Chiếm Hữu Độc Quyền: Mục Tiên Sinh, Sủng Không Ngừng!

Chương 2: Mềm Đến Cơ Hồ Muốn Nhấc Lên Không Nổi

"A?" Ninh Tiểu Phi nghi hoặc nhìn về phía tay trái của mình, miệng bên trong liền hàm hồ lầm bầm, "Cái...cái gì đồ vật, làm sao. . . Càng sờ càng lớn. . ."

Đôi mắt sắc bén sau tròng kính của Mục Thiên Dã nheo lại đầy nguy hiểm, ánh mắt đảo qua ngoài cửa sổ, đẩy cửa xe, kéo lấy Ninh Tiểu Phi đi ra ngoài, Ninh Tiểu Phi hoàn toàn không có phòng bị, run rẩy, suýt ngã.

Chu trợ lý vội càng nhảy xuống xe, chạy tới bên cạnh hắn, "Mục tổng!"

Thiên Mục Dã cũng không quay đầu lại vung ra hai chữ.

"Đặt phòng."

Đặt. . . đặt phòng?

Chu trợ lý liếc nhìn Mục Thiên Dã đang ôm Ninh Tiểu Phi, đột nhiên hiểu được, vội vàng chạy nhanh vào khách sạn trước mặt, thay hắn đặt một phòng giường lớn tốt nhất, đợi đến khi Chu trợ lý cầm thẻ phòng tới, Mục Thiên Dã đã ôm Ninh Tiểu Phi băng qua đại sảnh, Chu trợ lý vội vàng chạy theo, giúp hắn mở thang máy một đường đem hai người đưa đến trước của phòng, rồi mở cửa ra.

"Chờ ở bên ngoài!"

Bỏ lại bốn chữ, Mục Thiên Dã một tay kéo lấy Ninh Tiểu Phi đang say khướt tiến vào khách phòng, một chân đem cửa đóng lại.

"Hoảng. . . Hoảng rồi!"

Bị người đan ông ôm lấy, Ninh Tiểu Phi mơ mơ màng màng chỉ cảm thấy bên hông bị cái vật gì cứng rắn chạm vào, vô thức muốn dùng tay đẩy ra, còn chưa có chạm phải đồ vật của người kia đã bị nhấc bổng lên, liền một cái chớp mắt đã bị ném xuống chiếc giường lớn mềm mại.

Cô vừa kịp hít một hơi thật sâu, cơ thể đã bị người đàn ông đè xuống.

Cơ thể nặng nề đè xuống cơ hồ ép tới không thể thở nổi, cô vô thức hé môi thở dốc, không đợi cô lấy hơi xong, một đôi môi đã tiến vào.

Nụ hôn độc đoán mà trực tiếp, người đàn ông tùy ý ngậm lấy đôi môi của cô mà tiến vào sâu hơn, bá đạo càn quét bên trong khoang miệng đầy mùi rượu, không chút khách khí mà càn phá cắи ʍút̼ không chút thương tiến.

Đối với cuộc hôn nhân này, hắn cũng không quan tâm.

Nhưng điều này cũng không có nghĩa là hắn không quan tâm mặt mũi của mình, làm vợ của Mục Thiên Dã hắn còn dám ở bên ngoài chơi chơi bời như thế này, nếu như bị người khác biết, thể diện của hắn còn để đi đâu?

Không giáo huấn cho tốt, nha đầu này còn tưởng rằng hắn là ăn chay.

Ninh Tiểu Phi cơ hồ không thở nổi, nhưng cơ thể lại cơ hồ rất nóng, cơ hồ một ngọn lửa thiêu đốt, làn da mỏng manh, kiều nộn bị hắn cắn đau đến tê dại khiến cô khó chịu.

"Đau!" Cô vùng vẫy theo bản năng, cố gắng đẩy người đàn ông bá đạonày ra, "Thả. . . Thả ta ra. . ."

Hiện tại biết sợ đau rồi sao? !

Vừa rồi ở quán bar còn muốn hẹn, sức mạnh đi đâu rồi, còn nói hắn là thái giám, muốn cho hắn đội nón xanh. . .

Dùng sức chặn cô lại, Mục Thiên Dã bắt lấy hai cổ tay Ninh Tiểu Phi đặt ở đỉnh đầu, một cái tay khác liền đưa tay kẹp lấy chiếc cằm mảnh khảnh, quát hỏi: "Nói xem, tôi có phải là Mục Thiên Dã thái giám không?"

Ninh Tiểu Phi đã bị cồn làm cho lú lẫn cũng không có nghe hiểu hỏi cái gì, chỉ theo bản năng trả lời.

"Ngươi. . . Ngươi không phải, mục. . . Mục Thiên Dã là!"

Nghe thấy nhưng lời này, nguyên bản còn có chút ít thương hại bị câu nói kia nháy mắt cũng hóa thành tức giận.

Lông mày giận dữ mà nhíu lại, Mục Thiên Dã không chần chừ xé toạc quần áo cảu Ninh Tiểu Phi, đem cô hoàn toàn chiếm hữu.

"Hôm nay, ta liền để em nhìn xem, ta Mục Thiên Dã rốt cuộc có phải thái giám hay không!"

. . .

. . .

Đau.

Đau quá.

Đầu đau, thắt lưng đau, cánh tay đau, chân đau, toàn thân đều đau. . .

Đây là cảm giác duy nhất Ninh Tiểu Phi cảm thấy lúc tỉnh lại sáng ngày hôm sau.

Cô đưa ngón tay lên dụi mắt liền phát hiện ngón tay bất lực, mềm đến cơ hồ muốn nhấc lên không nổi.