Hoàng Ngọc Anh bỗng chốc sững sờ.
Má Trương bị đuổi đi, bà ta cũng chỉ nghe Má Trương nói là vì Tô Hiểu Nhiên, hoàn toàn không nghe nói nguyên nhân cụ thể.
Hóa ra là do má Trường đã sỉ nhục Tô Hiểu Nhiên?
Bà ta mím môi, nếu bà ta biết là nguyên nhân này, bà ta tuyệt đối sẽ không nhắc tới!
Mặc Đông Lâm mỉm cười hòa giải: “Hiện Sâm là một người đàn ông. Hiểu Nhiên nói thế nào cũng là con. dâu của nhà họ Mặc, sao có thể bị người hầu sỉ nhục!"
Hoàng Ngọc Anh ngậm bồ hòn, chỉ đành hừ lạnh một tiếng, không nói gì nữa. Ông cụ cũng thay đổi chủ đề, hỏi han ân cần Tô Hiểu Nhiên.
Đột nhiên, di động của Mặc Đông Lâm vang lên, ông ta liếc nhìn dãy số trên đó, sắc mặt đột nhiên trở nên tái nhợt: “Tôi đi nghe điện thoại, mọi người nói chuyện trước."
Giọng nói của Mặc Hiên Sâm có phần lạnh lùng: “Chú hai đi từ từ".
Ngay sau khi Mặc Đông Lâm rời đi, Mặc Tử Hàn liền bước vào, dáng vẻ như một kẻ lưu manh. Sau khi nhìn quanh phòng khách, anh ta ngồi ngay đối diện với Tô Hiểu Nhiên, nháy mắt với cô.
Nhìn thấy bộ dạng của tên háo sắc này, ông cụ Mặc tức giận nói: "Đây là em dâu của cháu!"
"Cháu biết".
Mặc Tử Hàn chớp mắt nhìn Tô Hiểu Nhiên: “Khi nấy đã gặp nhau ở ngoài cửa, con và em dâu Hiểu Nhiên, cũng đã giao lưu chuyên sâu với nhau."
Anh ta cố ý hạ thấp bốn chữ "giao lưu chuyên sâu ", chân mày Tô Hiểu Nhiên nhíu lại một cách dữ tợn.
Cô ngoái lại và nhìn người hầu trong bếp đang tất bật chuẩn bị bữa tối. "Để con xuống bếp phụ giúp" Sau đó, cô đứng dậy và đi về hướng nhà bếp. Mặc Tử Hàn ngồi đối diện với cô, cô không muốn nhìn thấy anh ta thêm một giây phút nào.
Vừa đi được hai bước, cổ tay cô đã bị một bàn tay to khỏe khô cứng siết chặt: “Ông nội có rất nhiều người hầu ở nhà, em không cần phải đi".
“Phải đấy.” Hoàng Ngọc Anh cười giễu cợt: “Ai không biết mấy người nhà quê như cô thích làm mấy chuyện nặng nhọc như vậy?
"Nhưng mà, ở đây nhiều người hầu như thế rồi, hay là cô ngoan ngoãn ngồi ở đây đi, giống như một mợ chủ vậy."
Tô Hiểu Nhiên sắc mặt tái nhợt, đành phải ngồi xuống lại. Ngay khi cô vừa đặt mông ngồi vững, bên ngoài nhà truyền đến những trận ầm ĩ. Quản gia vội vàng đi vào: "Ông chủ.." Ông ta liếc nhìn Mặc Tử Hàn bộ dạng nghênh ngáo đang ăn trái cây. Ông cụ có chút không vui: “Nói!"
Quản gia sợ hãi nói: "Bên ngoài... ông cụ Cố dẫn theo cô chủ nhà họ Cố qua đây, nói là cần một lời giải thích..."
"Họ nói... mấy ngày trước cậu chủ Tử Hàn đã có hành vi thất lễ với cô cả nhà họ Cố.." Ông cụ lạnh lùng trừng mắt nhìn Mặc Tử Hàn: “Là chuyện gì?"
