Anh Khống Chế Mọi Thứ Của Em

Chương 3: Khóa học đầu tiên: Tin tưởng (1)

Để giúp cô gái nhỏ sửa lại váy, Cận Ngạn đã hạ tấm ngăn ở ghế sau xuống, ngăn cách hoàn toàn với không gian phía trước, anh có chút không vui nói với Ngụy Sanh: “Sanh Sanh, anh sẽ dạy em khóa học đầu tiên, em phải tin tưởng anh, anh sẽ không làm tổn thương em, hiểu không?"

Giọng điệu nhấn mạnh kỳ quái của anh khiến Ngụy Sanh có chút không hiểu nhưng vẫn rất kiên định gật đầu, mềm mại nói: “Anh yên tâm, Sanh Sanh tin tưởng anh!”

Nét cười của anh tăng lên, hít sâu một hơi, nhắm mắt lại, giọng nói dịu dàng vô cùng chân thật: "Tiểu Sanh, nâng cánh tay lên.”

Cô gái nhỏ nghe lời nâng cánh tay lên, Cận Ngạn duỗi tay tách hai chân của cô ra ngồi trên đùi mình, nhanh chóng kéo khóa lưng của cô, cởi váy xuống, chỉ còn lại một chiếc áo ngực và chiếc qυầи ɭóŧ màu hồng nhạt điểm xuyến trên cơ thể trắng nõn đẹp đẽ của cô.

Ngụy Sanh còn chưa phản ứng kịp, đã phát hiện quần áo mình bị cởi ra, cô rất khϊếp sợ, nhưng nhiều hơn cả cảm giác khϊếp sợ chính là cảm giác xấu hổ không tự nhiên khi cởi đồ trước mặt người khác, cho dù người này là Cận Ngạn, sao anh Cận Ngạn lại muốn cởϊ qυầи áo của mình ra chứ? Sau khi hốt hoảng, cô nhanh chóng cản lấy bàn tay đang tiếp tục cởi đồ lót của anh, lo sợ hỏi: "Anh Cận Ngạn, sao anh có thể cởϊ qυầи áo của người ta như vậy, đây là không đúng!"

Anh kiên định dịch tay của Ngụy Sanh ra, ánh mắt nặng nề nhìn cô: “Sanh Sanh không phải nói tin tưởng anh Cận Ngạn sao, anh sẽ làm tổn thương em sao."

Ngụy Sanh theo bản năng lắc đầu, muốn lấy bộ quần áo trên ghế bên cạnh che lấy cơ thể trần trụi của mình thì đôi tay đã nhanh chóng bị một bàn tay nắm chặt, cô ngày càng khẩn trương, bị cởϊ qυầи áo khiến cô rất bất an, cô nhìn chằm chằm Cận Ngạn để né tránh hình ảnh chiếc qυầи ɭóŧ ở mông mình không ngừng ma sát với chiếc quần tây của anh, tiểu huynh đệ của Cận Ngạn cũng bắt đầu hưng phấn ngóc đầu lên.

Giờ phút này anh không rảnh bận tâm đến tiểu huynh đệ đang hưng phấn của mình, anh hơi dùng lực nắm lấy tay của cô gái nhỏ, cô gái nhỏ bị nắm lấy có chút bừng tỉnh, hốc mắt đỏ lên: “Đau quá, anh Cận Ngạn, anh ức hϊếp em."

Càng nghĩ càng cảm thấy tủi thân, cô nhịn không được liền khóc lên. Thấy đôi mắt của cô tràn ngập nước mắt cùng dáng vẻ tủi thân, tiểu huynh đệ của Cận Ngạn càng hưng phấn, thậm chí có chút hơi trướng đau, Cận Ngạn làm lơ phản ứng sinh lý của mình, nghiêm túc đầy lạnh lùng nói: “Lúc này chỉ mới bắt đầu, Sanh Sanh đã không chịu nghe lời rồi phải không, xem ra em và anh không thích hợp, cho nên anh nghĩ anh vẫn đưa em về nhà thì hơn," nói xong liền cầm quần áo lên cho cô mặc.

Bị hoảng sợ bởi lời nói của anh, Ngụy Sanh nhất thời quên mất bản thân mình đang trần như nhộng, cố nén cơn đau ở cô tay, hít mũi, tủi thân nhìn Cận Ngạn, nhỏ giọng hỏi: “Rõ ràng là anh Cận Ngạn cởϊ qυầи áo của em, mẹ và giáo viên đã nói không thể cởϊ qυầи áo trước mặt người ngoài, vậy em làm sai gì chứ?"

Cận Ngạn cố nén kí©ɧ ŧɧí©ɧ muốn an ủi cô xuống, ra vẻ đau buồn nói: "Thì ra ở trong mắt của Sanh Sanh anh vẫn là người ngoài, xem ra chúng ta thật sự không thích hợp."

Thấy dáng vẻ đau buồn của Cận Ngạn, trong lòng Ngụy Sanh càng khó chịu, nàng theo bản năng phản bác: “Anh Cận Ngạn không phải người ngoài, anh rất lợi hại, mẹ cũng kêu em nghe lời anh Cận Ngạn."

“Cho nên em ngoài miệng nói tin tưởng ta, nghe lời anh, trên thực tế một chút tin tưởng anh em cũng không có?"

