Vương Phi Bướng Bỉnh Là Thần Y

Chương 360: Ai sẽ là hung thủ

Vân Quán Ninh vừa về vương phủ, Mặc Diệp cũng đã quay trở lại.

Khi biết tin nàng vừa đi đến phủ Sở Vương, Mặc Hồi Diên tức giận đến mức người ngã ngựa đổ rồi mà còn bị lừa năm mươi nghìn lượng bạc, cộng thêm một chiếc bình ngọc bích của đế vương.

Mặc Diệp không ngạc nhiên một chút nào.

Hắn chỉ gật đầu nhẹ và bình tĩnh nhận xét một câu: “Công lực của Ninh Nhi càng ngày càng tiến bộ rồi."

Về phần công lực đó là gì thì trong lòng mọi người cũng đều đã rõ rồi.

Như Mặc nở nụ cười ủ rũ: “Tính ra trong số các vị vương gia chỉ có Sở vương là chưa từng thử cảm giác bị vương phi chọc giận thôi.”

Ngay cả Mặc Hồi Diên hôm nay cũng đã được nếm thử mùi vị này rồi!

Chắc là rất chua xót đúng không?!

“Nè, các người đang tích lũy huy chương danh dự cho ta đó sao?”

Vân Quán Ninh nhướng mày: “Vừa rồi, các người đã nói thiếu một chuyện! Công lao của ta hôm nay không chỉ có thế. Ta còn nhân tiện tôi còn gây chia rẽ mối quan hệ giữa Sở Vương và Dương thái y.”

“Dương thái y đã nói rồi.”

Nàng cầm tách trà lên và uống một hơi cạn.

Chọc tức người khác mệt quá, khô hết cả miệng.

“Dương thái y nói sau này cho dù phủ Sở vương có người chết ông ta cũng không dám tới nơi.”

Vân Quán Ninh lạnh lùng “hừ” một tiếng: “Cho dù là Sở vương muốn hòa giải cùng ông ta thì cũng đừng có mà hòng!”

Mặc Diệp không kìm được, thấp giọng bật cười.

Hắn nên diễn tả tâm trạng của mình lúc này như thế nào đây?

Hắn chỉ cảm thấy rằng tiểu nữ nhân tinh quái ở trước mặt này rõ ràng giống như một tiểu yêu tinh vậy. Ngay cả khi chọc người khác nổi điên cũng đáng yêu đến thế, khiến trái tim hắn ngứa ngáy khó chịu!

Thấy ánh mắt hắn nhìn nàng không đúng…

Như Mặc biết điều cáo lui.

Vân Quán Ninh cũng nhận ra được ánh sáng mờ ảo trong mắt Mặc Diệp.

Rốt cuộc kiếp trước của người đàn ông này là cái gì, làm sao trông lại có thể động tình mọi lúc mọi nơi?!

Cũng may là không bị hắn ăn mất, có lần đầu tiên sợ rằng sau này tiếp tục mỗi ngày không ngừng!

Sự thô bạo của hắn vào đêm tân hôn, đã để lại bóng đen cho nàng và nó vẫn còn in đậm trong tâm trí nàng …

Vân Quán Ninh nuốt nước bọt, rất khôn ngoan ngăn chặn chuyện này xảy ra.

Nàng vội vàng hét lên: “Như Mặc, ngươi đứng lại!”

Cơ thể Như Mặc đông cứng lại, kinh hãi nhìn về phía chủ tử của mình, rồi lại lắc đầu với Vân Quán Ninh. Hắn ta không phát ra tiếng động nhưng lại đang nói với nàng: Vương phi, thuộc hạ không dám!

Rồi hắn ta chuồn đi mất.

Vân Quán Ninh hung hăn mắng với theo bóng lưng của hắn ta: “… Đồ chó chết!”

Chỉ một câu nói như vậy, Mặc Diệp đã bị đánh bại.

Hắn ta cười khổ: “Ninh Nhi, bổn vương phát hiện lúc nàng yên tĩnh nhất chính lầ sau khi ngủ.”