Mặc Tử Hàn chẳng thèm để ý tiếp tục ăn trái cây: “Bọn họ chỉ là chuyện bé xé ra to"
"Hôm đó ở hộp đêm, cháu có uống chút rượu, không cẩn thận bóp mông thôi mà, như thế thì có gì đâu chứ?"
Bầu không khí trong phòng khách yên lặng khoảng hai giây.
Trong giây thứ ba, ông lão trực tiếp cầm cái gạt tàn lên, đập về phía Mặc Tử Hàn: “Thằng oắt con! Như vậy mà còn nói không vô lễ!"
Nhà họ Cố ở thành phố Lưu Sa cũng là một danh môn vọng tộc nổi tiếng có máu mặt, nếu chuyện này xảy ra thì thể diện của nhà họ Mặc biết để ở đâu?
Mặc Tử Hàn né tránh, tuy rằng gạt tàn không trúng anh ta, nhưng tro tàn vẫn rơi vào trên người anh ta. Bộ âu phục gọn gàng của Mặc Tử Hàn bỗng chốc bị dính đầy tàn thuốc. "Ông nội, ông cũng chuyện bé xé ra to à". Mặc Tử Hàn bĩu môi: “Chuyện này cũng đâu thể trách cháu!"
"Cố Tử Dao đó đi đến hộp đêm, vậy mà còn mặc ngắn như vậy, ngồi bên cạnh cháu mà qυầи ɭóŧ cũng sắp lộ ra rồi, đây không phải là đang muốn quyến rũ cháu sao?"
"Cháu chỉ tùy tiện bóp một cái, thì cô ta đã không chịu được rồi?" Ông lão tức giận đến nỗi lấy một cái gối khác ném qua đó.
“Anh cả” Mặc Hiên Sâm trầm mặc hồi lâu mới mở miệng: “Anh cũng không còn nhỏ nữa, người nhà họ Cố tới đây gây chuyện, nếu không ra ngoài giải quyết, còn chờ ông nội giải quyết đống bề bộn đó của anh sao?".
Mặc Tử Hàn trợn tròn mắt: “Bây giờ tôi đang tức giận, người nhà họ Cố đó không thể đánh tôi?" Giọng nói của Mặc Hiên Sâm vẫn điềm tĩnh: “Thì ra anh cả là người không có trách nhiệm như thế"
"Nếu tôi nhớ không làm thì cách đây không lâu, ông nội đã cho anh cả làm chủ tịch công ty con đúng không?"
"Ngay cả những chuyện nhỏ nhặt như vậy cũng phải trốn sau lưng ông nội, nếu để các cổ đông biết anh cả không có trách nhiệm như thế, chức vụ chủ tịch, chắc sẽ ngồi không vững rồi."
Mặc Hiên Sâm nói lời này, cho dù là Mặc Tử Hàn muốn lùi lại, cũng không thể lùi lại!
Hoàng Ngọc Anh đứng lên kéo Mặc Tử Hàn đứng dậy: “Chuyện nhỏ như thế, Tử Hàn nhà tôi có thể xử lý được, không cần cậu châm chọc kɧıêυ ҡɧí©ɧ!"
Tô Hiểu Nhiên nhìn bộ dạng Hoàng Ngọc Anh kéo Mặc Tử Hàn rời đi, liền cau chặt mày. Mặc Tử Hàn căn bản không thấy mình sai chỗ nào...
Xác định sau khi anh ta ra ngoài, mọi chuyện sẽ không trở nên căng thẳng hơn sao?
Nhìn lại, người đàn ông bên cạnh cô vẫn đang ung dung uống trà. Ông lão có hơi đau đầu gọi quản gia tới, thì thầm bên tai ông ta.
