Để Vân Đinh Lan gả vào Tam vương phủ, ngoài việc làm cho nàng tai mắt …
Đó cũng là khởi đầu cho sự trừng phạt của Vân Quán Ninh dành cho nàng ta!
Ban đầu mgoài việc thành lập liên minh với Vân Đinh Lan, nàng ta còn liên minh với Mặc Hồi Phong nữa!
Nói là thành kết liên minh…
Thực ra đó chỉ là cách áp chế đơn phương của Vân Quán Ninh mà thôi, Mặc Hồi Phong buộc phải đồng ý: Nửa đời sau sẽ giày vò Vân Đinh Lan nặng tay, khiến cho nàng ta sống không bằng chết!
“Chẳng trách ban đầu khi ta ca bị phụ hoàng phái đến núi Tây Hương, nàng nói muốn giám sát huynh ấy, để đề phòng huynh ấy lén lút gây chuyện.”
Mặc Diệp cũng đã cử người bí mật giám sát hắn ta rồi.
Chỉ là Mặc Hồi Phong đã trải qua hai lần thăng trầm lớn, hiện tại tính tình đã trầm ổn và cẩn trọng hơn rất nhiều.
Người của Mặc Diệp không thể đến gần hắn ta.
Do đó, những chuyện hắn biết không rõ bằng những gì Vân Đinh Lan biết.
“Chẳng trách tam ca rời kinh thành, nàng lại để Vân Đinh Lan đi theo đến núi Tây Hương với hắn ta.”
Mặc Diệp khẽ cười: “Ninh Nhi, ván cờ này từ đầu đến cuối đều nằm trong sự điều khiển của nàng. Bất giác mọi người đều nằm trong ván cờ mà không hề hay biết. Quả nhiên là cao minh!”
Đây là lần đầu tiên hắn khen ngợi Vân Quán Ninh từ tận đáy lòng mình.
Trước đây có phải là hắn đã bị mù rồi không?
Không ngờ Vân Quán Ninh, người mà hắn vô cùng chán ghét lại có tài năng như vậy?!
“Quá khen rồi!”
Vân Quán Ninh xua tay cười hi hi: “Nếu chàng còn tiếp tục khen ta nữa, ta sẽ ngại mất!”
“Nhưng nếu như Mặc Hồi Phong đã biết sự tồn tại của Viên Bảo rồi, nên bước tiếp theo vẫn nên bảo vệ con trai! Không thể buông lơi một chút nào được!”
Vẻ mặt của nàng dần trở nên nghiêm túc.
“Bổn vương hiểu rồi, nàng cứ yên tâm đi.”
Mặc Diệp gật đầu.
Nhìn thấy tâm trạng của nàng lúc này rất tốt, Mặc Diệp vội vàng hỏi: “Ninh Nhi, vậy chuyện sinh đứa con thứ hai của chúng ta thì sao…”
“Cút!”
Vân Quán Ninh đá một phát: “Nếu chàng còn nhiều lời, thì mau cút về Thỉnh Trúc Viện đi!”
Mặc Diệp im lặng ngậm miệng lại.
…… Gần cuối năm, sắp đến sinh thần của Vân Chấn Tung rồi.
Trong khoảng thời gian này, trong cung đang bận rộn sắp xếp, đóng cửa cung điện để chào đón mùa xuân đến.
Vân Quán Ninh thích mùa xuân nhất.
Nhất là ở thời đại này, có không khí của năm mới nhất. Vì vậy, còn mấy chục ngày nữa, nàng đã ra lệnh cho hạ nhân quét dọn vương phủ sạch sẽ.
Cắt hoa treo cửa sổ, dán câu đối, v.v., không thiếu thứ gì.
Hôm nay là một thời tiết đẹp hiếm có.
Tuyết ở kinh thành đã tan, những con phố lớn tràn đầy nước tuyết. Có người đang cầm chổi để quét tuyết, một nhóm con nít cầm đồ chơi reo hò chạy qua đám đông.
Giẫm lên cho nước tuyết tung toé vô cùng cao!
Có người đang la mắng, một số đang lớn tiếng reo hò, có người lại rao bán hàng…
Trên các con đường, ngõ hẻm, mọi người đang tất bật chuẩn bị đón năm mới.
Những người bán hàng rong trên đường, cũng chủ yếu chỉ bán câu đối treo tết và những thứ khác thôi.
