~ (づ  ̄3 ̄) づ╭? ~ 🐼 editor: *TOOL*
Lý Mông và Ban Ấu An đã có cuộc nói chuyện chính thức về việc không có kế hoạch sinh con cách đây vài ngày.
Lúc đó, Lý Mông đang lướt điện thoại di động trước khi đi ngủ và lướt qua hình ảnh của các bạn trong lớp cùng các con, Ban Ấu An nhìn sang và nói về nội dung cuộc trò chuyện trong buổi họp lớp.
“Vậy nên… em không muốn có con.” Ban Ấu An nói, “Lý Mông, em sợ. Em sợ mọi thứ, sợ đau, sợ mệt, sợ không nuôi nổi chúng.”
“Được rồi, vậy thì không sinh.” Lý Mông gật đầu.
"Trước đây không phải rất mong chờ sao?"
“Có em là được rồi.” Lý Mông ôm cô vào lòng, “Anh đã từng nghĩ về điều đó. Anh luôn sợ em rời đi. Anh nghĩ, nếu em có một đứa trẻ thì sẽ mềm lòng mà không rời đi. "
Ban Ấu An vùi mặt vào vòng tay anh, đờ đẫn nói: "Lý Mông, suy nghĩ của anh có chút cẩu huyết, làm sao có thể giữ người lại mà trái tim đã không còn dành cho anh ... anh có thật không thích đọc tiểu thuyết ? "
Lý Mông vỗ vỗ cái mông của cô, nghiến răng nghiến lợi: "Cũng giống em, kẻ tám lạng người nửa cân, không phải rất máu chó sao?"
Ban Ấu An cầu xin sự thương xót: “Này, này, em không đề cập tới nữa, nếu không em sẽ bắt đầu xấu hổ.” Cô ôm lấy eo người đàn ông nói: “Vậy thì không sinh, anh nói rất phải.”.
“Ừ.” Lý Mông nói, “Như em nói, An An, anh cũng sợ mình nuôi không nổi, chúng ta còn chưa đủ tư cách làm cha mẹ.”
Ban Ấu An hiểu ý anh. Lý Mông chưa bao giờ là một đứa trẻ hạnh phúc, làm thế nào anh có thể biết cách làm cho con mình hạnh phúc?
Bản thân Ban Ấu An cũng vậy.
Thực tế, cô ấy còn sợ đứa trẻ sẽ trở thành sợi dây buộc cô tại chỗ.
Không có đứa con nào là tốt cho cả hai, nếu sau này hai người vẫn sẽ chia tay, họ sẽ không phải tiếp tục miễn cưỡng ở bên nhau vì đã có con.
Ban Ấu An đã là một kẻ hèn nhát trong nhiều năm và đã quen với sự thận trọng.
Cô ấy tin rằng Lý Mông bây giờ, đang dần dần yêu đối phương, nhưng cô không thể tin tưởng vào thời gian.
Vì vậy duy trì tình trạng như hiện giờ là rất tốt.
Ban Ấu An không nói ra, nhưng cô hiểu rằng Lý Mông đã hiểu ý định của cô.
Nhưng những trở ngại về phía phụ huynh vẫn có thể vượt qua.
Bữa trưa khá hài hòa.
Ban Bảo Minh ngừng đề cập đến vấn đề có con, Trịnh Uyển có lẽ đã biết chuyện, vẻ mặt bà thản nhiên, và đã bị phân tán trong khi trò chuyện.
Ban Ấu An và Lý Mông đã cố gắng hết sức để tránh nói chuyện với con cái của họ.
Sau khi dọn dẹp bàn ăn, Trịnh Uyển nói với Ban Ấu An : "Vào phòng của mẹ."
Cha và mẹ cô ngủ trong phòng riêng từ khi Ban Ấu An vào đại học, hai người mỗi người một phòng, đôi khi họ không nói một lời nào ngoại trừ gọi ra ăn cơm.