Sau khi quản gia rời đi, ông lão lạnh lùng nhìn Mặc Hiên Sâm: “Nhà họ Cố trước giờ đúng lý sẽ không tha người, Tử Hàn lại không cảm thấy hổ thẹn chút nào, với trí tuệ của con, chắc chắn sẽ nghĩ ra, để nó đi ra ngoài gặp nhà họ Cố, sẽ có hậu quả gì. "
Lời của ông cụ vừa dứt, tiếng ồn ào ngoài cửa càng lớn hơn. Tô Hiểu Nhiên còn có thể nghe rõ ràng, Mặc Tử Hàn lớn tiếng chửi bới Cổ Tử Dao.
Nó quả thực là... tệ hơn. "Các con đi từ cửa sau đi, hôm nay ông coi như các con chưa đến đây!"
Ông lão tức giận đứng dậy, lạnh lùng nhìn Mặc Hiên Sâm: “Thấy con tuổi còn nhỏ, sức khỏe lại không tốt, kɧıêυ ҡɧí©ɧ lần này của con, ông sẽ không tính toán, đừng để ông thấy có lần sau!"
Nói rồi, ông cụ phất tay áo rời khỏi.
Mặc Hiên Sâm vẫn ngồi trên xe lăn, khóe môi nở một nụ cười lạnh lùng và kiêu ngạo.
Sau khi cùng người hầu hỏi rõ hướng ra cửa sau, Tô Hiểu Nhiên vội vàng đẩy Mặc Hiên Sâm ngoan ngoãn rời đi.
Cuộc cãi vã bên ngoài ngày càng gay gắt. Sau khi ra khỏi nhà, dọc đường đi Mặc Hiên Sâm không nói một lời. Vốn dĩ Tô Hiểu Nhiên nghĩ cửa sau này chắc chắn rất dễ tìm.
Nhưng đường đi sau nhà họ Mặc lại phức tạp, ngoằn ngoèo, cộng với việc trang trí nhiều loại hoa có màu sắc và giống khác nhau... Tô Hiểu Nhiên hoàn toàn mất đi phương hướng.
"Hình như em bị lạc rồi."
Tô Hiểu Nhiên tuyệt vọng nhìn con đường sỏi đá dường như đã đi hơn chục lần này, bất lực thở dài nói: "Sớm biết, thì đã tìm người hầu dẫn đường rồi."
"Những người hầu ở đây sẽ không chỉ đường cho em đâu." Tô Hiểu Nhiên bĩu môi: “Sao có thể như thế?"
"Đây là nhà của ông nội, anh là cháu của ông nội!"
Mặc Hiên Sâm nhếch môi cười: “Xem ra, em vẫn chưa hiểu rõ về chồng của mình rồi". "Mộ Hiên Sâm tôi là sao chổi nổi tiếng nhất thành phố Lưu Sa, bố mẹ tôi qua đời năm tôi chín tuổi".
"Năm mười ba tuổi, vì ham chơi một lúc đã gây ra một trận hỏa hoạn lớn, thiêu chết người chị thân thiết nhất cùng hai người hầu đã chăm sóc tối. Bản thân tôi cũng bị mù và đi khập khiễng một chân"
"Thân phận đáng ngại của tôi khiến cho nhà họ Mặc cấm kỵ không dám tới gần."
"Vì vậy, tôi bị đuổi ra khỏi nhà họ Mặc sống một mình. Cho đến nay, tôi đã sống trong căn biệt thự đó mười ba năm rồi."
Tô Hiểu Nhiên há miệng kinh ngạc. Nói cách khác, biệt thự nơi bọn họ mới kết hôn, anh đã sống một mình ở đó mười ba năm nay sao?
Giọng nói của người đàn ông mang theo ba phần cô độc, bảy phần lạnh lùng kiêu ngạo: “Mười ba năm rồi, chỉ có ngày lễ ngày tết, tôi mới có quyền về nhà nội, ăn một bữa cơm".
"Hôm nay tôi và em có thể đến nơi này, là vì ngày hôm qua chúng ta kết hôn"
Nói rồi, anh mỉm cười: “Người hầu ở đây sẽ không tôn trọng một người bị đuổi ra khỏi nhà đâu."