Kinh thành mấy ngày trước còn phủ đầy màu bạc mấy ngày trước, hai ngày nay đã đỏ bừng khắp nơi.
Viên Bảo đi theo Mặc Diệp vào cung, còn Vân Quán Ninh đang cạp táo.
Nàng cầm quả táo,nhìn quanh vương phủ để kiểm tra tình hình bài trí và dọn dẹp như thế nào rồi.
Như Yên đi theo phía sau bất lực khuyên nhủ: “Vương phi, người đã ăn táo hai ngày rồi! Nếu cứ tiếp tục như vậy, thân thể của người nhất định sẽ chịu không nổi mất!”
“Nô tỳ cầu xin người, ăn một miếng cơm đi mà!”
Nếu như trong tay nàng ấy có thêm một bát cơm, nàng ấy sẽ trông giống như lão mẫu thân đã đuổi theo con mình để đút ăn!
Hao tâm tổn sức!
“Không ăn.”
Vân Quán Ninh dứt khoát từ chối: “Mỗi lần có lễ hội gì ta đều tăng mười cân! Đặc biệt là ngày Tết ăn rất nhiều! Nếu bây giờ ta không giảm cân, thì đến năm mới không phải là ta sẽ béo thành heo sao?”
Như Yên: “… ngày thường người ăn cũng đâu có ít đâu ạ!”
Cứ như thể Minh vương phủ đã bạc đãi chuyện ăn mặc của một vương phi như nàng vậy!
“Hơn nữa người không hề béo chút nào!”
Như Yên huyên thuyên không ngừng: “Người nhìn bà Trương đó, thân hình đã tròn trịa rồi! Mà người ta còn không thèm khổ tâm chuyện giảm cân nữa kìa!”
“Ngươi so sánh bình luận ta với bà Trương à?! Tại sao ngươi không đem ta so sánh bình luận với con lợn nái già trong chuồng lợn luôn đi?! Có phải là ngươi đang thiếu đòn không?!”
Vân Quán Ninh thuần thục cạp xong quả táo và đưa quả táo sang.
Như Yên vội vàng nhận lấy: “Vương phi, nô tỳ chỉ là so sánh mà thôi!”
“Cách so sánh này của ngươi thật không thỏa đáng! Sao ngươi không so sánh ta với Uông di nương của Sở vương phủ đi? Đi so với bà Trương, có thể có tiền đồ không?”
Vân Quán Ninh trợn trắng mắt: “Bà ta đã từ bỏ bản thân rồi!”
“Nếu không vượt quá hai trăm cân thì không chịu dừng lại, bổn vương phi có thể tự đắm mình trong truỵ lạc sao?”
Ngay khi đang nói chuyện, hạ nhân liền tới truyền lời, nói rằng Vân Quốc Công cầu kiến.
“Ông ta tới đây làm gì?”
Vân Quán Ninh sốt ruột xua tay: “Không gặp!"
“Nhưng vương phi à, Vân Quốc Công nói rằng nếu người không gặp thì ngài ấy sẽ không rời đi! Cũng không biết đường đường là một Quốc Công đại nhân, lại học cái chiêu vô lại đó của ai. Ngài ấy đặt một chân ở trong ngưỡng cửa, một chân ở bên ngoài ngưỡng cửa!”
Hạ nhân bất lực đáp: “Nói rằng hôm nay hoặc là kẹp gãy chân của ngài ấy, hoặc là bẩm báo lại với vương phi để vương phi đến gặp ngài ấy!”
Hạ nhân vò đầu bứt tai, bất lực vô cùng!
Vân Quán Ninh lập tức cau mày, khoanh tay lại trước ngực: “Thật không?”
Không ngờ Vân Chấn Tung lại không biết xấu hổ như vậy!
Xem ra, nguyên nhân khiến Vân Quán Ninh có thể khốn nạn như vậy, là vì trong trong người có cái gen vô lại của Vân Chấn Tung!
“Ngài ấy có nói đến để làm gì không?”
“Nô tài không biết.”
Hạ nhân lắc đầu: “Thế nhưng nô tài nhìn thấy l*иg ngực của Vân Quốc Công căng lên, hình như có thứ gì trong y phục!”
“Ồ?”