Trịnh Uyển vẫn ngủ trong căn phòng ban đầu, nhưng Ban Bảo Minh đã chuyển sang phòng dành cho khách.
Ban Ấu An hiếm khi đến phòng bố mẹ, cô đã ngủ một mình từ năm 5 tuổi, đây là phòng ngủ lớn nhất trong gia đình, đối với cô mà nói có một loại thần bí không thể diễn tả được.
“Mẹ đã đánh mất rất nhiều thứ trước đây.” Trịnh Uyển nói, “Ngay cả chiếc áo khoác mẹ mặc khi kết hôn cũng bị lật tung. Mẹ đã mặc nó một lần, sau đó cất đi và không bao giờ mặc lại nữa.” Một chiếc áo khoác rộng kiểu bà ba màu đỏ được đặt trên giường.
Ban Ấu An đợi những lời sau đó của Trịnh Uyển, thấy bà lấy ra một số quần áo nhỏ từ trong tủ.
"Đây đều là đồ con mặc khi còn bé. Lúc đó con mới một hoặc hai tuổi." Trịnh Uyển nói, "Đứa bé mới chào đời, không thể mặc quần áo mới, phải mặc đồ cũ để không bị chà xát da. Từ ki con kết hôn, những bộ quần áo này, năm nào mẹ cũng lấy ra giặt và phơi khô, rất sạch sẽ. "
“… Là như vậy sao.” Ban Ấu An sờ sờ chất vải, rất mềm mại.
“Mẹ biết con nghĩ gì.” Trịnh Uyển nhìn cô, “Con không cần những thứ này nữa.”
Ban Ấu An đối diện với ánh mắt của bà, không hề bức người, dường như bà đã chấp nhận quyết định của họ mà không cần phải đấu tranh nhiều. Giống như khi còn là một đứa trẻ, Ban Ấu An đột nhiên cảm thấy buồn không thể giải thích được.
“Từ nhỏ đến giờ con rất ngoan.” Trịnh Uyển nói, "Trước kia luôn cảm thấy con còn bé, cái gì cũng không nói với con, nhưng con rất thông minh, An An, con cái gì cũng ghi nhớ trong lòng. ”
Trịnh Uyển lại lấy quần áo từ trong tủ: "Sau khi cưới Tiểu Lý, con không về, mẹ nhớ con, nhưng đôi khi anh về nhà, mẹ lại sợ nhìn thấy con. Ta sợ con ở bên nó chịu ủy khuất, sau đó còn phải kìm nén. Khi con còn bé cũng như vậy, lớn lên, mẹ muốn con vui vẻ vui vẻ, sắp xếp mọi thứ cho con thỏa đáng, sau đó con tìm được Tiểu Lý, mẹ vẫn cảm thấy con sẽ ủy khuất. Con nói xem, chuyện gì đang xảy ra với ta vậy? ”
Ban Ấu An trầm mặc.
"Bất quá, con không giống mẹ, An An, con so với mẹ có chính kiến hơn." Trịnh Uyển thở dài, "Mẹ thấy được, con đã thay đổi rất nhiều. Con và Tiểu Lý... sẽ sống tốt hơn mẹ. ”
Ban Ấu An nhớ rằng vào ngày kết hôn, mẹ cô đã nói một câu tương tự: "Con phải sống tốt hơn mẹ".
“Có một số điều mẹ không thể nói ra.” Trịnh Uyển sờ bả vai và cánh tay của con gái, “Mẹ đã uỷ khuất con quá lâu rồi, mẹ không thể uỷ khuất con thêm được nữa.”
Kỹ năng diễn xuất kém cỏi vẫn bị nhìn thấu, sự áy náy muộn màng của mẹ khiến trái tim Ban Ấu An dường như trống rỗng.
Cô dụi mắt, không ngăn được nước mắt.
-----
🐼Cảm ơn các bạn thời gian qua đã ủng hộ truyện, Cảm ơn các bạn rất nhiều