
anh
sờ chân
cô, như tảng băng.
cô
chỉ mặc mỗi cái áo ngủ mỏng manh, đứng
trên
ban công hứng gió lạnh.
Bây giờ
đang
là tháng hai!
Cả chân lẫn tay
cô
đều lạnh buốt, cả người cũng lạnh buốt.
Văn Dụ dùng lực, đứng dậy đem
cô
bế lên, xông về phía nhà vệ sinh trong phòng ngủ, ôm
cô
vào phòng tắm.
Mở chốt, nước nóng dội từ
trên
đỉnh đầu xuống.
Kỷ An Ninh
không
kêu lên tiếng nào, ngay cả tiếng kêu sợ hãi cũng
không,
cô
chỉ giơ tay ôm lấy đầu, co người lại.
Văn Dụ cởϊ qυầи áo của mình ném xuống đất, đẩy Kỷ An Ninh đứng dưới nước nóng xối ướt sũng, sau đó kéo áo ngủ
trên
người
cô.
Kỷ An Ninh ôm lấy thân thể mình, co lại đến góc tường. Tóc ẩm ướt từng sợi che
đi
khuôn mặt, từ trong khe hở lộ ra đôi mắt, ảm đạm vô thần, giống như mất
đi
khả năng phản ứng với thế giới bên ngoài.
Văn Dụ đem vòi hoa sen cầm trong tay, từng bước kéo
cô
từ trong góc ra, kéo vào trong ngực mình, nghiến răng
nói: “Em muốn làm gì? Em điên rồi sao? Kỷ An Ninh! Em
nói
chuyện cho
anh!”
anh
dùng nước nóng tưới lên
cô, từ đầu tới chân, đều đều tưới qua thân thể
cô, tới tận khi người
cô
ấm lên,
một
câu
cô
cũng
không
nói.
Trong phòng tắm phủ kín hơi nước.
Treo vòi hoa sen lại, Văn Dụ đem Kỷ An Ninh cẩn thận ôm vào ngực.
“Kỷ An Ninh,
nói
chuyện,
nói
chuyện được
không?” Văn Dụ khóc, “Kỷ An Ninh, xin lỗi,
anh
xin lỗi...”
Lông mi Kỷ An Ninh rung động, ngước mắt lên.
cô
muốn
nói
gì đó, hé miệng, chỉ phát ra tiếng “A”, khàn giọng, khó nghe.
“Em
nói
cái gì? Em muốn
nói
cái gì?” Văn Dụ ôm lấy mặt
cô
hỏi.
“Em đánh
anh
đi! Cắn
anh
cũng được.”
anh
nắm lấy tay
cô
đành về phía mình,
anh
khóc
nói, “Em đừng như vậy. Bà ngoại
đi
rồi, em vẫn còn
anh
mà!”
Kỷ An Ninh có rất nhiều lời muốn
nói
với
anh, lại
không
thể
nói
ra.
cô
rơi lệ, kiễng chân lên hôn người con trai
đang
ở bên bờ sụp đổ này.
Văn Dụ cũng rơi nước mắt,
anh
ôm Kỷ An Ninh
thật
chặt.
Chỉ trong hai ngày ngắn ngủi, vận mệnh đem hai người trẻ tuổi bọn họ lật qua lật lại mà đùa bỡn, để linh hồn bọn họ đau đớn mỏi mệt.
Bọn họ ôm lấy nhau,
không
giống hai sinh mạng truyền cho nhau ấm áp, mà giống với hai cái xác
không
hồn
đang
gặm cắn máu thịt đối phương.
Văn Dụ vốn sống
một
mình, nhưng lại có cái giường rất lớn.
Thời điểm đau đớn, Kỷ An Ninh cũng chỉ phát ra
một
tiếng “A” ngắn ngủi, sau đó
không
lên tiếng.
Văn Dụ cũng
không
chiếm được vui vẻ. Thân thể của
anh
cũng đau.
Nhưng bọn họ vẫn cố chấp chiếm hữu lấy nhau.
Di động Văn Dụ kêu rất nhiều lần, nhưng
anh
không
nhận.
Điện thoại Kỷ An Ninh ngẫu nhiên vang lên,
cô
cũng
không
nhận.
Hai người
không
quan tâm, cách ly khỏi thế giới, trong gian phòng đen tối,
không
biết ngày đêm mà làʍ t̠ìиɦ.
trên
mặt đất ném đầy bαo ©αo sυ
đã
dùng qua, trong phòng đầy mùi tanh nồng, ngay cả hệ thống thanh lọc
không
khí cũng
không
thể lọc hết mùi hương khác thường này.
Kỷ An Ninh bị khát tỉnh,
cô
mở mắt ra.
Cả người
đang
nằm trong ngực Văn Dụ. Hai người đều
không
mảnh vải che thân, lấy trạng thái nguyên thủy mà ôm nhau cùng
một
chỗ.
Kỷ An Ninh muốn ngồi dậy. Cánh tay Văn Dụ bỗng nhúc nhích, muốn ôm
cô
lại mềm mại bất lực.
Văn Dụ chống người ngồi dậy, trong mờ tối nhìn Kỷ An Ninh bò xuống giường, từ dưới đất nhặt lên
một
cái áo của
anh
mặc lên người,
đi
chân trần ra ngoài.
anh
xoa xoa mặt, cảm thấy vô cùng mệt mỏi.
Kỷ An Ninh tìm được nước uống,
cô
còn nghe thấy tiếng điện thoại mình vang lên,
cô
liền
đi
qua xem.
trên
mặt bàn phòng ăn chất đầy hộp thức ăn mấy ngày nay họ gọi,
đã
bốc mùi.
Điện thoại Kỷ An Ninh và Văn Dụ đều
đang
ở
trên
ghế sofa. Điện thoại gọi tới Văn Dụ nhiều, điện thoại
đã
hao hết pin nên tắt máy, điện thoại Kỷ An Ninh vẫn còn chút pin.
Có thấy thông báo
trên
điện thoại, là Mạnh Hân Vũ gọi. Ngay lúc
cô
đi
qua, tiếng chuông im bặt mà dừng, điện thoại
đã
tắt.
Mãnh Hân Vũ từ bỏ.
Kỷ An Ninh khẽ cụp mắt.
Điện thoại bỗng vang lên chuông báo, Mạnh Hân Vũ gửi tin nhắn cho
cô.
Kỷ An Ninh cầm điện thoại di động lên, ngồi xuống ghế sofa, mở màn hình lên.
[An Ninh, cậu
đang
ở đâu?]
[Cậu vẫn ổn chứ?]
[Vừa về trường
thì
nghe được chuyện của cậu,
không
thể tin nổi.]
[Cậu
đang
ở cùng với Văn Dụ à?]
[Tất cả mọi người đều
đang
lo lắng cho cậu, cậu trả lời điện thoại được
không?]