Vân Quán Ninh tò mò: “Nếu đã như vậy, bổn vương phi sẽ đi gặp ông ta!”
“Vậy nô tài sẽ mời Vân Quốc Công ngồi một lát nhé?”
Hạ nhân vội vàng hỏi.
“Ngồi cái gì mà ngồi?”
Vân Quán Ninh mất kiên nhân nói: “Ngưỡng cửa rộng như vậy, cái mông của ông ta không ngồi đủ à? Ngoài cửa nhiều bậc thềm như vậy, còn không đủ cho ông ta ngồi sao? Cứ để hắn đợi ngoài cửa là được rồi!”
Như Yên do dự: “Vương phi, như vậy không tốt lắm nhỉ?”
“Vân Quốc Công tốt xấu gì cũng là phụ thân của người. Hiện tại trên đường có nhiều người như vậy, nếu đi ngang qua và nhìn thấy thì…”
Vẻ mặt nàng ấy rối rắm: “Chắc là sẽ không thiếu nhưng kẻ khua môi múa mép! Đến lúc đó, e rằng sẽ tổn hại đến thanh danh của vương phi.”
Tổn hại thanh danh à?!
Vân Quán Ninh không thèm quan tâm: “Bổn vương phi còn quan tâm đến cái danh tiếng nhỏ bé đó sao?!”
Nàng từ lâu đã không cần cái khuôn mặt này rồi, nàng đã từ bỏ nó rồi đó, được không?!
Người mà không sợ mất mặt, thì trên đời này không có sách bằng!
Nàng cảm thấy hiện tại mình là một tồn tại bất khả chiến bại!
Con người không biết xấu hổ và còn rất thoải mái.
Thấy mình thuyết phục không được, Như Yêu chỉ đành thở dài. Không phải là nàng ấy không biết đức tính của vương phi nhà mình… Hơn nữa, Vân Quốc Công quả thực cũng thối tha không biết xấu hổ.
Hôm nay để vương phi làm ông ta đẹp mặt, cũng chính là ông ta tự chuốc vạ vào mình!
Vân Quán Ninh tiếp tục thong thả ung dung kiểm tra toàn bộ vương phủ, sau đó nàng mới chuẩn bị đi gặp Vân Chấn Tung ở ngoài cửa.
Lúc này, Vân Chấn Tung đã chờ đến mất hết kiên nhẫn từ lâu rồi.
Người ta nói tuyết rơi không lạnh bằng tuyết tan, mới sáng sớm ông ta đã khoác ba lớp áo khoác bông dày cộp, còn lúc này bên ngoài thì đang nắng chói chang.
Dù mùa đông nắng không bằng mùa hè, nhưng ông ta bọc mình kín mít như thế sớm đã toát hết mồ hôi ra rồi!
Ông ta không ngừng lau mồ hôi trên trán, hỏi hạ nhân gác công: “Vương phi của cấc ngươi rốt cuộc là đang làm cái gì vậy? Khi nào thì mới ra đây gặp ta?!”
“Vân Quốc Công, nếu như vương phi nhà chúng ta đã bằng lòng gặp ngài, thì ngài chỉ cần đợi là được!”
Gia đinh lười nhắc nằm sau cánh cửa: “Ngài không phải không biết, vương phi nhà chúng ta rất ghét bị người ta hối thúc!”
“Nếu ngài cứ thúc giục mãi, e rằng vương phi của chúng ta sẽ hối hận không muốn gặp ngài nữa đấy!’
Những lời nói này chặn họng khiến Vân Chấn Tung không nói nên lời!
Ông ta đường đường là một quốc công đại nhân, vậy mà lại phải nhìn sắc mặt teen gia đinh gác cổng này sao?!
Ông ta vừa mới bị một tên gia đinh trách mắng à?!
Khuôn mặt già nua của Vân Chấn Tung đỏ hết cả lên.
May mà lúc này, bóng dáng của Vân Quán Ninh cuối cùng cũng xuất hiện rồi… Nhìn rõ nụ cười trên mặt nàng, Vân Chấn Tung không khỏi cảnh giác, lập tức đoán được e rằng Vân Quán Ninh lại muốn gây chuyện rồi!
Vân Chấn Tung sợ rồi, trong lòng nghĩ rằng lúc này mình mà mau chóng trốn thoát thì chắc là đã không còn kịp nữa rồi đúng không?!