Ừm, sau khi ngủ thì hắn có thể muốn làm gì thì làm.

Ngoại trừ bước cuối cùng vượt qua ranh giới.

“Đang yên đang lành, tại sao Nam Cung Nguyệt lại ăn điểm tâm mà Tần Tự Tuyết phải người đưa đến để rồi xảy ra chuyện? Nàng có chắc là Tần Tự Tuyết đã làm chuyện này không?”

Vân Quán Ninh đổi chủ đề: “Phụ hoàng định xử lý Tần Tự Tuyết như thế nào?”

Biết nàng muốn đổi chủ đề, Mặc Diệp cũng không dám ép nàng quá chặt.

Bây giờ thái độ của nàng đối với hắn đã khoan dung hơn so với trước rất nhiều rồi.

Hắn đã rất hạnh phúc rồi.

Để hóa giải cái bóng mà hắn đã tạo ra cho nàng, không phải là chuyện một sớm một chiều, hắn phải từ từ làm mới được.

“Phụ hoàng vẫn đang điều tra việc này.”

Mặc Diệp dập tắt nụ cười trên mặt.

Khi nói đến việc nghiêm túc, hắn dường như sẽ thay đổi, trở thành một con người khác.

“Nhưng không có gì để điều tra. Người đi đưa điểm tâm cho cho Nam Cung Nguyệt là tỳ nữ bên cạnh của Tần Tự Tuyết, Tử Tô. Tỳ nữ này đã bị giam giữ để thẩm vấn rồi.”

“Tử Tô?”

Vân Quán Ninh khẽ cau mày.

Nói như vậy thì chuyện này không có gì phải điều tra nữa cả.

Tử Tô là tỳ nữ thân thiết bên cạnh Tần Tự Tuyết, là nô tỳ trong nhà đã phục vụ nàng ta kể từ còn nhỏ, là a hoàn đi theo Tần Tự Tuyết vào vương phủ.

Bất kể là tam vương phủ hay là Tần Tướng phủ, ngoại trù Tần Tự Tuyết ra rhif không ai có thể sai khiến nàng ta.

Nếu đó là điểm tâm do Tử Tô mang đến thì chỉ có hai khả năng.

Vân Quán Ninh phân tích: “Rất có thể Tần Tự Tuyết đã bày mưu kế cho Tử Tô, bảo nàng ta đi đầu độc Nam Cung Nguyệt.”

“Nhưng ta cảm thấy cho dù Tần Tự Tuyết có ngốc đến đâu, thì cũng sẽ không đến mức độ đó.”

Rõ ràng biết đứa trẻ trong bụng Nam Cung Nguyệt được Mặc Tông Nhiên và Triệu hoàng hậu rất coi trọng.

Còn Mặc Hồi Phong thì vừa rời kinh.

Nếu có chuyện gì xảy ra, nàng ta sẽ không có ai bảo trợ!

Tần Tự Tuyết tuyệt đối sẽ không rat ay với Nam Cung Nguyệt vào thời điểm mấu chốt này.

“Vì vậy, giả thuyết này chỉ có mười phần khả năng mà thôi.”

Vân Quán Ninh đứng dậy, đi vài bước và nói: “Nếu không là Tử Tô tự mình quyết định san bằng con đường phía trước cho chủ tử của mình.”

“Nhưng Tử Tô chỉ là một a hoàn mà tôi. Một khi chuyện này bại lộ, chỉ cần tìm hiểu nguồn gốc thì sẽ điều tra tới chỗ Tần Tự Tuyết.”

Cho dù không điều tra ra Tần Tự Tuyết, người khác cũng sẽ lập tức đoán được chính là Tần Tự Tuyết ra lệnh cho Tử Tô làm việc đó.

“Vì vậy khả năng này không cao, chỉ có khoảng ba mươi phần trăm mà thôi.”

Mặc Diệp khẽ gật đầu: “Ninh Nhi nói có lý.”