“Ta có tin anh hay không cùng với việc anh cởϊ qυầи áo của em thì có gì liên quan chứ?" Cô gái nhỏ tiếp tục lên tiếng phản bác.

“Vậy em nói đi về sau chúng ta sẽ là quan hệ gì?” Anh tiếp tục chất vấn, trong mắt không hề gợn sóng.

“Quan hệ Vợ. . vợ chồng quan hệ.” Mặt của cô gái nhỏ lại đỏ lên.

“Vậy em nói xem thân mật giữa vợ chồng nhiều hơn hay là ba mẹ và giáo viên nhiều hơn?"

"Đương nhiên là quan hệ vợ chồng." Thấy ba mẹ mình vô cùng yêu thương nhau, cô gái nhỏ đắc ý dào dạt trả lời.

Khóe miệng anh khẽ nhếch lên, tiếp tục đặt ra câu hỏi: "Vậy em nói xem quan hệ vợ chồng có phải là tin tưởng tuyệt đối không?"

“Đương nhiên!”

“Vậy vợ chồng với nhau, việc cởϊ qυầи áo không phải là rất bình thường sao?”

“Khẳng định là bình thường rồi, nếu không sao anh có thể làm như vậy."

"Anh cởϊ qυầи áo cho em mà em lại bài xích đến như vậy, không phải là không tin tưởng anh sao?"

Cô gái nhỏ không hề phát hiện ra mình đã dần dần rơi vào bẫy, anh đang cố tình dẫn đường cho cô vào, cô còn chút tự trách bản thân: "Em. . Em rất muốn tin tưởng anh Cận Ngạn, vừa rồi là phản ứng theo bản năng, về sau em sẽ nhịn xuống, anh Cận Ngạn, thực xin lỗi, tha thứ cho em được không?"

Đối câu trả lời của cô, Cận Ngạn không hề ngoài ý muốn, anh không gật đầu cũng không lắc đầu, chỉ tỏ vẻ đau lòng không nói lời nào nhìn cô.

Bị ánh mắt đau thương của Cận Ngạn nhìn chằm chằm, cô vô cùng không thoải mái, càng thêm hối hận bản thân mình đã phản ứng quá mạnh, hoàn toàn quên mất cảm giác thẹn thùng vì nửa thân trần trụi của mình, cô nhìn chiếc áo đầm ở ghế sau rồi lại nhìn đồ lót trên người mình, cử động nắm lấy bàn tay thon dài của Cận Ngạn đặt trên dây áo ngực của mình, nhắm hai mắt, cắn răng nói: “Anh Cận Ngạn, anh tiếp tục cởi đi, lần này em nhất định không cản anh!"

Sự nghiến răng của cô làm anh mắc cười, ánh mắt mang ý trêu chọc, nhưng giọng điệu lại tràn đầy đau lòng và hoài nghi: “Sanh Sanh lần này nói thật sau? Về sau Sanh Sanh còn bài xích sự thân mật này không? Hay là lần này chỉ an ủi anh, nếu như vậy anh cũng không muốn Sanh Sanh làm trái lương tâm, " Nói xong bèn có ý rút tay khỏi dây áo của cô, cảm nhận được làn da mềm mịn của cô, ánh mắt anh hơi trầm xuống.

Ngụy Sanh đang nhắm hai mắt nên không hề phát hiện thần sắc biến hóa của anh, chỉ cảm nhận được giọng điệu đau lòng của anh cùng với bàn tay đang muốn rút lại kia, theo bản năng cô đè ngón tay anh xuống, nghiêm túc xin lỗi, trịnh trọng hứa hẹn: “Lần này em thật sự sai rồi, về sau anh Cận Ngạn muốn làm cái gì, em nhất định sẽ ngăn phản ứng của bản thân lại, dù sao em cũng quen một mình rất lâu rồi, không có thói quen cho người khác đυ.ng vào, nếu, nếu em thật sự không kiềm chế được, anh Cận Ngạn cứ ép buộc em đi, em sẽ không trách anh, thật đó!"

Trong mắt của Cận Ngạn đã gấp đôi ý cười, vô cùng hài lòng với câu trả lời của cô gái nhỏ, giọng điệu có chút chậm rãi: "Anh chỉ nói lần cuối với em, nhất định phải nghe lời anh, tin tưởng anh, cái anh muốn chính là sự tin tưởng tuyệt đối giữa vợ chồng với nhau! Nếu lần sau em vẫn nói như vậy, anh sẽ không nói nhiều với em, trực tiếp đưa em về, muốn làm cô dâu của anh vẫn còn cả đống người, không phải sao?”

Ngụy Sanh bị giả thiết của Cận Ngạn dọa, hoảng loạn mở to mắt, gắt gao ôm lấy cánh tay Cận Ngạn, vội vàng hứa hẹn lần nữa: "Em, em thật sự nghe lời, sẽ không bao giờ như vậy nữa, anh Cận Ngạn không cần tìm người khác!”

Cận Ngạn không dao động: “Xem biểu hiện của em đi, nếu sau kì nghỉ hè không làm anh vừa lòng, em cũng không cần học chương trình dành cho cô dâu nữa."

Cán cân công bình cuối cùng ngã về phía Cận Ngạn, Ngụy Sanh không hề cảm thấy nguy hiểm trước tương lai của mình chút nào. Dưới tầm mắt của cô chỉ vì sự tha thứ của Cận Ngạn mà vui vẻ không ngừng, mạnh mẽ gật đầu một cái.