🐼 editor: *TOOL*
Khi Lý Mông cùng cha mẹ hai nhà từ biệt, bên ngoài hoàng hôn đang nở rộ, chiếu lên khuôn mặt như phát sốt.
Hai người cũng không vội vàng về nhà ngay lập tức, Ban Ấu An liền kéo Lý Mông đi dạo một vòng quanh khu phụ cận.
Ban Ấu An từng không muốn chia sẻ quá nhiều quá khứ của mình với Lý Mông, đa phần đều là tự Lý Mông đem những chuyện trước kia đã làm cho Ban Ấu An kể lại, Ban Ấu An chỉ ở một bên mỉm cười lắng nghe.
Bây giờ với một tâm trạng khác, Ban Ấu An hạ quyết tâm, chậm rãi nói chuyện cùng Lý Mông về cuộc sống của mình khi còn nhỏ và thời niên thiếu.
Lý Mông nghe rất say sưa, ánh mắt nhìn theo cuối đường, ngẩng đầu lên, nhìn lêи đỉиɦ tòa nhà giảng dạy của trường cũ, "An An, có phải khi trung học em luôn đeo một cái cặp đen, giống như túi du lịch không? ”
Ban Ấu An gật gật đầu: "Làm sao anh biết?"
Đó là ba lô cha mang về khi đi công tác, Ban Ấu An cảm thấy sức chứa rất lớn, vô cùng thuận tiện, liền đem cho bản thân sử dụng.
"Em nhỏ như vậy, lưng lúc nào cũng đeo cặp lớn như vậy, rất khó để không bị chú ý?" Lý Mông lấy tay khoa tay múa chân, "Thì ra, lúc còn học trung học, anh cũng đã gặp em rất nhiều lần, gặp nhau ở đầu cầu thang lớp em. Lần đầu tiên anh nhìn thấy cặp của em, anh đã rất buồn cười, cảm thấy cô gái này thật thú vị. ”
Ban Ấu An nhìn anh: "Anh đã gặp em nhiều lần như vậy, không nhận ra em là bạn học của anh sao?"
"An An, chuyện này cũng không thể trách anh, hồi nhỏ em không giống hồi trung học." Lý Mông sờ sờ mũi.
Ban Ấu An không có cách nào phản bác anh, lúc cô còn học trung học, tương đối âm trầm, cũng không thích cười như khi còn bé, lúc nào cũng cúi đầu, khí chất khác biệt quá lớn, đừng nói Lý Mông, những bạn học tiểu học khác nhìn thấy cũng nhất định không thể nhận ra.
"An An, hồi tiểu học em còn rất mập, sao vừa đến cấp 3 đã gầy như không có cơm ăn vậy." Lý Mông tiếp tục nói.
Ban Ấu An: "..."
Người đàn ông này thực sự không biết nói chuyện! Ban Ấu An yên lặng tránh sang một bên, cách xa Lý Mông một chút.
"Chờ một chút, An An, em cũng vậy, mỗi ngày anh đều đứng trước cửa lớp em, thế nhưng cũng không gọi anh lấy một tiếng?" Lý Mông lập tức đứng trước mặt Ấu An, "Em nhất định là giả vờ không biết anh. ”
"Em đã gọi." Ban Ấu An nói dối không thay đổi sắc mặt, sau khi tốt nghiệp tiểu học cô chưa từng chào hỏi Lý Mông, "Lúc khai giảng năm lớp 11, là anh không để ý tới em. ”
Lý Mông tin: "Thật sao? Em gọi anh là gì? ”
Ban Ấu An tiếp tục tự biên tự diễn, nói: "Gọi lớp trưởng nha."
"Em nên gọi là chồng." Lý Mông cười xấu xa, "Nói không chừng anh liền đáp ứng a. ”
Năm lớp 11, Lý Mông còn chưa có bạn gái.
Ban Ấu An không để ý tới anh, tự mình đi về phía trước. Lý Mông buồn chán, sờ sờ mũi đuổi theo cô.
Chờ đi dạo một vòng xong, Ban Ấu An mới do dự mở miệng.
"Có lẽ em thật sự nên mở miệng nói chuyện với anh sớm hơn." Cô nói, "Ở cùng một chỗ với anh, em rất vui vẻ. Lý Mông, em thật may mắn, có thể gặp được anh... Thật tốt. ”
Ban Ấu An hiếm khi nói những lời ôn nhu như vậy, còn đỏ mặt.
Lý Mông cầm tay cô, siết chặt, trong giọng nói mang theo ý cười: "An An, chưa có ai nói gặp được anh là một loại may mắn, em là người đầu tiên."
Ban Ấu An ngượng ngùng tránh ánh mắt của anh, trêu chọc: "Hừ, khó có được lần đầu tiên của anh có thể bị em lấy đi."
Lý Mông ngạc nhiên: "An An, có phải em đang ghen không?"
Ban Ấu An rất ít khi hỏi tình sử của Lý Mông tình sử, cũng không bao giờ quan tâm. Lý Mông vui vẻ không chịu nổi, ôm cô vào lòng: "Đúng không, em đang ghen phải không?"
Ban Ấu An bất đắc dĩ: "Đúng, đúng, anh đừng ôm em, ông chú bên kia đều đang cười chúng ta đó."
"Kệ cho bọn họ cười, ta ôm vợ của ta, có cái gì ảnh hưởng tới bọn họ." Lý Mông cười hắc hắc, "Ta chính là cao hứng. ”
Ban Ấu An nhịn không được cười với anh: "Ngốc nha, anh cao hứng, có thể buông em ra được không?"
Lý Mông không buông tay, chỉ nói: "Nửa đời sau của anh còn có rất nhiều lần đầu tiên, An An, anh đều cho em, em có nhận không?"
“......”
Ban Ấu An nghĩ, tình yêu thật sự là thứ khiến người ta choáng váng.
Chỉ vì một khắc nào đó động tâm, sẽ làm cho người ta đem tương lai phó thác cho một người khác, dùng nhân tính và thời gian không đáng tin cậy để chống đỡ tất cả, nhưng vẫn rất là vui vẻ ha ha, không mang theo một chút do dự...
Trong nháy mắt, trong đầu Ban Ấu An hiện lên rất nhiều suy nghĩ trước đây của mình.
Cuộc sống như dự kiến sẽ ngày càng xa vời với cô, nhưng tất cả mọi thứ không phải là quá tệ.
Ít nhất, Lý Mông rất đáng để cô chờ mong.
"Được, em nhận."
Ban Ấu An ôm lấy Lý Mông, nghe được trái tim như trống bổi, còn nóng bỏng của đối phương.
Cô chỉ hy vọng nó sẽ không nguội lạnh đi quá nhanh.
Ban Ấu An cẩn thận nhiều năm như vậy, rốt cục quyết định chân chính thoát ra khỏi mai rùa của mình.
Lý Mông nắm lấy cô, đi về phía trước.
~ (づ  ̄3 ̄) づ╭? ~ END.
Không phải là cái kết hoàn hảo, thiên về câu chuyện cổ tích. Tôi hy vọng, những người thực tế, có thể thấy được hạnh phúc khi đọc nó.