“Còn có khả năng cuối cùng là cao nhất.”

Vân Quán Ninh đột nhiên quay người lại, nhìn thẳng vào Mặc Diệp: “Có người mượn dao gϊếŧ người!”

Món điểm tâm đó khi được Tử Tô đưa đến Sở vương phủ, rất có khả năng là nó không có độc.

Nhưng có ai đó muốn mượn tay của Tần Tự Tuyết để diệt trừ Nam Cung Nguyệt và đứa trẻ trong bụng nàng ta. Sau đó đổ tội lỗi lên đầu Tần Tự Tuyết, một mũi tên bắn chết hai con nhạn!

Mặc Diệp híp mắt: “Ý của nàng là?”

“Có thể là Chu Oanh Oanh đã làm chuyện này sao?”

Nam Cung Nguyệt mang thai, người bị ảnh hưởng nhiều nhất chính là chị em dâu bọn họ.

Việc đó không chỉ có nghĩa là bọn họ không thể sinh được hoàng trưởng tôn trước một bước, mà còn tượng trưng cho người con dâu nào sẽ được hoàng đế hoàng hậu sủng ái hơn trong tương lai!

Nếu không phải Tần Tự Tuyết, cũng không phải là Vân Quán Ninh.

Vậy thì ứng cử viên cuối cùng chỉ có Chu Oanh Oanh mà thôi!

“Không thể nào.”

Mặc Diệp lập tức lắc đầu: “Chu Oanh Oanh cũng không có tâm tư gì như nhị ca vậy.”

Hai vợ chồng bọn họ ngoại trừ việc nấu nướng ra thì cái gì cũng không biết.

Tâm cơ, mưu tính gì đó tất cả đều không hề liên quan gì đến bọn họ.

Mặc Hàn Vũ đã vô số lần hãm hại Mặc Hồi Phong, rồi đều kéo bản thân mình vào…

Nếu một người không có tâm tư gì như Chu Oanh Oanh, mà không có phủ đệ riêng biệt để sống và sống trong cùng hậu cung với Tần Tự Tuyết và những người khác, em rằng không thể sống được một tháng.

Mặc Diệp biết rất rõ hai vợ chồng bọn họ.

“Không chắc đâu.”

Sau khi thấy rõ Nam Cung Nguyệt và Mặc Hồi Diên “tầm ngẩm tầm ngầm mà đấm chết voi”, bây giờ Vân Quán Ninh đối với ai cũng mang thái độ nghi ngờ.

Nàng lại ngồi xuống: “Càng là người khó khiến người ta nghi ngờ thì lại càng có khả năng che giấu!”

“Cũng giống như Mặc Hồi Diên và Nam Cung Nguyệt!”

Câu nói này của nàng khiến Mặc Diệp phải rơi vào trầm từ.

Phải nói rằng những lời này của Vân Quán Ninh rất có lý.

Trước mắt người đáng ngờ nhất quả thật là Chu Oanh Oanh…

Đúng lúc này, Như Yên bước vào, nói rằng có có khách đến thăm.

“Khách sao?”

Gần đây dường như có khá nhiều người đến thăm Minh vương phủ.

Vân Quán Ninh lúc này cũng không có tâm tư để chiêu đãi khách khứa gì cả, vì vậy mất kiên nhẫn hỏi: “Là ai vậy? Nếu không phải người mà bắt buộc phải gặp, vậy cứ nói là cơ thể của bổn vương phi này không được khỏe từ chối đi!”

Như Yên do dự, liếc nhìn Mặc Diệp một cái.

Nàng ấy tiến lại gần, thì thầm vài câu vào tai Vân Quán Ninh.

“Hả?”

Đôi mắt Vân Quán Ninh hơi lóe lên: “Sao lại là nàng ấy? Đi mời đi!”

Thấy vậy, Mặc Diệp liền biết là có chuyện kỳ lạ: “Ninh Nhi, là ai đến đấy?”